Đô Thị Thần Nhân

Chương 21



Nắm tay của Lý Khánh Lạc bám theo luồng gió rít, mười phần khí thế đánh thẳng tới đầu Đặng Phương. Nếu đổi lại là cao thủ võ thuật khác, vậy chỉ có thể né tránh, sẽ không cùng hắn lấy cứng đối cứng. Nhưng Đặng Phương hắn không phải, hắn nhìn thấy Lý Khánh Lạc ra tay ác độc như thế,liền trực tiếp muốn hạ sát thủ với hắn, nếu mình là người bình thường căn bản không có cách nào để né tránh, rất có thể chỉ một chiêu đã bị mất mạng. Hơn nữa Đặng Phương cũng không có giới luật chân chính về chuyện không thương tổn với người bình thường, vì vậy hắn cũng đem chân nguyên lực vận đến hai nắm tay, hướng thẳng tới hai nắm tay đang ập tới, bốn nắm tay nhất thời đập thẳng vào nhau " Phanh", một tiếng sét đánh đồng thời truyền đến một tiếng kêu thê thảm của Lý Khánh Lạc, cơ thể cũng bị Đặng Phương đánh bay xa hơn mười thước. Trước khi hắn ngất đi, hai mắt trợn to, không tin hòa lẫn khiếp sợ hoảng hốt nhìn về phía Đặng Phương. Chỉ thấy Lý Khánh Lạc té xỉu trên mặt đất, cả cánh tay phải đã bị gãy đoạn, nhất là da thịt của ngón tay toàn bộ bị đánh tan, lòi ra cả xương.

Triệu Nhược Băng không kịp kéo hắn lại, tâm lý đã thầm nghĩ bất hảo, đợi đến khi nàng làm ra phản ứng đã không còn kịp rồi, nhìn Lý Khánh Lạc bị đánh bay trên mặt đất, máu từ cánh tay phải bị thương tuôn ra, bất quá trong khoảng thời gian ngắn ngủi, Lý Khánh Lạc từ một võ công cao thủ biến thành tính mạng bị đe dọa. Triệu Nhược Băng nhìn thấy Lý Khánh Lạc bị ngất xỉu trên mặt đất thì gương mặt nàng không còn chút máu biến thành tái nhợt. Nàng biết nếu không giúp hắn cầm máu thì hắn sẽ chết vì chảy máu quá nhiều. Nàng phóng tới bên người hắn, nàng vận chân nguyên lực truyền vào những huyệt vị chủ yếu của hắn để phong bế lại, sau khi nàng đã giúp cho hắn thương thế ổn định thì hướng tới chỗ Đặng Phương đi tới, lạnh nhạt nói: " Tu vi của các hạ quả thật cao cường, chỉ một quyền có thể đánh bay một cao thủ võ công không kém, làm hắn trọng thương, tiểu nữ tử bất tài xin lãnh giáo một phen.."

Bởi vì Lý Khánh Lạc đã bị thương, khiến cho nàng cảm thấy oán hận mấy người này, lời nói đã không còn khách khí như trước. Lý Vũ Phi ở phía sau nhìn thấy thì lắc đầu, nói: " Người này ra tay thật là quá nặng, một chút đạo tâm cũng không có, không biết bọn họ tu chân đã bao lâu.." Lưu Vũ Phi cũng không ngẫm lại chính mình, lúc đầu hắn cũng đã suýt giết chết Lâm Lạc. Tô Thiến lo lắng nói:" Ca, Băng tỷ đã nổi giận, không biết chị ấy có chuyện gì không?"

Lưu Vũ Phi nói: " Không có việc gì đâu, với tu vi và thân pháp của nàng, mấy người này không có cách nào làm nàng bị thương."

