Đô Thị Kỳ Tình Truyện

Chương 36



Thế giới hoang đường con người hoang đường, tiểu thuyết hoang đường văn chương hoang đường.

Vào một ngày tháng năm nào đó, trong nhà, Quan Tam và Hứa Già cãi nhau dữ dội, nguyên nhân xích mích là vấn đề đặt tên cho con. Sau khi Quan Tam nghe Bao Phương kể lại, lúc mẹ vừa sinh cô ra, hình như đặt tên là Mao Mao Trùng, cho nên cô muốn đặt tên con gái là Quan Mao Mao, Hứa Già làm sao mà chấp nhận nổi cái tên khó nghe như vậy. Cãi qua cãi lại, Hứa Già nhức đầu vô cùng, nàng thỏa hiệp lấy chữ Mao làm Thiên Bàng bộ thủ*, chọn ra một cái tên. Nhưng có chữ nào hay hay mà có chứa từ "Mao" này chứ? Lật tung hết cả quyển từ điển, cuối cùng Hứa Già đau khổ cố nén nước mắt, miễn cưỡng quyết định con gái cứ đặt tên là Quan Hào.

*Chữ Hán phần lớn là chữ hình thanh, loại chữ này là loại chữ hợp thể do hai, hoặc trên hai chữ đơn thể tạo thành. Chữ đơn thể cấu tạo thành chữ hợp thể được gọi là Thiên Bàng. Thiên bàng biểu thị ý nghĩa gọi là hình bàng.... Theo truyền thống, các loại tự điển quy các chữ có chung hình bàng vào một bộ, lấy hình bàng này làm chữ đầu (thủ tự) của bộ đó, do vậy hình bàng còn gọi là "bộ thủ". (Nguồn:http://ngphuoctam.blogspot.com/2013/07/214-bo-thu-chu-han.html)

*[毛] ~ Mao: có nghĩa là Lông. Hứa Già lấy tên [毫] ~ Hào: có 2 nghĩa, nghĩa thứ nhất là Hào hiệp, phóng khoáng; nghĩa thứ hai là con hào, một loài thú như loài lợn.

Lại vào một ngày tháng năm nào đó, Quan Tam và Hứa Già thương lượng với nhau, quyết định con gái được một tuổi thì sẽ tổ chức tiệc rượu, mời bằng hữu đến tham dự cho thêm phần sôi nổi. Kỳ thực lúc con gái đầy tháng đúng vào ban ngày, Quan Tam đã dự định tổ chức rồi, nhưng Hứa Già thấy dáng dấp con gái vẫn rất khiếp người, nhất quyết không đồng ý. Ít ra con gái gần một tuổi đã có thể che giấu được răng nanh và cánh, mặc dù mặt mũi có hơi khó ưa, nhưng cũng được xem như là có chút nhân dạng. Sở Bất Cụ biết chuyện Quan Tam muốn tổ chức tiệc rượu, ông chủ động ôm đồm hết trách nhiệm, hơn nữa chỉ lấy giá thấp. Quan Tam lại ham rẻ, không thảo luận với Hứa Già mà đã vội gõ thước* rồi. Lúc đó ba người gồm Hứa Già, Tần Sơ Tuyết và Vu Hiểu đã cùng nhau thành lập một công ty luật. Hứa Già là một trong ba bà chủ công ty, cho nên nàng quen biết không ít bằng hữu. Con gái được một tuổi, đương nhiên bằng hữu con người của nàng muốn đến dự để lấy lòng, thế nhưng địa điểm tổ chức lại khiến Hứa Già tức giận, có người nào tổ chức lễ thôi nôi cho con mình ở trong quán ăn nhỏ không? Hai người lại cãi nhau, lúc này Quan Tam nhất quyết không thỏa hiệp, cô không muốn mất mặt trước đám bằng hữu của mình. Không có cách nào khác, Hứa Già chỉ đành cố nén cơn tức mà đồng ý.

*[拍板] ~ Phách bản: ví với người chủ trì đã quyết định.

Tiệc rượu tối đó có hơn mười bàn, ông chủ Sở rất tận tâm tận lực. Mặc dù hương vị không bằng các nhà hàng lớn, nhưng bù lại bằng số lượng nên hoàn toàn thỏa mãn được hết dạ dày của đám yêu quái kia. Lý Thiếu Dị ngồi giữa bàn tiệc, nhìn thấy những người con gái mà anh thầm mến đều đã có chủ, bản thân thì vẫn cô đơn, anh khó chịu đến mức liền lôi kéo Thành Đông cùng uống rượu. Vậy mà Thành Đông nhất quyết không chịu uống, lại còn ngượng ngùng nói: "Đêm nay em và bạn trai có hẹn rồi."

