Đô Thị Kỳ Tình Truyện

Chương 40: Phiên ngoại cuối



Cả nhà hạnh phúc.

Năm giờ sáng, Điêu Vô Thủ nhẹ nhàng rời giường, sau khi đánh răng rửa mặt xong, cô bắt đầu vào phòng bếp chuẩn bị nấu bữa sáng thịnh soạn. Sáu giờ, cô nhanh chóng dỗ dành con gái một tuổi vừa tỉnh ngủ của mình, sau đó cùng chơi đùa với bé một lúc rồi đút bé ăn. Tám giờ rưỡi, cô dịu dàng đánh thức vợ, rất chân chó mà bưng bữa sáng đến tận giường Tần Sơ Tuyết còn đang nửa tỉnh nửa mê. Chín giờ rưỡi, dọn dẹp chén đũa cùng làm việc vặt, chủ yếu là giặt quần áo. Gượm đã, ban đầu tiểu khu hạng sang này có cung cấp cả quản gia lẫn bảo mẫu, trước đây Điêu Vô Thủ sống cũng toàn nhờ những người này xử lý. Đáng tiếc vợ cô có tác phong quân nhân hơi thái quá, duy trì nguyên tắc tự thân vận động, phong y túc thực, cho nên cô đành phải biến mình thành "tuyển thủ thập hạng toàn năng". Mười một giờ, một nhà ba người ăn mặc chỉnh tề, ra ngoài dự tiệc. Lúc lái xe ra khỏi tiểu khu thì chạm mặt một bà hàng xóm mập mạp, Tần Sơ Tuyết gọi bà lại, đưa ra một cái bóp da tinh xảo: "Bà Đỗ à, đây có phải là đồ bà làm rơi không?"

"Đúng là của tôi, cô tìm được ở đâu vậy?"

"Hôm qua chúng ta ngồi nói chuyện phiếm trên băng ghế trong hoa viên, bà rời đi, con gái tôi chơi đùa được một lúc thì tôi phát hiện ra. Bà xem có thiếu mất cái gì không?"

"Không có, không có. Cám ơn cô nhé. Tôi tìm nó suốt cả ngày hôm qua, vắt óc nghĩ mãi mà không biết ném đi đâu." Hai người lại hàn huyên vài câu xong cáo từ.

Trong xe, Điêu Vô Thủ ra sức nịnh nọt: "Vợ tôi không hổ danh từng làm cảnh sát, không lấy của rơi."

Tần Sơ Tuyết "hừ" một tiếng, tức giận nói: "Hôm qua em bế con gái đến vườn hoa chơi, bà Đỗ thấy dáng dấp con bé liền ưa thích, đến gần chơi với nó một chút. Kết quả người ta vừa đi thì em phát hiện con bé cầm bóp tiền của người ta trong tay."

Điêu Vô Thủ cực kỳ kinh ngạc: "Thiên tài! Sao xã hội không tổ chức Olympic cho ăn trộm nhỉ? Bằng không con gái chúng ta có thể giành vinh quang cho nước nhà rồi."

"Cái tên khốn này. Chị còn đắc ý nữa hả? Con bé như vậy có phải là do chị dạy hay không?" Tần Sơ Tuyết véo mạnh Điêu Vô Thủ, khiến cô kêu lên thảm thiết. "Vợ à, đừng mà... Tôi đang lái xe đấy. Tôi thề, tôi không dạy gì con bé hết. Nó chỉ mới có một tuổi, không thích hợp để tôi dạy đâu."

"Kể cả chị không dạy nó thì cũng không thoát khỏi liên quan đâu. Đều tại gen di truyền của chị gây hại."

"Sao trách tôi được chứ? Nên trách gen di truyền của em không mạnh bằng. Ai da, lại cấu tôi rồi."

"Cấu cho chị chết, nhìn đám hồ bằng cẩu hữu của chị là biết đức hạnh ra sao rồi. Có điều phải nói lại, Vinh Chi Nghi mời bầy yêu quái đến ăn, chúng ta là con người, đến để xem náo nhiệt à?"