Nghe hắn giải thích xong thì Tô Thiến mới yên lòng. Tạ Đông vốn chỉ muốn bàn luận một chút với Triệu Nhược Băng, về phần Lý Khánh Lạc thì hắn chỉ muốn cho nếm chút đau khổ là được, cũng không có nghĩ tới làm cho hắn bị trọng thương đến như vậy, hắn cũng biết vì Đặng Phương hận Lý Khánh Lạc ra tay quá độc ác, mới có thể không để ý tới thân phận ra tay hạ độc thủ với Lý Khánh Lạc. Nếu Triệu Nhược Băng muốn ra tay trả thù, mặc dù hắn không sợ nàng, dù sao nàng cũng chỉ giống như họ tu tới Linh Quang kỳ, nhưng chắc nàng không chỉ có một mình, vì không muốn gây phiền toái đến sư môn nên hắn muốn hỏi rõ lai lịch của nàng trước, vì vậy nói với nàng: " Tiểu thư, không biết ngươi thuộc môn phái nào, chúng ta đều là đệ tử của Phi Thiên Tông, vốn chúng ta cũng không có ác ý, chỉ là muốn cùng ngươi luận bàn một chút mà thôi, vừa rồi ngươi cũng thấy được là bằng hữu của ngươi ra tay quá độc ác, bởi vậy sư đệ ta mới hoàn thủ, lại nói chúng ta là người của tu chân giới, không nên vì một chuyện hiểu lầm mà kết hạ oan cừu, nói không chừng sư môn chúng ta còn có giao tình.."

Triệu Nhược Băng vốn đã quyết định chủ ý sẽ báo thù cho Lý Khánh Lạc, bây giờ nàng căn bản là không nghe Tạ Đông nói, lạnh lùng đáp: " Ta bất kể là các ngươi là cái gì Phi Thiên Tông, ta và sư môn các ngươi không có giao tình gì, tóm lại sư đệ ngươi đánh bằng hữu của ta trở thành như vậy, cừu hận này đã kết xuống, chúng ta hãy bớt sàm ngôn đi, hãy giải quyết bằng võ lực thì hơn.."

Tạ Đông thấy sự việc đã đến nước này, trong lòng biết không cách nào vãn hồi, còn nói Triệu Nhược Băng và sư môn của họ không có giao tình gì, cũng không còn lo lắng, chỉ thản nhiên nói: " Nếu tiểu thư không chịu hòa giải, thì chúng ta cứ lấy thực lực mà nói chuyện, sẽ do ta đại biểu cho sư đệ đấu với ngươi."

Triệu Nhược Băng khẽ kêu một tiếng: " Đến đây đi." Nàng lập tức vận khởi chân nguyên lực đánh thẳng về phía Tạ Đông. Tạ Đông cũng muốn biết tu vi của nàng thế nào, lập tức vận khởi chân nguyên, hướng phía nàng đánh ra. Nhất thời hai cỗ chân nguyên cường đại, cũng không hề mang theo tiếng gió như Lý Khánh Lạc, lại không một tiếng động chạm thẳng vào nhau, hai cỗ chân nguyên lực va chạm chỉ thấy từ trung tâm chưởng lực nổi lên một luồng không khí rung động mà mắt thường có thể nhìn thấy được, lúc này hai cỗ lực đạo mới truyền ra tiếng vang thật lớn, chỉ thấy một mảnh đất đã bị oanh xuất một khối lớn, ở bên cạnh có những cây nhỏ không chịu nổi áp lực này nên đã bị bẻ gãy. Triệu Nhược Băng lui bảy, tám bước, Tạ Đông lui vài chục bước, ở chiêu thức đầu tiên rõ ràng Triệu Nhược Băng đã chiếm thượng phong.

Bởi vì tu vi của họ cũng chỉ mới đạt đến Linh Quang kỳ, căn bản không cách nào sử dụng các dạng thủ ấn và pháp quyết, chỉ có thể dựa vào chân nguyên lực mạnh bạo trong cơ thể mà cương đấu, chỉ một lần va chạm họ đã biết thực lực của đối phương. Triệu Nhược Băng cũng không khách khí, lập tức triển khai thân pháp điên cuồng tấn công Tạ Đông. Tạ Đông cũng không có thân pháp gì có thể thi triển, đến lúc này rõ ràng đã rơi xuống hạ phong, chỉ có thể bị động mà phòng thủ. Trong lúc nhất thời cũng nguy hiểm thập phần, tuy nói hắn tu chân nên thể lực so với những vũ giả bình thường thì mạnh hơn rất nhiều nhưng hắn cũng không dám dùng thân thể ngạnh đón song chưởng của Triệu Nhược Băng.