Lập tức Lý Thiếu Dị phun rượu ra, kinh ngạc mà há hốc miệng nhìn Thành Đông. Thành Đông nhíu mày, nói: "Dị ca à, anh không coi thường em chứ?" Lý Thiếu Dị sững sờ nói: "Không đâu, cậu vĩnh viễn là huynh đệ tôi. Chỉ là tôi bất ngờ quá, sao tự nhiên cậu lại nổi lên hứng thú với đồng tính vậy?" Thành Đông vừa nói ra câu đó, Lý Thiếu Dị không hề cảm thấy bi thương, đôi mắt anh còn lóe lên tia nhiều chuyện, cười gian.

Những yêu quái khác dường như có dấu hiệu say say, cứ nói đi nói lại mãi, xem ra tiệc rượu này khiến mọi người đều vô cùng hào hứng. Thế nhưng mà, sau khi kết thúc tiệc rượu thì xảy ra vấn đề, đám bằng hữu yêu quái thì rất vui vẻ ra về, nhưng bằng hữu con người thì đồng loạt nhập viện. Bác sĩ nghiêm trang kết luận: ngộ độc thức ăn tập thể!! Nguyên nhân rất rõ ràng là ăn phải đồ ăn mất vệ sinh. Chi phí thuốc men dĩ nhiên là nhóm Quan Tam phải trả, mặc dù toán học của Quan Tam không nhanh nhạy, nhưng cô cũng hiểu tiền thuốc men đắt đỏ hơn tiền ăn uống rất nhiều. Hứa Già tức đến phát khóc, nàng vốn đã rất uất ức vì địa điểm tổ chức tiệc rượu rồi, hiện giờ thì... ai dà. Bằng hữu con người của nàng, nhân viên của nàng, sau này làm sao mà nàng dám ngẩng đầu đối diện họ được đây? Dù gì nàng cũng là bà chủ mà. Cái đầu của Quan Tam bị Hứa Già đánh đến sưng đầy cục u, kết quả là địa vị của cô trong nhà càng thêm... ai dà!!

Lại vào một ngày tháng năm nọ, Hứa Già xách giỏ đi chợ mua đồ ăn, tình cờ gặp Xà Kim Quế. Con rắn độc này trước đây còn có chút tóc, hiện giờ thì trọc lốc hoàn toàn.

"Ôi trời, tóc cô đâu hết rồi?" Hứa Già rảnh rỗi nên thuận miệng hỏi.

"Loài rắn chúng tôi vốn không lông mà. Trước đây tôi tu luyện thành người mới có tóc, hiện giờ thì... ai dà... đến kỳ mãn kinh nên chịu áp lực khá lớn. Bà nhà tôi chỉ đẻ có mỗi một quả trứng, mình tôi nuôi gia đình khó khăn quá..." Xà Kim Quế sờ sờ quả đầu bóng lưỡng. "Như vậy cũng tốt, đỡ tốn tiền mua dầu gội."

Hứa Già hít sâu, cố gắng kìm nén khóe miệng đang co rúm, lại hỏi thêm một câu mà nàng vẫn canh cánh trong lòng: "Cô có biết Bạch Tố Trinh không?"

"Dĩ nhiên biết. Cái con rắn đột biến gen hư hỏng, yêu con người thì thôi đi. Cô xem con rắn đó còn không có mắt nhìn người nữa. Bị giam là đáng đời." Xà Kim Quế thương hại nói.

"Đột biết gen ư?" Hứa Già nén cười đến cứng cả mặt.

"Dĩ nhiên rồi. Bạch xà cực kỳ hiếm, một con mãng xà lớn như vậy mà không đột biến gen thì làm sao mà trắng bóc được chứ?" Xà Kim Quế phất tay. "Tôi đi trước đây, còn phải về ấp trứng nữa."

Đến gian hàng thịt của Hoa Nam, đúng lúc Lang Băng cũng đưa đồ ăn xong về nhà. Hứa Già mua mấy cân thịt rồi cùng Lang Băng đi về. Lúc đến ngoài cửa khu chợ thì thấy có hàng bán khoai lang nướng, Hứa Già mua một cái, khoai nướng thơm phưng phức, nàng lột vỏ ra ăn. Lang Băng cũng mua một cái, thích thú mà ăn.

"Sao cô cũng ăn được vậy? Không phải cô chỉ biết ăn thịt thôi sao?" Hứa Già hiếu kỳ hỏi.

