Lời nói của bảy người lọt vào tai đám thần phụ, giống như dao nhọn đâm vào tim bọn họ, giờ khắc này bọn họ cảm thấy thật bi ai nhất, bi ai vì tín ngưỡng của mình, bi ai vì Giáo Hoàng cũng sợ mà bỏ chạy.
Ánh mắt Lưu Vũ Phi như điện đảo qua đám thần phụ: "Các ngươi nghe rõ, ngày mai ta còn trở lại bái phỏng, chuyển cáo Giáo Hoàng đại nhân hoặc là đầu hàng, hoặc là các ngươi xuất ra một chút khí khái trực tiếp ứng chiến, không nên giống hôm nay, như rùa đen rụt đầu".
Mấy Thần Phụ ngơ ngác nhìn Lưu Vũ Phi, một câu cũng không dám nói, chính là Giáo Đình đầu hàng sao?.
Trong đầu bọn họ tất cả là nghi vấn, từ ngày Giáo Chủ tồn tại tới nay vẫn chưa từng có người nào dám đưa ra điều kiện như vậy, cho đến khi bảy người Lưu Vũ Phi đi rất xa, bọn họ mới tỉnh táo lại.
Tên Thần Phụ thanh tỉnh đầu tiên dùng tốc độ nhanh nhất chạy vào mật thất dưới đất, ở nơi đó có phương pháp liên lạc với Giáo Hoàng.
Ra khỏi Giáo Đình, Sở Tâm Lam thắc mắc: "Sư đệ, nếu nơi này là thánh địa của thiên Giáo Chủ, vừa rồi sao không trực tiếp san bằng nơi này? Trong lòng người phương tây không phải Giáo Đình sẽ rơi xuống nghìn trượng sao? ".
"A a! Tâm Lam Sư tỷ, tỷ sẽ không hiểu, Giáo Đình vẫn giả thần phát ngôn tại thế tục, mỗi một Giáo Hoàng đều là Chính Trị Gia xuất sắc, ngay cả chúng ta san bằng nơi đây, ngày mai bọn họ có thể xây một khu đại điện lớn hơn xa hoa hơn, lại có thể tìm ra vô số cớ tranh phủ đồng cảm của phàm nhân, đồng thời hội tụ ngày càng nhiều tín đồ, bất quá ta sẽ không để bọn họ chiếm tiện nghi, nếu tỷ muốn ta để lại một chút kỷ niệm vậy".
Cách đại điện không xa lắm, Lưu Vũ Phi nắm chặt tay phải hét lớn một tiếng "Cáp".
Từ tay hắn xuất hiện luồng ánh sáng màu xanh, nắm tay hắn như mũi khoan đột nhiên đánh xuống quảng trường Vatican.
Luồng ánh sáng màu xanh phát ra tiếng "xuy xuy xuy", đồng thời mặt đất phát ra tiếng "ầm ầm" nổ tung, như muốn xé rách tai mọi người, giống như sấm sét vang lên bên tai mọi người ở Vatican.
Cả Vatican không ngừng run rẩy như động đất, lấy Lưu Vũ Phi làm trung tâm vô số vết nứt nhỏ lan ra bốn phía.
Làm quần thể kiến trúc rung động, lộ ra từng vết nứt nhỏ, đại điện hùng vĩ trong nháy mắt thành một tòa nhà nguy hiểm không ai dám ở lại.
Mọi người ở Vatican bị chấn động bất ngờ, không sợ đến mức quỳ rạp trên mặt đất, không ngừng nhúc nhích, thét lên chói tai, liều mạng chạy đến dải đất rộng rãi.
Vô số người trong phòng ốc nhảy ra, thần phụ biết tình huống, vừa chạy vừa kêu.
"Chúa ơi! Tất cả bọn họ đều là ma quỷ".
Chỉ một quyền của Lưu Vũ Phi làm cho cả Vatican khủng hoảng, thẳng đường rời đi.
Chỉ có một đám Thần Phụ phổ thông quay về phía đại điện thần thánh khóc không ra nước mắt.