Ở bên cạnh Chu Lực và Đặng Phương cũng vì hắn mà toát mồ hôi lạnh. Tạ Đông thấy mình cứ bị đánh mà không hề có năng lực phòng thủ, không khỏi có chút nóng nảy, vì muốn có thể thoát khốn, hắn liều lĩnh vận hết chân nguyên lực lên hai tay, quát to: " Đi chết đi.." Rồi công thẳng tới Triệu Nhược Băng một chưởng.

Chỉ nghe phanh một tiếng, trên mặt đất xuất hiện một cái rãnh lớn, mà Triệu Nhược Băng chỉ lui lại mấy bước thì lập tức đứng lại, Tạ Đông thì kém hơn nhiều, hắn kêu lên một tiếng đau đớn lui về phía sau hơn mười thước, cuối cùng nhờ Chu Lực đỡ lấy mới có thể miễn cưỡng đứng thẳng, khóe miệng chảy ra một dòng máu, rõ ràng là đã bị thương.

Tạ Đông vỗ bùn đất trên người, khó khăn nói: " Tiểu thư, bây giờ chúng ta không cần phải đánh nữa, bằng năng lực của cô thì cũng chỉ có thể ứng phó một mình ta, nếu mấy huynh đệ chúng ta liên thủ thì cô cũng không chiếm được lợi thế, lại nói ta cũng bị cô đánh bị thương, đối với tu vi của cô, Tạ mỗ cam bái hạ phong, ta thấy chuyện hôm nay đến đây là có thể dừng lại được rồi."

Triệu Nhược Băng quyết tâm báo thù cho Lý Khánh Lạc, trong lòng thầm nghĩ phải đánh cho Đặng Phương cũng bị như thế, cho nên cũng không có để ý tới lời của Tạ Đông, âm thanh lạnh lùng: " Hôm nay ta nhất định phải báo thù cho bằng hữu của ta, các ngươi không nên nhiều lời, muốn liên thủ ta cũng không sợ."

Tạ Đông còn chưa nói gì, Đặng Phương đã giành nói: " Hừ, ngươi nghĩ ngươi có bao nhiêu lợi hại mà dám dõng dạc như vậy, ngươi cũng chỉ mới có tu vi đến Linh Quang kỳ, nếu không phải dựa vào thân pháp đó thì sư huynh ta làm sao mà bị ngươi đánh bại, muốn đánh thì đánh, ngươi nghĩ là chúng ta sợ ngươi a."

Chu Lực cũng nói: " Đúng vậy, đừng có tự nghĩ mình cũng là thiên hạ vô địch, nói cho ngươi biết chỉ bằng vào hai huynh đệ chúng ta cũng đủ cho ngươi chết vài lần."

Tạ Đông cũng bị hai sư đệ làm tức chết, tuy nói trước kia bọn họ kiêu ngạo nhưng dù sao cũng biết do mình không đúng trước, hơn nữa cô gái trước mắt này tu vi cũng không tệ, hơn nữa thân pháp của nàng thật huyền diệu, dám chắc sau lưng còn có người lợi hại hơn bởi vậy hắn mới thấp giọng cầu hòa. Tạ Đông nghĩ không ra bởi vì hắn có tâm tư như vậy nên mới giúp hắn tránh thoát qua một kiếp hôm nay. Nhưng bây giờ mấy vị sư đệ lại gây thêm rối loạn, hắn thấp giọng quát: " Câm miệng, chúng ta là người tu chân chứ không phải vô lại, chẳng lẽ đối với một cô gái mà cũng liên thủ hay sao?"