"Biến thành người thì cái gì cũng ăn được." Lang Băng nhún vai.

"Cô và Hoa Nam vẫn chưa định sinh em bé hả?"

"Chúng tôi đã có rồi, tôi mang thai được hơn nửa năm, yêu quái chúng tôi mang thai rất lâu. Linh Ngọc cũng mang thai nhiều năm rồi đấy thôi."

"Không phải chứ? Vừa nãy tôi gặp Xà Kim Quế, cô ấy nói đã có con rồi mà? Vì nuôi con mà tóc cô ấy rụng hết rồi."

"Cái đó thì khác. Bọn họ là loài đẻ trứng nên sinh con rất nhanh, nhưng thời gian ấp trứng thì rất lâu. Tôi nói cô nghe, xà tinh kia không còn tóc là vì bị vợ cô ta mổ nên mới rụng đấy. Trước đây cô ta là tên nghiện cờ bạc, từ sau cái ngày sống chung với con chim Hoàng Oanh kia, cứ mỗi lần không nghe lời là sẽ bị tiểu Điểu kia mổ. Đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, cô xem đi. Hiện giờ con xà tinh kia hoàn toàn là hình tượng nhị thập tứ hiếu rồi. Ai dà, tôi nghe nói sư phụ của Bao Viên cũng bắt đầu yêu đương rồi, có người nói là đang qua lại với Hướng Tiểu Xảo."

"Gì cơ? Tôi tưởng hai thầy trò Bao Viên cùng nhau mở một tiệm coi bói, lại còn có giấy phép kinh doanh nữa. Nghe đâu là nghiên cứu về khoa học tự nhiên trong dân gian mà? Có điều Bao Phương và Hướng Tiểu Xảo quen nhau thì đúng là không ngờ đấy, cô nghe ai nói vậy?"

"Lần trước tôi gặp Tống Nhã ở chợ, cô ấy nói vậy. Cô biết không? Tôi thi triển pháp nhãn thì thấy Tống Nhã mang thai sinh tư đó."

"Trời ạ! Tôi nhìn bụng em ấy chỉ to hơn bình thường một chút thôi mà, không ngờ là sinh tư... Tống Nhã bị như vậy... khỏi phải nói. Chắc chắn là kiệt tác của hai thầy trò bọn họ rồi."

Những người qua đường nhìn thấy hai nữ thanh niên xinh đẹp, một người vừa gặm khoai lang nướng một người thì đứng đấy tán nhảm. Trong lòng không ngừng tiếc hận. Sao mỹ nhân trẻ tuổi này không khác gì mấy bà già hàng xóm vậy nhỉ? Có còn đạo lý nữa không đây?

Lại qua một ngày tháng năm nào đấy, Tống Nhã sinh con. Hứa Già dắt theo con gái và Quan Tam đến thăm. Hiện giờ Bao Viên rất đắc chí, tiệm coi bói của cô làm ăn rất tốt, kiếm được kha khá tiền đủ để mua nhà mua xe, cái bụng càng ngày càng bự, so với trước kia còn tròn hơn, sư phụ của cô vốn có khuôn mặt chữ điền bây giờ có xu hướng cũng tròn ra. Vừa vào cửa, Bao Viên và sư phụ - đúng hơn là sư mẫu đang ngồi ăn lấy ăn để, Bao Phương và Hướng Tiểu Xảo cũng đến để thăm hỏi con dâu của đồ đệ, Bao Viên mời hai người ở lại ăn cơm, hai người rất tự nhiên nên không khách khí. Do địa vị thấp kém, Hứa Già lại nghiêm khắc, Quan Tam đã lâu không ngửi thấy mùi rượu rồi, cho nên lúc cô ngồi vào bàn rượu là không chịu rời đi. Trong lòng Hứa Già tức giận, nhưng không tiện mắng cô trước mặt người khác. Nàng ném con cho Quan Tam, tự mình đi vào phòng ngủ thăm Tống Nhã đang ở cữ.

Hình ảnh đầu tiên đập vào mắt Hứa Già chính là bốn "vật thể" tròn vo được xếp thành một hàng rất ngay ngắn. Hứa Già cố gắng để bản thân tươi cười sao cho thật tự nhiên, trái lương tâm mà tán thưởng: "Các con của em thật sự rất... ừ... ờ..." Nàng cố vắt óc ra suy nghĩ, thật sự không tìm được câu nào hay, rối rắm một lúc liền thốt lên: "... cực kỳ đều."