Vài người ở VaticSan thu thập tin tức truyền tới Giáo Hoàng, ở một gian phòng Bảo La phẫn nộ rít gào. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn
"Dị giáo đồ đáng chết, đáng chết, dám ngang nhiên khinh nhờn Thần Thánh ở Thánh Địa Giáo Hội, dị giáo đồ đáng chết một vạn lần, ta lấy nhân danh Chúa thề, ta nhất định giết sạch các ngươi, một ngày nào đó ta muốn đem tất cả dị giáo đồ đáng chết đóng đinh vào Thánh Giá!".
Nhìn Giáo Hoàng tức phát điên, Hồng Y Giáo Chủ bên cạnh không ngừng lau mồ hôi, lo lắng Bảo La nhất thời khống chế không được sẽ làm thịt mình.
Các Hồng Y Đại Giáo Chủ và các tài phán trưởng phân tán tại các địa điểm khác, nhận được tin tức từ Vatican, đồng dạng rít gào nổi điên.
"Sỉ nhục đây tuyệt đối là sỉ nhục, dị giáo đồ ngang nhiên ở Thánh Địa khinh nhờn Thần Thánh, sỉ nhục hôm nay chỉ có máu tươi mới rửa sạch".
Tài phán trưởng cao giọng gầm gừ xuyên trời đêm.
Lưu Vũ Phi sỉ nhục trên đầu Giáo Đình, tuyệt đối là khó có thể rửa sạch sỉ nhục này, trong lịch sử Vatican chưa từng xuất hiện khiêu khích như vậy.
Đám nhân viên thần chức cao cấp bởi vì Vatican tập kích tạm thời mất đi lí trí.
Tây phương Thiên Giới rất nhiều Thần Linh cao cấp, giống như nghe thấy Bảo La cầu khẩn bọn họ, trên bầu trời Vatican đột nhiên âm trầm xuống, từng đám, từng đám mây đen nhanh chóng tụ tập lại, thỉnh thoảng truyền đến tiếng ầm ầm đinh tai nhức óc, mọi người trên đường khủng hoảng.
Nghe tiếng động trên bầu trời, Bảo La và các thành viên cao cấp lập tức vui vẻ quát to: "Ha ha ha, dị giáo đồ đáng chết, lúc này xem các ngươi có thể kiêu ngạo được bao lâu, Chúa vĩnh viễn sẽ phù hộ chúng ta".
Trong tiếng cười lại ẩn chứa tiếng khóc.
Mấy người Lưu Vũ Phi bộ dáng hoàn toàn khác, nhìn dị tượng trên bầu trời, bảy người nhìn nhau cười.
Lưu Vũ Phi không thèm để ý chút nào cười nói: "A a a, các sư tỷ xem ra Giáo Đình có chỗ dựa, họ rất bất mãn với chúng ta, phản ứng nhanh như vậy, ân, ngẫm lại đoạn thời gian trước, Giáo Đình nuốt hận cũng đã lâu, hiện tại nhất trọng thiên tổn thất Thiên Sứ, bọn họ nếu không làm một chút động tác sợ rằng không còn mặt mũi đối mặt với tín đồ Hạ Giới, một lần quấy nhiễu liền xuất ra động tĩnh lớn như vậy, không biết lần này phái ra bao nhiêu Thiên Sứ? một trăm vạn? hai trăm vạn? hay là tất cả Thiên Sứ của cửu trọng thiên?".
Khẩu khí đối với Thiên Giới lộ ra sự khinh thường và khinh thị.
Mấy người Sở Tâm Lam hùng tâm vạn trượng, lần này có thể làm Thiên Giới Tây Phương bị thương nặng, đối với tu chân giới ở Trung Quốc mà nói tin tức này làm lòng người phấn chấn, ngay cả lĩnh vực của Tiên Giới cũng bị tổn thất nặng sau này còn bận tâm đến Giáo Đình sao?.
Đám Bảo La đợi hồi lâu cũng không thấy có người xuất hiện, trên bầu trời mây đen quay cuồng mấy lần rốt cuộc tản đi.