"Chẳng phải người ta gửi thiệp mời nhà mình sao? Hơn nữa càng nhiều bằng hữu thì càng nhiều đường đi, tôi làm vậy cũng vì tương lai con gái chúng ta thôi."

"Đám bằng hữu yêu quái đó ngoài việc moi tiền từ chị thì còn biết làm gì chứ? Tương lai con gái chúng ta có thể trông cậy gì vào chúng chứ? Chúng không đụng chạm con bé là tốt lắm rồi."

"Em không hiểu gì cả. Đại đa số con người đều luôn hi vọng nỗ lực một phần, được báo ơn mười phần, tôi thì không nghĩ vậy. Cái gì quan trọng nhất với con người? Là tính mạng! Tôi trợ giúp bọn họ, không phải vì mong bọn họ có thể trả tiền gấp bội lại cho tôi, mà là muốn bọn họ có thể bảo vệ toàn bộ gia đình nhà mình trong thời điểm then chốt. Có một vài người, dù được em cho tiền nhiều đến đâu cũng chỉ là nuôi phải đám bạch nhãn lang* thôi. Nhưng động vật thì khác, em thật lòng đối xử tốt với chúng, tuyệt đối bọn chúng sẽ thật lòng lại với em. Tôi nói cho em biết, cái khác tôi không dám nói, nhưng đám Quan Tam, Mao Thuận và Hoa Nam tuyệt đối là những bằng hữu đáng quý hơn cả sinh mạng."

*Kẻ vô tình bạc nghĩa.

"Chỉ mình chị là có bản lĩnh thu phục yêu tâm thôi." Ngoài miệng Tần Sơ Tuyết khinh thường, nhưng bên trong giọng nói lại mềm mỏng đi nhiều. Hai người nói chuyện được một lúc thì đến bần yêu quật.

Hiện giờ, bần yêu quật được Vinh Chi Nghi đầu tư mạnh tay, trở nên phát triển rõ rệt. Có điều động vật vẫn còn những tập tính xấu, cho nên thấy thế nào cũng có chút dơ bẩn. Địa điểm tiệc mời nằm tại một hoa viên đẹp đẽ. Nơi này vốn là khu đất trống lớn nhất trong bần yêu quật, kỳ thực chính là một bãi phế thải. Cả nhà Điêu Vô Thủ vừa đến thì nghe thấy cuộc tranh luận giữa Bao Viên và Vinh Chi Nghi, hai người đang cãi nhau xem ai mới là người thành công chinh phục được cha mẹ vợ hơn.

"Vợ à, em nghĩ ai hơn ai?" Điêu Vô Thủ buồn cười nhìn hai vị này, hướng Tần Sơ Tuyết nói: "Hay tôi cũng thử chút cảm giác chinh phục cha vợ nhỉ?"

"Vinh Chi Nghi thủ đoạn thâm độc, nhưng Bao Viên có dũng khí hơn cả. Bao Viên nhìn có vẻ vô lại, kỳ thực, vô luận thế nào thì tinh thần quyết không lùi bước kia, người bình thường không thể nào làm được. Phần lớn con người không chịu nổi cảm giác bị người khác chỉ trỏ, hứng chịu nhục mạ. Còn nữa, em cảnh cáo chị, an phận dùm em đi, những người mà Vinh Chi Nghi và Bao Viên đối mặt đều là dân chúng bình thường thôi, tóm lại sẽ không nguy hiểm đến tính mạng, ba em thì khác." Ngẫm lại khi đó cha uy hiếp nàng, Tần Sơ Tuyết có cảm giác dũng khí của nàng như đã gom hết từ mấy đời vậy. Lúc đó nàng không hiểu mình lấy dũng khí từ đâu mà nói ra những lời đó với cha mình. "Ba à, tôi biết ba có khả năng khiến chị ấy sống không bằng chết. Không vấn đề gì, kỳ thực tôi rất hiểu tính ba, chẳng phải tôi đồng tính luyến ái khiến mặt mũi ba không dám ra ngoài sáng sao? Ba nghĩ nếu tôi không phải người đồng tính thì sẽ không làm ba mất mặt? Tôi nói cho ba biết, con người muốn trở nên đồi bại rất dễ dàng, cho dù tôi có kết hôn với đàn ông, tôi cam đoan mình cũng có thể khiến ba mất hết mặt mũi, giống như vô số người ngoại tình khác vậy. Nếu ba không tin, chúng ta có thể thử. Đừng nói mấy lời như vì muốn tốt cho tôi, nếu ba thật sự muốn tốt cho tôi thì đáng lẽ nên lắng nghe mong muốn của tôi là gì mới phải." Cuối cùng nàng đã thắng, phụ thân thực sự nghĩ thông suốt nên mới thả nàng, hay vẫn sợ nàng khiến ông mất mặt nên mới buông tha, nàng không biết. Nghĩ nhiều như vậy làm gì, hiện giờ nàng chỉ muốn có cuộc sống riêng, tự lo cho bản thân thôi. Ngồi cạnh Điêu Vô Thủ cùng con gái, Tần Sơ Tuyết hướng hai người cười ngọt ngào.