Một tiếng "Oa" vang lên, Tống Nhã rơi lệ đầy mặt tại chỗ. Mang thai sinh tư vốn đã cảm thấy sầu não rồi, đến lúc sinh con càng khiến nàng tan nát cõi lòng. Hứa Già rất đồng cảm, vội vàng an ủi: "Đừng...đừng khóc mà. Chị biết em khổ sở, lúc con chị vừa ra đời, tâm tình chị tệ hơn em nhiều, suýt nữa còn ngất xỉu. Đám trẻ này đều không hoàn toàn là người, có điều nó vẫn là con mình, từ từ sẽ nhìn quen thôi. Em thấy con gái nhà Vinh Chi Nghi không? Lúc mới sinh em cũng thấy rồi đấy, ban đầu có xấu xí nhưng hiện giờ càng ngày càng đẹp ra rồi, có khi còn xinh nữa. Em nhìn con gái chị xem, lúc con bé vừa ra đời, nó không hù người ta sợ phát ngất là chị đã cảm tạ trời đất rồi. Nhưng giờ thì đã có hình người, chị còn định đưa nó đi nhà trẻ của nhà Vinh Chi Nghi nữa đấy."

Tống Nhã lau nước mắt, nói: "Con gái chị đến giờ nhìn vẫn rất khó coi."

Hứa Già nghẹn họng, nàng lúng túng đổi chủ đề: "Em kể chị nghe chút chuyện giữa em và Bao Viên đi... người nhà em đồng ý như thế nào vậy?"

Tống Nhã hừ mũi, nói: "Khỏi phải nhắc, ba mẹ em bị cô ấy dọa sợ. Bao Viên à... ai dà... cả ngày đều kề cận ba mẹ em. Bọn họ mắng chửi thế nào cũng vẫn không thay đổi sắc mặt, bị đánh cũng không đánh lại, bị mắng cũng không cãi lại, cứ như là cao da chó vậy. Vứt bỏ không được, gỡ ra cũng không xong, khiến ba mẹ em nhanh chóng bị suy nhược thần kinh. Cuối cùng còn thế nào nữa, bọn họ đành phải đồng ý thôi."

Hứa Già lén lau mồ hôi hột, đúng lúc này ngoài phòng ngủ có tiếng gõ cửa, Điêu Vô Thủ và Tần Sơ Tuyết cười híp mắt đi vào. Điêu Vô Thủ nhanh miệng nói: "Đúng là y như Bao Viên, cực kỳ tròn."

Câu nói này lại khiến Tống Nhã thương tâm, nàng bĩu môi muốn khóc. Tần Sơ Tuyết trừng mắt nhìn Điêu Vô Thủ, tìm chủ đề nói: "Hai người có dự định tổ chức tiệc rượu mừng đầy tháng không?"

"Có chứ." Tống Nhã tỉnh táo lại tinh thần. "Em đang ở cữ nên không thể ra ngoài, mọi người giúp em chọn người chủ trì tổ chức tiệc đi."

Hứa Già nói trước: "Sao cũng được, nhưng nhất định là không được chọn lão Thử."

Bốn người lại hàn huyên thêm một lúc, thấy Tống Nhã hơi mệt mỏi, ba người liền đi ra ngoài. Quan Tam đang say rượu, cùng Bao Viên tán dóc.

Bao Viên vỗ bả vai cô, say lờ đờ nói: "Bằng hữu à, cô đừng làm ở chỗ tiệm mỳ tồi tàn kia nữa, kiếm được có mấy đồng chứ? Theo tôi đi, đảm bảo cô sẽ sớm phát tài. Công việc phát tài nhất trên đời là gạt người lừa tiền. Cô nói xem có đáng trách không? Khoa học kỹ thuật thì càng phát triển, con người thì ngược lại, càng tin vào thầy bói."

Quan Tam nấc cụt, nói: "Cái tên này... năm đó cô không có gì ăn suốt mấy ngày, vừa gặp mặt đã chén hết hai mươi tô mỳ thịt heo của tôi... bây giờ còn dám khoe khoang trước mặt tôi sao? Tôi không đi đâu hết, vợ tôi kiếm tiền đủ nhiều rồi."

Hứa Già thấy hết dáng vẻ say rượu này của cô, nàng tức giận tiến đến véo tai Quan Tam, lôi kéo cô ra ngoài. Quan Tam kêu "ái ái ái" mà theo sau Hứa Già.