Triệu Nhược Băng cũng không lĩnh tình, nói: " Mấy người các ngươi không cần nhiều lời, muốn liên thủ thì lên đi!"

Chu Lực tức giận nói: " Bà tám, không phải ngươi muốn báo thù cho bằng hữu của ngươi sao, đến đây cho chúng ta xem thử, ta cũng không tin mấy huynh đệ chúng ta lại không bằng một người đàn bà, nếu ngươi nghĩ muốn đấu thì chúng ta đây không thể làm gì khác hơn là liên thủ đấu với ngươi."

Tạ Đông nói: " Chu sư đệ, sao lại nói chuyện như vậy, mặc dù chúng ta coi như không phải tu sĩ chính thức, nhưng chúng ta cũng xuất thân danh môn, làm sao có thể mắng chửi người, tiểu thư, nếu ngươi còn không nguyện ý giải hòa, chúng ta ba người nếu đánh với cô thì sẽ ảnh hưởng danh tiếng của sư môn, thôi thì cứ để Chu sư đệ và Đặng sư đệ đấu với cô, nhưng không được đả thương người, vạn nhất để cho sư phụ biết chúng ta đánh nhau với người tu chân khác còn làm bị thương một người bình thường, khi chúng ta trở về núi chắc sẽ bị trừng phạt đó."

Đặng Phương không phục nói: " Sư huynh, ngươi cũng thật quá nhát gan, dù cho sư phụ tới cũng không có chuyện gì đâu, ai biểu tên nam nhân kia ra tay độc ác với ta như vậy chứ."

Chu Lực cũng nói: " Đúng vậy, sư huynh chúng ta không cần sợ hãi, đến đây đi Nhị sư huynh, chúng ta giáo huấn bà tám này một chút, báo thù cho đại sư huynh."

Lưu Vũ Phi ở phía sau nhìn nửa ngày, hắn đối với thái độ kiêu ngạo của Chu Lực và Đặng Phương rất là bất mãn, hơn nữa Triệu Nhược Băng hiện tại cũng quá vô lý, vì vậy hắn giải trừ Ẩn Thân trận pháp trên người, hiện thân đi ra nhìn Triệu Nhược Băng quát: " Băng nhi, chẳng lẽ những gì ta nói trước kia muội đã quên hết rồi sao? Trước kia ta làm sao dạy muội, mọi việc không nên quá chấp nhất, muội đã đánh bị thương một người, như vậy còn chưa đủ, chẳng lẽ muốn giết hết bọn họ mới được sao? Băng nhi, không nên để sự phẫn nộ làm che mất tâm trạng của muội được không?"

Triệu Nhược Băng nghe được tiếng quát của hắn thì tâm thần cũng từ trong phẫn nộ tỉnh táo lại, nhớ lại hành vi vừa rồi của mình thì không khỏi cảm thấy sợ hãi. Với loại người có đạo tâm cương cường như nàng, nếu không cẩn thận sẽ bị hủy đi, mặc dù không có nghiêm trọng bị tẩu hỏa nhập ma, nhưng sau này muốn tu chân thì sẽ vô cùng khó khăn, có lẽ sẽ không biết ra sao nữa.

Ba người Tạ Đông đột nhiên nghe được tiếng quát lại càng hoảng sợ, bọn họ không nghĩ ra ở bên cạnh còn có hai người đang ẩn mặt, cũng may là hai người này không có ra tay, bất quá Tạ Đông không hề sợ, bởi vì nhìn Lưu Vũ Phi xem ra chỉ là một người bình thường, mà Tô Thiến thì cũng chỉ có tu vi tới Linh Quang kỳ, hơn nữa khẩu khí vừa rồi của Lưu Vũ Phi hình như là đang nói Triệu Nhược Băng không đúng. Chu Lực và Đặng Phương càng cảnh giác nhìn Lưu Vũ Phi và Tô Thiến, mặc dù bọn họ không biết hai người làm sao xuất hiện, nhưng lại vô thanh vô tức ở sau lưng họ mà cũng không bị lộ hành tung, có thê nói đó là cao thủ. Bọn họ cũng xem Lưu Vũ Phi là người bình thường, chỉ sợ Tô Thiến làm khó dễ.