Sau khi mọi người tụ tập đông đủ, nhóm yêu quái nhất trí đề cử Vinh Chi Nghi - người có ân với bọn họ lên phát biểu. Vì vậy Vinh Chi Nghi trưng ra bộ dáng chủ tịch đối đãi với cấp dưới trên thương trường, ưu nhã cao ngạo mà lên đài. Cô phất tay ra hiệu, sau đó từ tốn mở miệng: "Các vị..."

Đột nhiên có tiếng Hoa Nam dưới đài kêu lên: "Bao Phương à, cô quá đáng rồi, có bao nhiêu đồ ngon đều mang ra trước mặt vợ cô hết." Bao Phương không cam lòng chịu yếu thế, lớn giọng: "Vợ tôi mang thai, nên cần được ăn nhiều." Giọng Hoa Nam lại lớn hơn: "Chỉ mình vợ cô mang thai là bảo vật chắc? Vợ tôi cũng mang thai, cũng phải chiếu cố đó." Quan Tam vội chạy ra, gân giọng: "Được rồi, vợ hai cô, người thì ăn chay kẻ thì ăn mặn. Không cần phải xích mích, hơn nữa, lão Vinh đã nói thức ăn hôm nay đầy đủ cho mọi người được no bụng mà. Lão Vinh à, có đúng không?"

Khóe miệng Vinh Chi Nghi co rút: "Đúng, đủ no." Bầy yêu quái hô vang, Quan Tam hưng phấn cao giọng: "Lão Vinh à, cô tiếp tục đi."

Vinh Chi Nghi hít sâu một hơi, khuôn mặt vẫn duy trì cười mỉm: "Nơi đây đã có sự thay đổi hoàn toàn, ngoài ra nơi ở của mọi người cũng được nâng cấp rất lớn, tôi còn đặc biệt xây mới thêm rất nhiều cơ sở đồng bộ. Ví dụ như vườn hoa bên cạnh nhà trẻ, còn có cả trường tiểu học được xây rất gần nhà mọi người, trung học, thậm chí cả đại học được xây dưới chân núi cách đây không xa. Đều nhờ tôi..."

Lại có tiếng yêu quái cắt đứt lời cô nói, Xà Kim Quế lên tiếng: "Về chuyện nhà trẻ, chi phí có khi còn mắc hơn cả phí vào đại học, chúng tôi làm sao mà kham nổi? Không có miễn phí sao?" Câu nói này đúng với tiếng lòng của mọi người, đôi mắt từng người ánh lên hi vọng nhìn Vinh Chi Nghi. Vinh tổng tài khẽ cắn môi: "Chỉ cần là con của bằng hữu yêu quái thì sẽ được miễn phí." Mọi người ra sức vỗ tay, Bao Viên cùng Điêu Vô Thủ đồng thời hô lớn: "Vậy con người chúng tôi thì sao? Đều là bằng hữu cả, cô không thể bất công thế được!"