Điêu Vô Thủ và Tần Sơ Tuyết cũng đi về. Lên xe, Tần Sơ Tuyết nhìn Điêu Vô Thủ, thờ ơ nói: "Đến Tống Nhã cũng có con rồi, thời gian trôi nhanh thật. Em cũng hơn ba mươi tuổi rồi, cũng nên có một đứa con."

Điêu Vô Thủ phanh xe đột ngột, ngạc nhiên nói: "Thật sao? Vậy thì tốt quá. Lập tức về nhà rồi lên giường ngay thôi, tôi phải nỗ lực hơn nữa mới được."

Tần Sơ Tuyết tươi cười, nhéo tai Điêu Vô Thủ: "Chị nỗ lực có hữu dụng được không, hay phải nhờ đến Bao Viên hỗ trợ hả? Sao suốt ngày chị đều toàn nghĩ đến mấy thứ kia vậy? Em đã từng là bộ đội đặc chủng, trước kia là cảnh sát, bây giờ là luật sư, khó xơi như thế mà chị vẫn không thấy buồn phiền à?"

"Dĩ nhiên là không phiền. Thể lực ăn trộm như chúng tôi mà kém hơn cảnh sát bọn em thì nghề này đã sớm tuyệt chủng rồi."

Lại đến một ngày tháng năm nào đó, Quan Tam luồn tay vào cổ áo Hứa Già, Hứa Già không chút ngại ngùng mà đẩy móng vuốt cô ra. "Em đã 80 tuổi rồi, sao chịu được chị mà làm chuyện đó chứ?"

Ngoại hình Quan Tam không chút thay đổi, cười gượng: "Chỉ là lâu lâu không làm khiến tôi thèm mà."

Hứa Già tức giận nói: "Không chịu được thì chị tìm một cô nương trẻ tuổi nào mà làm đi, em không ý kiến đâu."

Quan Tam vội ôm nàng, dỗ dành: "Sao được chứ? Từ lúc em 70 tuổi không cho tôi chạm vào, tôi đều luôn nhẫn nhịn tới giờ mà. Tôi chỉ biết quan hệ với mình em thôi."

Trong lòng Hứa Già ngọt ngào, nàng liếc mắt đưa tình với Quan Tam, hai người đang tình tứ thì con gái Quan Hào trở về, đưa cho Quan Tam một miếng ngọc bài, nói: "Hôm nay con gặp hai người phụ nữ ở ngoài đường, họ nói họ là bà nội con. Còn nói thân thể một bà nội khác vẫn chưa khỏe, không thể ra ngoài lâu được. Trong miếng ngọc bài này có thư của bọn họ, lấy máu của mama nhỏ lên là có thể đọc được đó. Hai người kia nói chờ khi thân thể khỏe mạnh hoàn toàn thì sẽ quay lại. À đúng rồi, một bà nội có vóc dáng cao cao, nhìn rất hung dữ nói với con là: dù mama có dòng máu của Nhai Tí nhưng vẫn có dạng người, cho nên không đủ tư cách. Bên trong miếng ngọc bài có công thức tu luyện, giúp mama nhìn đẹp ra chút đó."

Quan Tam nóng nảy gào lên: "Biến!!"

Lại vào một ngày tháng năm nào đó, Hứa Già đang hấp hối, mà Quan Tam thì bận tưới cây, Quan Hào thì mải chơi game. Hứa Già cực tức giận: "Tôi sắp chết rồi mà các người không thèm lo cho tôi sao?"

Quan Hào tỉnh bơ nói: "Mẹ sẽ đầu thai mà, hai mươi năm sau lại làm mẹ con thôi."

"Đúng đó... lát nữa tôi và con sẽ tiễn em đến cầu Nại Hà, không phải sợ." Quan Tam phụ họa.

Bên cạnh cầu Nại Hà, cả nhà Quan Tam không thèm xếp hàng mà đi thẳng đến trước mặt Mạnh Bà, khiến đám hồn ma bất mãn: "Sao các người chen lên phía trước vậy hả? Thật bất lịch sự."

Quan Tam hùng hồn nói: "Tôi có người quen trong triều đấy, có bản lãnh thì tìm ai đó chống lưng coi."

Mạnh Bà không ưa nổi cái vẻ mặt kia, nói: "Dù là ai thì cũng phải xếp hàng như mọi người."

"Sao nào? Chúng tôi được cái ông Diêm Vương phê chuẩn đó." Tính cách ngang tàng của Quan Hào đều kế thừa từ Quan Tam.

"Ô... Sao ngài không nói sớm? Đầu thai luôn đi, không cần phải ăn canh đâu." Lập tức Mạnh Bà cười tươi.