Phụ trách thi thuật chiến thần bất mãn nói ra: "Quang Minh Thần, ngươi nhìn xem bệ hạ cũng thiệt là chỉ là pháp thuật quấy nhiễu cũng cần phải phái ta sao? Làm cho chúng ta xuất ra động tĩnh lớn như vậy nhưng không có lộ diện, mọi người không bằng trực tiếp liên hợp phá hủy cái tinh cầu này, ta cũng không tin mấy trăm vạn Thiên Sứ liên hợp công kích, người kia đến sợi lông cũng không tổn hao gì".
"Ai! đây cũng là bất đắc dĩ a! ngươi cho rằng bệ hạ không nghĩ như vậy a, chỉ là cái tinh cầu này liên lụy đến nhiều lĩnh vực lắm, hơn nữa một mình phá hủy một tinh cầu, sợ rằng sau này Thiên Khiển chúng ta khó có khả năng thừa nhận, nhiệm vụ hoàn thành chúng ta trở về thôi! cái dị giáo đồ kia rất nhanh sẽ bị trừng phạt xứng đáng, dị giáo đồ ghê tởm có mấy chục Quang Thiên Sứ bị diệt trên tay hắn".
Quang Minh Thần cuối cùng tức giận nói một câu.
A Thụy Tư thở dài nói: "Đi thôi! Đi thôi! ở chỗ này nói lời này đối với người kia nhất định không có tác dụng, cuối cùng cũng được xem thực lực thiên tiên của Tân Nguyên Giới, như thế nào cũng quyết chiến".
Hai gã chủ thần thở dài một tiếng, hóa thành một đạo Lưu Quang hướng Thiên Giới Tây Phương biến mất.
Mấy lĩnh vực kia một bên bội phục tu vi nghiên trời nghiêng đất của Lưu Vũ Phi, một bên hận hắn sỉ nhục bọn họ.
Sau khi mây đen tản đi không lâu, mấy người Lưu Vũ Phi đợi không thấy một chút dị động, hắn không khỏi có một chút buồn bực, bọn họ quấy nhiễu tất cả các vệ tinh, sau đó lại không thấy động tĩnh gì, đến tột cùng là sao đây? Lưu Vũ Phi cũng không ngây thơ cho rằng Thiên Giới có động tĩnh sớm như vậy chỉ là hù dọa bọn họ.
Sở Uyển Tĩnh không nhịn được hỏi: "Tiên sinh, ngươi nói bọn họ sao vậy? Động tĩnh lớn như vậy cũng không thấy bóng người, chẳng lẽ nói bọn họ sợ ngươi? Thiên Giới hẳn là không nhát gan như vậy!".
"A a, bọn họ không phải nhát gan, làm như thế có thể bởi vì chúng ta ở thế tục, có thể lo lắng trong lúc đánh nhau với chúng ta sẽ mang đến cho tục giới tai nạn, hơn nữa Thiên Sứ hạ phàm có hạn chế, nhân số ít không phải đối thủ của chúng ta, hơn nữa lại có nhiều pháp tắc hạn chế".
Lưu Vũ Phi nói ra đánh giá của mình.
Mấy người Sở Tâm Lam nghe liền yên tâm, không có giải thích nào tốt hơn, bọn họ đồng tình với đánh giá của Lưu Vũ Phi.
Lưu Vũ Phi nói tiếp: "Sư tỷ, mới vừa rồi chỉ là giả thiết của ta, mặc kệ như thế nào bọn họ khẳng định sẽ có động tĩnh,thời gian kế tiếp chúng ta phải cẩn thận một chút, ta lo lắng bọn họ đột nhiên tập kích, đám người chim này cũng sẽ không cùng chúng ta Quang Minh chính đại quyết đầu".
Lần trước giáo huấn tại Hoành Nguyên Giới, Lưu Vũ Phi đối với mấy lĩnh vực kia cũng không có tin tưởng.