Vinh Chi Nghi xoa huyệt Thái Dương, nói: "Miễn phí, các cô cũng được miễn phí." Quan Tam lại nhảy dựng lên: "Lão Vinh à, vậy cô dự định mời ai đến dạy lũ trẻ hả? Cô nhìn con gái chúng tôi này, có cánh thì sẽ không được tiếp nhận. Con gái nhà Mao Thuận vẫn còn trong hình dạng mèo, về sau nhà Bao Phương, nhà Hoa Nam... chỉ cần là con của yêu quái thì sẽ không thể biến thành người trong một sớm một chiều được. Vậy làm sao mà mời được con người về dạy đây?"

"Nhà trẻ à, công việc chính là trông chừng đám nhóc thôi, chỉ cần chọn đại một yêu quái biết trông coi là được."

"Vậy sao được? Không thể để đám nhóc thua thiệt ở vạch xuất phát được."

"Cái đấy chỉ dùng với con người thôi, đám nhóc yêu quái của chúng ta biết lúc nào mới biến hình được, có đứa biến thành người từ sớm, có đứa có khi mấy trăm năm vẫn còn là động vật. Vậy thì biết khi nào mới bắt đầu khai giảng chứ?"

"Bla bla bla..."

Mồm năm miệng mười nói loạn cả lên, Quan Tam đứng dậy, vung tay lên, kêu gọi: "Được rồi. Im lặng, nghe lão Vinh nói đã. Lão Vinh à, cô tiếp tục đi."

Vinh Chi Nghi cười khan hai tiếng, nghiêm mặt: "Giáo dục trẻ con rất quan trọng. Tôi mong Linh Ngọc cùng Lang Băng tới dạy lũ trẻ." Cô đã sớm trù tính cả, trong đám yêu quái thì chỉ có hai vị này là có học vấn. Một người thì đi theo cao tăng danh tiếng lẫy lừng mà học hỏi suốt năm mươi năm, một người thì vì theo đuổi tình yêu mà nỗ lực tiến bộ, hai vị này mà dạy trẻ con thì dư sức. Vinh Chi Nghi cũng không dám để mặc con gái mình cho đám yêu quái đần độn dẫn dắt, chẳng may chỉ số thông minh của con gái cũng đần như chúng, cô có muốn khóc cũng không kịp. Nhưng lời vừa nói ra khỏi miệng, Mao Thuận và Hoa Nam cùng phản đối. Vinh Chi Nghi đoán trước tình huống này, trong lòng đã có dự tính: "Mao Thuận à, con gái nhà cô cũng muốn tiếp xúc với yêu quái cùng trang lứa. Linh Ngọc ở bên cạnh con gái cô, chẳng phải yên tâm hơn sao? Hơn nữa tôi đã nói chuyện với Cẩu Mỹ Lệ và Xà Kim Quế rồi, bọn họ sẽ giúp một tay. Tôi cam đoan ngoại trừ bốn vị này, nhà trẻ sẽ không cho phép bất cứ sinh vật trưởng thành nào tiến vào." Đối phó với bình dấm, chỉ cần dùng biện pháp ngăn chặn Mao Thuận nổi máu ghen là được. Vinh Chi Nghi quay mặt về phía Hoa Nam, đối phó với kẻ tham ăn, đầu óc đơn giản thì chỉ cần nhắm vào nhược điểm mà hạ thủ. "Hoa Nam à, cô yên tâm đi. Lang Băng tới nhà trẻ thì sẽ được hưởng lương phong phú, cả nhà cô đều ăn thịt, hai người cùng kiếm tiền thì sẽ có nhiều thịt để ăn hơn. Cô vì con mình mà suy nghĩ kỹ đi." Hai người nhìn nhau, im lặng. Quan Tam nhảy ra giảng hòa: "Được rồi, được rồi. Cứ quyết định vậy đi. Lão Vinh, cô tiếp tục."