Trước khi đầu thai, Hứa Già kéo tay hai mẹ con nhà Quan gia, thấm thía nói: "Quan Hào à, con phải học tập cho thật giỏi, cố gắng nỗ lực vào. Con nhìn con gái nhà Vinh Chi Nghi xem, bây giờ người ta là tổng tài của tập đoàn trên toàn quốc rồi đấy. Con đấy, chỉ biết đi sửa xe thôi. Còn chị nữa Quan Tam à, không được hút thuốc uống rượu, không cho phép gây sự. Đến lúc em trở lại mà phát hiện trong nhà bị hai người làm lộn xộn thì nhất định sẽ không tha thứ hai người..."

Hai mẹ con nhà Quan gia lần lượt cúi đầu mà nhận lời "giáo huấn", thật vất vả mà nghe "lãnh đạo phát biểu" xong, vội vã đồng thanh cam đoan "Biết rồi."

Bên ngoài một phòng đẻ nào đó, một gia đình đang sốt ruột. Trong góc khuất, hai mẹ con Quan Tam cũng rất nôn nóng.

"Sao mẹ vẫn chưa sinh vậy?"

"Không phải là mẹ sinh, mà là được sinh. Thiếu một chữ là sai ngàn dặm, ta bảo con học tập cho tốt, con lại..."

"Được rồi mama à, mẹ đầu thai cũng phải đến hai mươi năm. Hai mẹ con mình buông thả chút đi. Đợi mẹ trở lại là sẽ bị quản nữa đó."

"Nhãi con chết bầm này, nói câu nào là cãi câu đấy. Đợi lát nữa mẹ con được sinh thì hai mẹ con mình cùng đi nhậu đi. Nghe nói mối quan hệ giữa con và con gái nhà Vinh Chi Nghi tốt lắm hả?"

"Chẳng qua chỉ là con mèo chiêu Tài có Bát Tự hơi tốt thôi mà, vậy mà đã rất khinh người rồi, từ nhỏ tới lớn cứ luôn đối địch với con."

"Phụ nữ họ Vinh đều không dễ chọc, trí óc rất cường đại, con phải cẩn thận đấy."

"Mama khỏi lo, cô ta có đầu thì con có nắm đấm. Thông minh thì có ích gì chứ? Ở trên giường là dựa vào vũ lực, chẳng phải mama và mẹ con là minh chứng đó sao?"

Theo sau là một tiếng khóc nỉ non, một sinh mệnh lại luân hồi nữa rồi.

Hàn Tinh ở tuổi mười bảy, nàng lớn lên trong một gia đình bình thường. Hôm nay nàng gọi cha mẹ đến, cực kỳ nghiêm túc nói: "Ba mẹ à, hôm nay con có chuyện muốn nói, rất nghiêm túc, cực kỳ nghiêm túc, cho nên mong ba mẹ tin con. Con quyết định báo danh vào đại học N ở thành phố N, con biết ba mẹ rất vui mừng. Đại học N cực kỳ nổi tiếng, thế nhưng nguyên nhân con đến đại học N không giống như ba mẹ nghĩ, con đã có chồng và con rồi, họ đang sống ở thành phố N. Ba mẹ đừng đổi sắc mặt, con không phải là gái hư như trong tưởng tượng của ba mẹ đâu. Chồng con là con gái, con của con ít nhất cũng phải 80 tuổi rồi. Ba mẹ đừng nhìn con như vậy, con không bị điên đâu, thực tế đây là chuyện từ kiếp trước, kiếp trước con có tên là Hứa Già, sống tại thành phố N. Ba mẹ cứ yên tâm đi, hiện giờ con là con gái hai người, con và chồng sẽ hiếu kính với ba mẹ thật tốt. Mẹ à, mẹ đừng ngất chứ. Ba à, cũng đừng bất tỉnh mà."

Hàn Tinh ở tuổi mười tám đang tham dự lễ tốt nghiệp cấp ba. Nàng cảm thấy buồn tẻ vô cùng, liền gọi điện cho Quan Tam rồi đi ra sân trường. Một cậu trai soái khí ngời ngời đuổi theo sau nàng, ngại ngùng mà đưa ra một bức thư tình, nói: "Hàn Tinh à, mình thích cậu, cậu đồng ý làm quen với mình nhé?"

Hàn Tinh không nhận lấy, chỉ thản nhiên nhìn cậu, nàng chỉ tay vào một nơi xa xôi, nói: "Chồng tôi đến rồi." Nói xong cũng không thèm để ý mà tiếp đón Quan Tam.