Sở Tâm Lam còn không rõ tao ngộ của Lưu Vũc Phi tại Hoành Nguyên Giới, Lưu Vũ Phi đánh giá đối thủ như vậy không khỏi có chút kì quái, bất quá nàng không có nói ra nghi vấn của mình, hướng Lưu Vũ Phi nói: " Sư đệ, xem ra bọn họ cũng sẽ không xuống phiền toái ngay, tiếp theo chúng ta làm như thế nào?Trực tiếp đánh lên Thiên Giới trước hay tìm nơi dừng chân?".
"A a, đánh lên Thiên Giới sẽ không được, toàn bộ Nhất Trọng Thiên đã bị phá hủy, các ngươi không cách nào đi vào, tìm thông đạo khác sẽ rất lâu, chúng ta đợi bọn chúng đến, còn có đám điểu nhân này vì người phàm suy nghĩ, chúng ta không bằng hào phóng một chút tìm một nơi không người chờ bọn chúng, miễn đừng để bọn họ chê cười chúng ta dựa vào phàm nhân chiếm tiện nghi, chúng ta đi sa mạc chờ bọn họ đến".
Bày người thẳng đường đến sa mạc Sahara.
Mấy người Bảo La chờ Thiên Giới phát chỉ ý, trong thời gian này bọn họ trông ngày trông đêm hy vọng bọn họ đến, thời gian kế tiếp bọn họ không ngừng cầu nguyện,bọn họ hy vọng Chúa, tiêu diệt Lưu Vũ Phi kẻ đại biểu cho ác mộng.
Chiến Thần và Quang Minh thần trở lại cung điện của Thượng Đế, ở đó người của mấy lĩnh vực đã đến.
Tân Nguyên Giới, chín tên Thượng Đẳng Thiên Tiên, chín Tiên Thân này đều là Tiên Nhân từ Thượng Cổ, tu vi so với Thần Nhân chỉ kém một bước.
Bọn họ nhất cử nhất động biểu hiện ra tu vi cường đại, chín người đứng một chỗ khí thế bao trùm thiên hạ, làm cho một vài Chủ Thần không khỏi âm thầm cảm thán.
Tân Nguyên Giới phái ra mặt trận mạnh như vậy còn là lần đầu, có thể thấy được bọn họ đối với Lưu Vũ Phi đã hận thấu xương.
Vài tên Thượng Đẳng Thiên Tiên này chính là kì binh của Tiên Giới, nói về tu vi bất cứ người nào trong bọn họ đều mạnh hơn Nhật Chiếu, đối với Lưu Vũ Phi trận này mà thua Tân Nguyên Giới sẽ chịu không nổi.
Chẳng những Tân Nguyên Tiên Giới có ý nghĩ như vậy, Thánh Điện Sơn, Tượng Giao Viên, Tây Phương Thiên Giới đều có ý nghĩ như vậy.
Nếu như bốn Lĩnh Vực liên hợp cuối cùng không cách nào đạt được mục đích, sau này bọn họ chỉ có thể bị lĩnh vực khác chê cười.
So với siêu mặt trận Tân Nguyên Tiên Giới,Tượng Giao Viên và Thánh Điện Sơn có chỗ thua kém rất nhiều.
Dưới sự chủ trì của Thượng Đế các mọi người cuối cùng đã rõ các bước, quyết đấu trên địa cầu sẽ không có khả năng, bọn họ quyết định đem chiến trường tới Thần Ma chiến trường.
Phái hai gã Chủ Thần đi địa cầu trước giao Chiến Thư, Thượng Đế hiện thân ngoài đại điện xuất chiến đội quân Thiên Sứ, động viên trước trận chiến.
Lời này, mỗi lần Thiên Giới khai chiến Ma Giới đều nói một lần, nhưng chín tên Thiên Tiên đối với cảnh tượng như vậy rất phản cảm.
Bọn họ không biết cái gì quân viễn chinh, cũng không muốn mấy chục vạn người tiến hành quyết chiến đối phương một hồi, đối phó bảy người không phải chỉ cần bảy người ra mặt sao?.