Lúc này Triệu Nhược Băng đã thanh tỉnh, thấy Lưu Vũ Phi đã đến, lập tức kéo ta hắn nói: " Ca, xin lỗi, Băng nhi vừa rồi không biết, nếu ca không tới kịp thời thì muội đã nhập ma rồi, được rồi, ca mau tới cứu Lạc ca ca đi, ca nhìn xem tay của Lạc ca ca đã bị đoạn gãy, hơn nữa da thịt mấy ngón tay đã bị đánh nát, bây giờ chỉ có ca mới cứu được hắn mà thôi."

Ba người Tạ Đông nghe nàng nói xong cảm thấy rất kỳ quái, tại sao nàng lại xin Lưu Vũ Phi cứu Lý Khánh Lạc, hơn nữa bị thương nặng như vậy cho dù có đưa đến bệnh viện tốt nhất cũng không chắc có thể trị khỏi hoàn toàn. Vì vậy họ tò mò nhìn xem hắn làm sao mà cứu người. Nhưng phản ứng của Lưu Vũ Phi làm cho họ mở rộng tầm mắt, hắn nhìn Lý Khánh Lạc đang nằm té xỉu trên mặt đất thản nhiên nói: " Hắn không đáng cho ta cứu, một người có thể ra tay độc ác như vậy, cứu hắn thì sẽ không biết còn bao nhiêu người bị hại trong tay hắn, Băng nhi, muội nên đưa hắn đến bệnh viện đi, mặc dù muội đã giúp hắn cầm máu nhưng kéo dài cũng không tốt đâu."

Triệu Nhược Băng nghe hắn nói xong thì ngây dại ra, nàng không nghĩ tới hắn sẽ không chịu cứu Lý Khánh Lạc, còn nói Lý Khánh Lạc không đáng cho hắn cứu. Tiếp theo nhớ tới câu nói hắn đánh giá Lý Khánh Lạc vừa rồi: ra tay độc ác. Lại nói thời cơ hắn xuất hiện lại đúng lúc như vậy thì rất nhanh nàng đã hiểu hắn đã sớm ở chỗ này nên cũng biết chuyện xảy ra vừa rồi. Nếu hắn cố tình muốn cứu Lý Khánh Lạc thì đừng nói một người như Đặng Phương có thể làm bị thương Lý Khánh Lạc, dù cho cả ba người cùng lên thì cũng không làm nên chuyện gì chứ đừng mơ tưởng có thể làm bị thương dù chỉ một sợi lông của Lý Khánh Lạc. Bây giờ đã rõ ràng vì sao Lưu Vũ Phi lại nói Lý Khánh Lạc không đáng giá cho hắn cứu mà căn bản là hắn muốn cho Lý Khánh Lạc chịu khổ mà thôi. Trong tâm lý nàng tự đoán, từ biểu hiện của hắn, hắn rất không thích Lý Khánh Lạc, mà hắn lại nể mặt mình nên không có ý tứ làm gì Lý Khánh Lạc, lại trùng hợp là mấy người Đặng Phương xuất hiện nên hắn muốn mượn tay họ giáo huấn Lý Khánh Lạc một trận. Ý nghĩ này vừa thoáng qua đầu thì nàng cũng cảm thấy rất hợp lý, nghĩ tới đây thì nàng cũng đã rõ ràng. Nàng thâm sâu oán giận nói: " Ca, mặc dù muội không biết Lạc ca ca đã chọc giận ngươi lúc nào, nhưng lẽ ra ngươi cũng không nên mượn tay người khác làm hắn bị thương nặng như vậy, bây giờ ngươi lại không chịu cứu hắn, điều này không phải là muốn phế hắn đi sao, ca nếu thật muốn giáo huấn hắn ta hy vọng ca tự minh ra tay, bây giờ ca làm như vậy không phải làm cho Băng nhi ở giữa khó làm người hay sao?"