"Không phải em nói hai mươi năm sau em mới trở về mà? Sao về sớm vậy?" Quan Tam cố sức cười làm lành.

"Không muốn em về sớm à? Em mà không về thì trong nhà sắp loạn tung trời rồi. Đừng nghĩ em không biết chị làm gì suốt mấy năm qua nhé, em và Vu Hiểu thường xuyên liên lạc với nhau đấy. Có phải chị ngày ngày uống rượu, thường thường gây sự không? Lại còn lôi kéo con gái ra chung chạ nữa chứ. Chị dám phản trời à? Đợi em về rồi sẽ dạy dỗ lại chị đấy." Hứa Già hung dữ mà chọc chọc gáy Quan Tam.

"Ba mẹ em đồng ý rồi sao?" Quan Tam vội lảng sang chuyện khác.

"Bọn họ tìm bác sĩ tâm lý cho em mấy lần, nhưng vẫn không nhìn ra được gì. Hiện giờ thì cũng bó tay rồi, về sau chúng ta phải báo hiếu họ cho tốt. Nhưng mà chị phải biểu hiện cho đàng hoàng đấy, không được đối xử như với ba mẹ em ở đời trước đâu." Hứa Già nhớ lại liền nghiến răng, nhéo mạnh tai Quan Tam.

Ngày khai giảng đại học N, Hứa Già không ở lại trường mà trực tiếp quay về "địa bàn" của mình. Đêm đó, lửa gần rơm bốc cháy hơi quá mức.

"Tay chị sờ vào đâu đấy?"

"Thêm lần nữa đi mà. Từ lúc em 70 tuổi ở đời trước, em không cho tôi chạm vào rồi. Tính ra thì tôi đã phải nhịn đến tận bốn mươi năm đó."

"Lần nữa cái đầu chị. Đây là lần đầu của em, chả lẽ không đau chắc?"

"Lại lần đầu nữa sao?"

"Nói thừa vậy, không phải em đầu thai chuyển thế rồi à? Chả lẽ chị lại không cảm giác được hả?"

"Một kiếp đều chỉ có một lần đầu tiên, tôi chỉ mới trải nghiệm em được có một kiếp, dĩ nhiên kinh nghiệm kém rồi. Về sau em đầu thai thêm vài lần thì chắc là kinh nghiệm của tôi sẽ phong phú lên đó."

Nhất thanh thảm khiếu!* Qua một lúc lâu, âm thanh Hứa Già lại vang lên: "Quan Tam à, đời trước có một chuyện rất quan trọng mà chị không nói với em. Chị suy nghĩ thật kỹ đi, không nhiều lắm, chỉ cần ba chữ là đủ biểu đạt rồi."

*Một tiếng hét thảm.

Tôi có chuyện rất quan trọng không nói sao? Ba chữ ư? Là chuyện quan trọng gì nhỉ? Trời ạ, thẻ ngân hàng, chứng nhận đất, chứng minh thư đều có ba chữ. Không thể nào... em ấy trở về là lại muốn nắm quyền ư? Như vậy thì chẳng phải mình lại trở về cuộc sống bị áp bức như trước sao? Quan Tam căng thẳng quá nên bật thốt: "Không có tiền..."

"Đi chết đi!!"

Rầm!! Tiếng vang thật lớn, trong đêm đen lại càng rõ ràng dị thường. Hai bà già sống ở lầu dưới cùng ngẩng đầu lên một lúc, một bà già nói: "Bạn già à, bà có nghe thấy âm thanh này giống với âm thanh năm xưa tôi đạp bà xuống giường không?" Bạn già của lão bà nói: "Giống thật, vậy thì sao?"

-Hoàn-

Đúng rồi, còn có lời kết: Tác phẩm này đều là hư cấu, nếu có sự tương đồng thì không liên quan gì đến tôi đâu đó!

Suy nghĩ của tác giả:

Không có chương thứ hai, điều này chứng minh rõ ràng tôi là người Địa Cầu chính thống!