Chín tên Thiên Tiên lạnh lùng hừ một tiếng, bọn họ tự nhận bằng chín người, có thể đối kháng một Thần Nhân, không thắng, cũng không thể thua, có các lĩnh vực khác cầm cự, bọn họ có tám mươi phần trăm nắm chặt có thể thắng trận quyết đầu này.
Đó là ý nghĩ của bọn họ, không nên lãng phí thời gian để giảng giải, tốt hơn hết đến Thần Ma chiến trường trước.
Chín tên Thiên Tiên rốt cuộc chịu đựng không được cảnh này, ngay cả nói một câu tối thiểu cũng không nói, bay thẳng đến Thần Ma chiến trường.
Thượng Đế cùng các chủ thần nhìn chín tên Thiên Tiên biến mất sắc mặt đại biến, thật không ngờ Tiên Nhân của Tân Nguyên Giới lại vô lễ như vậy, nói đi là đi không có để bọn họ vào mắt, cuối cùng đám Chủ Thần cũng không nói ra một câu bất mãn.
Hiện tại là thời điểm mấu chốt, bọn họ cũng không nguyện lúc mấu chốt trở mặt với Tân Nguyên Tiên Giới.
Tại trung tâm sa mạc Sahara, mặt trời gay gắt chiếu xuống,nhiệt độ tới tám mươi độ.
Mặt trời chói chang chiếu xuống không có ảnh hưởng tới bảy người Lưu Vũ Phi, bảy người giống như tượng phật trong chùa, phiêu đãng ngồi trên không.
Thời gian trôi đi từng phút, mặt trời chói chang dần hướng phía tây lặn xuống, mặt trời gay gắt thu lớp áo ngoài của mình lại, chỉ để còn lại vòng màu hồng.
Thân ảnh bảy người Lưu Vũ Phi trải dài xuống, màu đỏ tươi chiếu vào cát vàng trên mặt đất, hiện ra một bức tranh tuyệt mỹ, trong lòng mọi người cảm giác buồn man mác.
Trên đỉnh đầu ngẫu nhiên bay đến một đám kền kền sa mạc, chúng không ngừng lượn quanh, đánh giá bảy người quái dị.
Đột nhiên mấy con kền kền giống như gặp thiên địch của mình, phát ra tiếng kêu dát dát hoảng sợ, liều mạng vỗ cánh thoát khỏi địa phương này.
Đồng thời với tiếng kêu của đám kền kền, trên không một đám khí không tầm thường lưu động, từng vòng từng vòng tự động xoay tròn, không gian vặn vẹo từ bên trong xuất hiện hai người.
Hai gã Chủ Thần thân bao phủ bởi áo giáp, toàn thân tản mát ra vô số kim quang, nhìn qua có một chút như thần linh trong truyền thuyết.
Lúc hai gã chủ thần hiện thân, dị tượng phía sau bọn họ biến mất.
Mấy người Lưu Vũ Phi lộ ra nụ cười thản nhiên, cuối cùng tới! mấy người Sở Tâm Lam không thể kiên trì nhìn lên hai gã chủ thần trên bầu trời nói: "Kì quái, bọn họ tại sao đến có hai người? chẳng lẽ bọn họ nghĩ rằng bằng hai người có thể thu thập chúng ta sao?".
Đầu óc Lưu Vũ Phi sinh ra vô số giả thiết, cuối cùng hắn bỏ qua các giả thiết, chờ hai gã Chủ Thần đưa ra đáp án.
Lưu Vũ Phi nhẹ nhàng nói: "Sư tỷ chúng ta đến xem một chút".
Vừa nói xong thân hình Lưu Vũ Phi chợt lóe sáng, trong nháy mắt liền đối diện với hai gã Chủ Thần, theo sau chính là sáu người Sở Tâm Lam.
Hai gã chủ thần là sứ giả, nghĩ rằng Lưu Vũ Phi sẽ gây bất lợi với bọn họ, khi thân ảnh Lưu Vũ Phi biến mất lập tức lui về phía sau nhiều bước, thấy mình đánh giá sai mấy người Lưu Vũ Phi, tên chủ thần không khỏi đỏ mặt.