Tô Thiến nghe xong sắc mặt lập tức đại biến vừa định nói với Triệu Nhược Băng thì Lưu Vũ Phi đã kéo Tô Thiến không cho nàng nhiều lời. Lưu Vũ Phi không nghĩ ra trong tâm lý Triệu Nhược Băng mình lại là một tiểu nhân như vậy, nhưng hắn cũng không hề tức giận, chỉ thản nhiên nhìn nàng liếc mắt nói: " Nếu Băng nhi nghĩ ta là một tiểu nhân, ta đây cũng không muốn nhiều lời nữa. Nếu chúng ta không tin tưởng lẫn nhau, vậy cứ cho là hôm nay ta đã làm sai, thôi thôi, bây giờ ta sẽ chữa lại cho hắn coi như là giúp ngươi một lần cuối cùng, tối nay về ta sẽ bảo Thiến nhi thu thập vật dụng của ngươi, ngày mai cho nàng đem tới trường học cho ngươi, chúng ta cũng không thích hợp ở chung nữa."

Nói xong quay về Lý Khánh Lạc truyền một cỗ thần lực chữa trị lại cánh tay cụt của Lý Khánh Lạc, sau đó lấy ra một viên Tẩy Tủy Đan từ Kiền Khôn Giới, bóp nát thoa lên mấy ngón tay của hắn. Làm xong việc này hắn nhìn Triệu Nhược Băng nói: " Nhược Băng, vết thương của hắn không có việc gì nữa, chỉ cần qua ba ngày là hắn sẽ bình phục, sau này ngươi tự bảo trọng.."

Sau đó hắn quay về ba người Tạ Đông nói: " Trong các ngươi chỉ có hắn(ý nói Tạ Đông) còn có điểm coi được, ít nhất còn có điểm đạo tâm, nhưng hai người các ngươi có chút pháp lực lại không có chút đạo tâm nào, vì một chút việc nhỏ mà một người ra tay đả thương người, người kia thì miệng chỉ toàn nói lời thô lỗ. Vì sau này không muốn để cho các ngươi thương tổn người bình thường, ta sẽ phong ấn chân nguyên lực của các ngươi, chờ khi nào các ngươi có đạo tâm thì ta sẽ giải trừ cấm chế trên người các ngươi."

Nói xong tay phải hắn rất nhanh kháp một thủ ấn hướng tới Đặng Phương và Chu Lực, mà tay trái lại xuất một cỗ thần lực trị liệu vết thương trên người Tạ Đông. Tạ Đông cảm thấy một cỗ lực lượng rất ấm áp tiến vào trong cơ thể của mình, ở ngực vốn đau đớn đã không còn cảm thấy, toàn thân nhất thời còn thoải mái hơn trước khi bị thương. Đặng Phương và Chu Lực thì thê thảm, bọn họ còn chưa có phản ứng thì mười năm chân nguyên lực tu luyện được đã không thấy nữa, hình như chưa từng tồn tại bao giờ. Lưu Vũ Phi phong ấn chân nguyên lực của Đặng Phương và Chu Lực và trị liệu thương thế cho Tạ Đông cùng lúc tiến hành, làm cho người ta nhìn không ra hắn làm như thế nào. Điều này làm cho Tạ Đông bọn họ hoảng hốt nhìn hắn, bọn họ đã biết tu vi của Lưu Vũ Phi cùng với biểu hiện của hắn đã vượt qua sự nhận thức của bọn họ. Bọn họ mặc dù có nhìn thấy qua sư môn trưởng bối khi trừng phạt đệ tử phạm quy thì cũng dùng qua giam cầm thuật nhưng đều do họ tu luyện pháp quyết bổn môn, hơn nữa mỗi lần chỉ có thể giam cầm một người, làm sao cùng thời gian mà giam cầm được nhiều người.