Kỳ thực ngay từ đầu là thấy chút ngược văn là đã cảm giác có gì đó không ổn rồi, cho nên đã nghĩ ra cách viết một bộ truyện tiếu lâm, giúp bản thân và mọi người cảm thấy buồn cười chút. Nhưng cái gì mới buồn cười nhất vậy? Hàng ngày tôi đều chứng kiến một đám đông toàn ông bà trung niên, kết bè kết đội vào siêu thị mà tranh giành chút đồ khuyến mại. Mẹ tôi cũng là một thành viên trong đó, siêu thị rất xa nhưng lại khuyến mãi trứng gà rất khủng, mua đồ trong giới hạn sẽ được tặng hai cân. Bà ấy duyên dáng xách về, tôi mới nói: phí xe cộ đi qua đi lại rất không tiện. Bà nói: ta làm trong tuyến xe đến siêu thị nên được miễn phí. Tôi nói: đường thì xa mà xếp hàng dài như thế, cả đội tiêu tốn hết nửa ngày mới xách về được mấy quả trứng gà, nhưng lại vỡ hết mấy cái, là sao đây? Bà mẹ tôi trả lời một câu rất kinh điển: ta thích thế! Nếu dưới con mắt các nhà kinh tế học, thì hành vi của mẹ tôi nhất định là lãng phí tài nguyên kinh tế quốc gia, làm giảm hiệu năng kinh tế. Trước đây cả nhà tôi sống ở dưới lầu nhà một ông bác, ông ấy đánh cá rất giỏi, thường thường bắt được nhiều cá rồi chia đều cho hàng xóm. Nhưng vấn đề là cá này lại bắt dưới nguồn sông bị ô nhiễm nghiêm trọng, mặc dù rất vui lòng đón nhận nhưng không ai dám ăn, lại sợ ông bác phật lòng nên đành lén lút vứt vào thùng rác xa xa giữa đêm hôm khuya khoắt, chỉ biết nhìn nhau hiểu ý rồi cười cười. Dở khóc dở cười là về sau ông bác đó lại càng ra sức cho chúng tôi thêm nhiều cá. Còn có nhiều ví dụ khác không kể hết được, nhưng đều rất buồn cười. Người nước khác thì tôi không biết, nhưng thảo dân Trung Quốc chúng tôi chắc chắn là người dân đáng yêu nhất trên đời.

Về nhân vật chính của bộ Trung Thiên này, có độc giả cảm thấy quá mức thô bỉ, đương nhiên đã là tiểu thuyết thì nhất định sẽ rất khoa trương rồi. Có thể trong đời sống thực tế thì phải biết nữ tính, có điều là thói hư tật xấu không được thể hiện ra thôi. Tôi thường xuyên gặp những người con gái nói oang oang, nhổ đờm bừa bãi, vượt đèn đỏ, hay nói luyên thuyên về khuyết điểm trong nhà, thậm chí còn cãi nhau giữa đường. Những người phụ nữ có khắp nơi này có lẽ cũng là những người tốt bụng nhất, có chuyện gì xảy ra thì họ đều đứng ra trước tiên. Mẹ tôi thường nói, mặc dù bọn họ bề ngoài như thế nhưng tâm không xấu, không có người nào thật sự xấu xa, cũng không hề hư hỏng.

Cho nên tôi muốn kết thúc bộ truyện này là có hai nguyên do. Thứ nhất, trước khi đăng truyện lên, tôi viết truyện cũng phải tự khiến mình buồn cười mới được đăng. Song càng viết tôi phát hiện đến cả bản thân mình đều không cảm thấy buồn cười, là do trong lòng không còn cảm giác hứng thú nữa nên mới phải kết thúc truyện. Tôi cực kỳ bội phục những tác giả viết ngược văn rất sâu sắc, không biết bọn họ có cảm thấy ngược tâm trong lúc viết không nhỉ? Thứ hai, ban đầu tôi nghĩ sẽ từng bước vạch trần thân thế Quan Tam, thế nhưng tôi phát hiện truyện này đã bị tôi viết thành tiểu phẩm rồi, chỉ biết tập trung viết sao cho hài hước nhảm nhí, tình tiết lại bị bỏ quên. Nhưng mà dù chỉ là tiểu thuyết, tình tiết hẳn là quan trọng nhất, không bắt bí được, chỉ có thể nói tôi viết truyện vẫn chưa tốt. Lúc viết phiên ngoại, tôi sẽ cố gắng cải chính, lấy tình tiết làm trọng.

Cảm tạ mọi người ủng hộ tôi suốt cả chặng đường, tôi vốn là người lười biếng, tốc độ viết truyện như vậy đều là công lao của mọi người. Cảm tạ những lời chúc mừng từ các độc giả khó tính! Cảm tạ độc giả Lee đã cung cấp cho tôi bìa truyện, địa chỉ [email protected] com. Nhưng tôi chỉ biết đăng truyện chữ, không rõ cách thao tác nên chỉ có thể xem thử chút thôi.

Editor: Mọi người có đoán được 3 chữ mà Hứa Già hỏi Quan Tam hem? Không biết 2 bà già dưới lầu là ai nhỉ?? -))