Lưu Vũ Phi tuy trơ trẽn, nhưng không có làm khó bọn họ, âm thanh lạnh lùng nói: "Nói ra ý đồ của các ngươi, sau đó lập tức cút đi".
Không chút khách khí trách cứ, vẻ mặt hai người Y Tác hiện ra sự tức giận, bọn họ là hai Chủ Thần, người ta lại trách cứ như vậy, nhớ tới Lưu Vũ Phi tu vi thông thiên, thủ pháp vô cùng ác độc, bọn họ chỉ có âm thầm thở dài.
Thấy vẻ mặt hai người Y Tác âm trầm, Lưu Vũ Phi lạnh lùng nói: "Các ngươi không phục sao? Không phục cứ việc tới thử".
Y Tác tiến lên vài bước nói: "Chúng ta biết mình không phải đối thủ của các hạ, lần này đến cũng không phải vì cùng các hạ đấu, ta đại diện Thần Giới tuyên chiến với các hạ, đây là chiến thư! bên trên có ghi địa điểm cùng thể thức, tin rằng các hạ nhất định biết nơi này, chiến hay không chiến là do các hạ".
Thuận tay tiếp chiến thư bay tới, Lưu Vũ Phi cảm thấy buồn cười, niên đại này rồi vẫn còn chiến thư thời trung cổ, đối phương nếu muốn quyết chiến một lần, Lưu Vũ Phi há có lý do cự tuyệt thoáng xem qua chiến thư, rồi đưa cho Sở Tâm Lam, hắn cười nói: "Đối phương muốn chúng ta đi đến Thần Ma chiến trường trước, sư tỷ các ngươi thấy thế nào?".
"Bọn họ muốn chiến, chúng ta có lý do cự tuyệt sao? sư đệ ngươi xem ra đoán đúng, để chúng ta đi trước Thần Ma chiến trường, bọn họ thật sự lấy cớ phàm nhân trên địa cầu, cư như vậy bọn họ cũng không có số lượng hạn chế, muốn phái bao nhiêu Thiên Sứ thì phái bấy nhiêu Thiên Sứ, Tây Phương Thiên Giới quả nhiên không có tài năng".
Sở Tâm Lam khinh thường bĩu môi nói.
Đối với sự trào phúng mấy người Lưu Vũ Phi, hai người y tác chỉ là hơi đỏ mặt một chút, mấy người Lưu Vũ Phi quả thật nói đúng ý đồ bọn họ.
Y Tác chỉnh lại vẻ mặt, hỏi: "Hãy bớt sàm ngôn đi, các ngươi là đánh hay không đánh?".
"Chiến! vì sao không chiến? có thể giải quyết các ngươi một mẻ, ta sao lại không làm, chúng ta lập tức đến Thần Ma chiến trường".
Lưu Vũ Phi khẳng định lại, hai người Y Tác không có ở lại, lập tức hướng Thần Ma chiến trường bay đi.
Bảy người Lưu Vũ Phi đồng thời phi hành, biết rõ bọn họ đã làm tốt kế sách vạn toàn, bọn hắn vẫn không có sợ.
Trên đường phi hành Lưu Vũ Phi truyền âm: "Tâm Lam sư tỷ, lát nữa mấy người phải cẩn thận, bọn họ rất có thể chờ chúng ta vào bẩy, vạn nhất sự tình không có đúng các ngươi lập tức rời chiến trường, một mình ta đối phó bọn họ cũng đủ".
"Sư đệ lời này là ý tứ gì? chúng ta chẳng lẽ là hạng người sợ chết sao? Yên tâm đi mấy người chúng ta đều sống ngàn năm, ngay cả cuối cùng chết trận chúng ta cũng không oán hận một câu". Sở Tâm Lam nghe Lưu Vũ Phi nói vậy không khỏi có chút tức giận, lúc đó giọng nói rất không vui.
Sở Uyển Tĩnh đồng thời lộ ra vẻ mặt bất mãn, ý tứ rất rõ ràng.