Triệu Nhược Băng vừa nói ra câu đó thì đã lập tức cảm thấy hối hận, khi nàng muốn sửa chữa thì đã không còn kịp rồi, nghe Lưu Vũ Phi nói xong thì đầu óc nàng đã rơi vào trạng thái hỗn loạn, nàng không tưởng tượng hắn lại trực tiếp đoạn tuyệt quan hệ giữa bọn họ, bây giờ tâm lý của nàng đã cảm thấy hối hận muốn chết, nàng biết bây giờ cho dù có cầu xin hắn thế nào thì cũng là vô ích. Vì vậy nàng đưa ánh mắt cầu viện Tô Thiên, nhưng nàng lại thất vọng rất nhanh, bởi vì Tô Thiến quay về nàng lắc nhẹ đầu, đi tới bên người nàng nhẹ giọng nói: " Băng tỷ, lần này em không thể giúp chị, em không tưởng được chị lại không hiểu tính cách làm người của ca, Băng tỷ, về phần tại sao ca lại không thích Lý Khánh Lạc thì em nghĩ tốt nhất tỷ nên trở về hỏi Lý Khánh Lạc đi, hắn làm gì đối đãi với ca, Băng tỷ, thật xin lỗi, sau này chúng ta ít gặp mặt một chút, em không muốn chọc cho ca tức giận."

Nói xong những lời này Tô Thiến đi trở lại bên người Lưu Vũ Phi, mà nơi này hắn cũng đã xử lý xong chuyện của ba người Tạ Đông. Nhìn ánh mắt không cam lòng của Chu Lực và Đặng Phương, hắn nói: " Ta gọi là Lưu Vũ Phi, nếu sư môn của ngươi cho rằng ta làm không đúng vậy có thể kêu họ tới tìm ta.."

Nói xong hắn kéo tay Tô Thiến biến mất trong màn đêm. Hắn đột nhiên biến mất cũng không có làm cho ba người Tạ Đông khiếp sợ vì họ vẫn còn đang chìm đắm trong sự đả kích vì tu vi bị phong ấn, chỉ có Tạ Đông thấy được sự biến mất của hắn. Triệu Nhược Băng càng đứng ở đó không hề nhúc nhích, sự đả kích hôm nay của nàng cũng thật là quá lớn. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Sau khi ba người Tạ Đông thất hồn lạc phách lên xe rời đi, nàng mới thanh tỉnh lại, nhìn Lý Khánh Lạc còn xỉu trên mặt đất, trong tâm lý nàng nổi lên một nghi vấn: " Triệu Nhược Băng a Triệu Nhược Băng, ngươi vì nam nhân này mà hoài nghi ca, chẳng lẽ bây giờ ngươi còn chưa hiểu tính cách làm người của ca hay sao? Hắn sẽ là một tiểu nhân như vậy hay sao?" Bây giờ nói gì cũng đã muộn, Triệu Nhược Băng khóc không ra nước mắt, nàng đi trở về xe, tìm được điện thoại di động của Lý Khánh Lạc, gọi cho người phụ trách của tập đoàn Lý thị ở chi nhánh Bắc Kinh, nói với hắn chuyện Lý Khánh Lạc bị thương, rồi nói luôn địa chỉ, xung đột hôm nay chẳng những làm cho nàng mất đi quan hệ với Lưu Vũ Phi, Lý Khánh Lạc cũng bị trọng thương, nếu không phải cuối cùng do Lưu Vũ Phi trợ giúp, vậy hắn cũng đã biến thành một người tàn phế. Mà Tạ Đông ba người thì có hai người mất đi chân nguyên lực, mặc dù không phải vĩnh viễn, ít nhất bây giờ bọn họ đã không thể sử dụng được nữa.

Trở lại trung tâm thành phố Triệu Nhược Băng cũng không có đi xem Lý Khánh Lạc, bây giờ nàng không biết đi đâu, cuối cùng một mình cô đơn đi trên một còn đường ở Bắc Kinh, đi mãi cho đến khi không đi nổi nữa, mới tìm một công viên rồi ngồi một mình ngây ngốc ở đó.