Vinh Chi Nghi nỗ lực buộc bản thân biểu hiện tự nhiên, hé miệng ra, âm thanh còn chưa phát ra thì lại có tiếng yêu quái bên dưới kêu lên: "Nhà trẻ thì miễn phí, vậy tiểu học thì sao? Sơ trung nữa?"

"Chín năm giáo dục bắt buộc, chắc chắn phải được miễn phí."

"Thôi đi, con người thì có cái gì mà không cậy vào để tính phí hả? Chỉ muốn moi tiền nên bày rõ nhiều trò. Có giáo viên dạy trên lớp không nhiệt tình giảng dạy, về nhà thì mở lớp bổ túc kiếm tiền, thật nham hiểm."

"Đúng đó, nghe nói con gái Hùng gia kìa. Năm nhất hết ba năm, năm hai hết bốn năm. Trẻ con loài người thì đã tốt nghiệp rồi, con bé đấy mới lên được năm hai. Cái trường tiểu học đó sao phát triển nổi?"

"Mẹ kiếp! Dám nói con gái chúng tôi đần độn à? Nhìn lại con trai nhà các người đi, đến cả bảng cửu chương mà vẫn chưa học thuộc lòng đây nè."

"Lão Hùng à, đừng tức giận. Ông ta cũng không cố ý nói con gái ông đâu. Ý ông ta là sức học của yêu quái kém hơn so với con người."

Quan Tam hét lớn: "Đình chỉ!! Lão Vinh à, cô tiếp tục. Tiểu học và sơ trung có được miễn phí không? Cô dự định mời yêu quái nào dạy đây?"

Lúc này khuôn mặt Vinh Chi Nghi đã đen ngòm, lỗ mũi bốc khói, giọng ồm ồm: "Tiểu học, trung học, đại học dĩ nhiên là phải mời giáo viên con người đến dạy, chẳng lẽ muốn mời đám yêu quái đần độn các người sao? Chín năm giáo dục bắt buộc được miễn phí..." Nói được một nửa lại bị tiếng vỗ tay của bầy yêu cắt đứt. Có yêu quái còn hô to: "Hơn chín năm thì càng tuyệt."

"Đúng vậy, đúng vậy. Cao trung hay đại học gì gì đó... không có ý nghĩa, vừa tốn tiền vừa phí não."

"Có điều mời con người đến giảng dạy thì cũng phải cần có một số lượng học sinh đi học mới dạy được. Chẳng may đám nhóc nhà chúng tôi hiện nguyên hình hay bị lưu ban nhiều lần, người ta nghi ngờ thì sao?"

"Bla bla bla..."

"Đừng ồn ào. Lão Vinh, cô tiếp tục. Nói xem làm sao bây giờ?" Quan Tam lên tiếng, tất cả lại im lặng. Nhóm Hứa Già, Tần Sơ Tuyết, Tống Nhã và Vu Hiểu đã sớm chuồn đi, tìm một nơi yên tĩnh. Lũ trẻ con thì sung sướng chạy tới chạy lui, toàn bộ hội trường rơi vào thế hỗn loạn.

Vinh Chi Nghi phát cáu, đám yêu quái này có biết lễ nghi là gì không hả? Trước đây cô là đại boss trong Vinh thị, lúc đứng phát biểu trên đài, đám đầy tớ đều luôn chăm chú lắng nghe rất cung kính. Còn đám yêu quái này, một chút đạo đức đều không có. Cô lạnh lùng đảo mắt khắp hội trường, cực kỳ oán độc nói: "Tôi đã sớm nghĩ tới, từ tiểu học đến sơ trung cộng lại là chín năm học. Mỗi năm học sẽ bố trí để con cái các người một người một lớp. Mỗi lớp sẽ mời một yêu quái trưởng thành đến làm giám thị, chuyên môn phụ trách việc học cho đám trẻ..." Dưới đài lại vang lên tiếng vỗ tay, lần này Vinh Chi Nghi không đợi yêu quái nào mở miệng, lớn tiếng nói: "Thế nhưng mà, con cái của các người muốn học ở trường tôi miễn phí thì các người cũng phải đóng góp miễn phí cho tôi. Cứ mỗi kỳ thì có một yêu quái trưởng thành phải đến trường làm giám thị, luân phiên tuần hoàn, không ai được phép trốn!!" Dưới đài hoàn toàn yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng la hét hưng phấn của đám con nít đang chơi đùa.

Thời gian trôi qua yên tĩnh đến mức lúng túng, Quan Tam lại đứng lên, hắng giọng: "Lão Vinh à, cô tiếp tục."

Vinh Chi Nghi cũng không nhịn nổi nữa mà văng tục: "Tiếp tục cái rắm!! Khai tiệc! Khai tiệc!" Câu này càng khiến tiếng vỗ tay sôi nổi hơn cả lúc trước.

Do sức ăn của cư dân quá lớn, cho nên đến tối yến tiệc mới kết thúc. Quan Tam chân nam đá chân chiêu, lôi kéo Hứa Già. Hứa Già trợn mắt liếc cô, chỉ tay vào hai nhà Điêu Vô Thủ và Bao Viên: "Nhà người ta có xe hơi rồi, chị nhìn lại mình đi, vẫn hoàn một nghèo hai trắng. Em gả cho chị rồi mà chẳng được gì cả."

"Tôi cũng không phải là người, so sánh với người làm gì. Vả lại tôi thì sao chứ? Tôi có cánh, có thể bay thẳng ra biển, có tôi thì em muốn ngao du trên biển lúc nào cũng được. Ngoan nào, vợ à, để tôi cõng em về nhà." Quan Tam cười hì hì, ngồi xổm xuống trước mặt Hứa Già.

"Coi đức hạnh chị kìa." Hứa Già quở mắng một câu, đá nhẹ cô một cái rồi nhảy lên lưng cô. Quan Tam vui mừng hớn hở mà chạy như điên, cái miệng cũng không nhàn rỗi: "Thế nào? Thích không vợ? Nhanh hơn cả ô tô đó..."

Đột nhiên cô phanh lại, quay đầu nhìn, hoảng hốt kêu: "Con mình đâu rồi?"

Hứa Già sốt ruột, nàng nhảy xuống định quay trở lại. Một bóng đen nhỏ từ trên trời giáng xuống, lao thẳng vào lòng nàng mà oa oa khóc lớn. Hứa Già và Quan Tam đau lòng không thôi, dỗ dành mãi, tiểu Quan Hào mới dần dần ngưng chảy nước mắt, hít hít nước mũi, nhìn rất đáng thương.

"Bảo bối ngoan. Mama sai rồi, không nên bỏ quên tiểu bảo bối. Lần sau Mama sẽ không như vậy nữa." Quan Tam vươn tay định lau đi giọt lệ đọng nơi khóe mắt con gái. Ai ngờ con gái cô không khách khí, cắn mạnh vào cổ tay Quan Tam.

"Ai da, ranh con này. Mama nói xin lỗi rồi, con còn cắn à?"

Suy nghĩ của tác giả:

Lần này kết thúc thật rồi! Rất nhiều độc giả hi vọng được chứng kiến phiên ngoại giữa tiểu Quan Tam cùng tiểu Vinh Chi Nghi. Thế nhưng để viết văn giữa hai người này thì hoàn toàn trống rỗng, không có bất kỳ hình thái nào, khác với những nhân vật khác được miêu tả tốt hình tượng để phối hợp. Nếu như viết phiên ngoại về hai người này, tôi sợ sẽ viết thành một bộ Trường Thiên khác mất. Cho nên thôi, đành phụ lòng mong mỏi hai vị độc giả yêu thích nhân vật này vậy. Thật xin lỗi! Có lẽ sau này có ý tưởng, biết đâu sẽ viết ra một bộ Trường Thiên riêng. Cảm tạ!

Cảm tạ mọi người đã xem! Cảm tạ mọi người ủng hộ! Cảm tạ các bình luận! Cảm tạ đánh giá! Cảm tạ sưu tầm! Cảm tạ... ờ... Tấn Giang?