Thượng Hải, Đảo Bổn Nhất Lang, người phụ trách của Nhật Bản Liễu Sanh Thù Thức Xã, giờ phút này đang lo lắng đợi tin tức, bởi vì bốn nhẫn giả cao cấp được phái tới từ Nhật Bản đã đi ra ngoài truy kích người trộm đi danh sách vẫn chưa có chút tin tức truyền về, bây giờ đã sắp qua ba giờ, nếu thêm mười phút nữa còn chưa có tin tức thì hắn chỉ còn cách báo cáo về Nhật Bản, hơn nữa tổn thất bốn gã nhẫn giả cao cấp, trách nhiệm này hắn không thể gánh vác nổi. Mười phút trôi qua rất nhanh, Đảo Bổn Nhất Lang biết tính mạng của hắn cũng đã đến lúc cuối cùng. Bất quá vì an toàn của người nhà hắn cũng phải báo cáo về Nhật Bản. Đảo Bổn Nhất Lang nhấn số điện thoại cho Liễu Sanh gia tộc tộc trưởng báo cáo: " Tộc trưởng, bốn cao cấp nhẫn giả từ trong nước phái tới đi truy kích kẻ đã trộm lấy danh sách gián điệp tại Trung Quốc của chúng ta đã mất tích đến bây giờ còn chưa có tin tức. Căn cứ theo quy định của gia tộc phàm là những ai lãnh nhiệm vụ ra ngoài làm việc nếu vượt qua ba giờ không có tin tức truyền về thì phải lập tức báo cáo…"
Liễu Sanh gia tộc tộc trưởng Liễu Sanh Nghiễm Bổn nghe được Đảo Bổn Nhất Lang báo cáo thì cả giận: " Ngu ngốc! Ngươi làm việc như thế nào vậy, làm sao lại để cho người lẻn vào được địa phương trọng yếu như phòng tư liệu, bảo vệ của các ngươi đã làm thế nào chứ…"
Đảo Bổn Nhất Lang chỉ đành tiếp tục báo cáo: " Tộc trưởng! Tôi cho rằng hành động lần này chính là do người của Long Tổ Trung Quốc đã làm, tôi đề nghị tộc trưởng hãy ra lệnh cho gián điệp của chúng ta tại Trung Quốc lập tức rút lui, chờ thêm một thời gian nữa chúng ta lại phái người mới lại đây, tôi nghĩ Quốc An Cục của Trung Quốc sẽ rất nhanh triển khai hành động thanh tẩy( bài trừ)"
Liễu Sanh Nghiễm Bổn nói: " Đảo Bổn, ngươi lập tức rút lui, chậm nhất là tới trước chiều ngày mai phải để cho mọi người trong gia tộc lập tức lui ngay, về phần thất trách của ngươi thì đợi trở lại quốc nội sẽ tính sau, bây giờ đã trễ thế này, hy vọng hành động thanh tẩy của Trung Quốc còn chưa kịp triển khai! Như vậy chúng ta sẽ bị ít tổn thất hơn. Được rồi, Đảo Bổn ngươi lập tức đi làm chuyện này.."
Đảo Bổn Nhất Lang liền vâng dạ một tiếng.
Nhật Bản Liễu Sanh gia tộc, Cung Bổn gia tộc, Vũ Điền gia tộc là ba gia tộc thế lực nhất từ xa xưa, nghe nói ba gia tộc này người ngoài không thể nào biết rõ lực lượng thần bí của họ, ba gia tộc đều có phân ra nội, ngoại đường, ngoại đường chỉ phụ trách bồi dưỡng huấn luyện nhẫn giả, gián điệp và những nhân tài quản lý bình thường. Còn lại nội đường là nơi thần bí nhất của gia tộc chỉ có thông qua sự huấn luyện từ ngoại đường tới Thượng Nhẫn trong gia tộc mới có thể tiến vào nội đường kế thừa lực lượng thần bí và sự huấn luyện nghiêm khắc, người trong nội đường chỉ khi nào bên ngoại đường gặp phải chuyện không thể đảm nhiệm và nguy cơ của gia tộc thì mới thấy họ xuất hiện. Bây giờ ba gia tộc này chẳng những nắm quyền trong chính phủ cũng là người đứng sau lưng các thế lực hắc đạo, có thể nói chỉ cần một trong ba gia tộc dậm chân một cái thì chính quyền cũng đều chấn động.
Tại Liễu Sanh Thù Thức Xã ở Trung Quốc, chuyện kinh doanh mua bán và huấn luyện đều là do ba gia tộc này đầu tư, bọn họ lấy cớ hoạt động kinh doanh, ở ngay Trung Quốc tiến hành huấn luyện gián điệp, bởi vì ba gia tộc đều đang âm thầm tranh đấu cho nên hệ thống gián điệp của ba gia tộc đều độc lập không liên hệ với nhau. Bọn họ không hợp nhau nhưng đều cùng thu thập tình báo cho chính phủ Nhật Bản, có thể nói họ đang ở Trung Quốc bày ra một mạng lưới gián điệp cường đại vô cùng.
Liễu Sanh Nghiễm Bản có khả năng gánh vác vị trí của tộc trưởng gia tộc chẳng những là do công phu của hắn cũng đã đạt tới Thượng Nhẫn, càng làm cho trưởng lão trong gia tộc coi trọng chính là khả năng thiên phú trong kinh doanh buôn bán, chỉ trong mười năm ngắn ngủi hắn đảm nhiệm vị trí tộc trưởng đã làm cho thực lực kinh tế của gia tộc đã tăng cao, bởi vậy hắn tuyệt đối không thể cho mạng lưới tình báo tại Trung Quốc có sự tổn thất gì. Nếu vạn nhất mạng lưới tình báo bị phá hủy để cho Trung Quốc toàn bộ thanh tẩy, như vậy chẳng những không cách nào giao phó cùng với chính phủ Nhật Bản, mà còn để cho hai gia tộc kia chê cười. Hắn cũng không thể chịu được trong nội bộ của mình có vết đen tồn tại.
Bắc Kinh Quốc An tổng cục cục trưởng Trương Vân Phong khi nhận được danh sách gián điệp Nhật Bản do Thượng Hải phân cục gởi tới, lập tức mở hội nghị qua điện thoại tới tất cả các phân cục trong cả nước, trong hội nghị Trương Vân Phong đã giao nhiệm vụ thanh tẩy cho các phân cục lập tức triển khai hành động, đồng thời yêu cầu tất cả phân cục phải chấm dứt hành động thanh tẩy vào trước khi trời sáng.
Sau khi đã giao xong nhiệm vụ cho các phân cục, Trương Vân Phong cũng giao ra danh sách gián điệp, cùng thời gian Đảo Bổn Nhất Lang báo cáo về Nhật Bản, Quốc An Cục cũng đã triển khai hành động sét đánh. Ngay lúc gián điệp Nhật Bản còn chưa kịp rút lui…các thành viên gián điệp của Liễu Sanh gia tộc chỉ có những người không còn ở trong quốc nội Trung Quốc là có thể chạy trốn, ngay cả Tiểu Đảo Nhất Lang đang ở ngay tổng bộ tại Thượng Hải cũng bị bắt, hành động thanh tẩy sét đánh lần này đã làm cho toàn bộ mạng lưới gián điệp của Liễu Sanh gia tộc tại Trung Quốc hoàn toàn bị hủy diệt.
Sau đó khi Liễu Sanh Nghiễm Bổn nghe được tin tức thì tức hận đến cắn răng thề nhất định phải trả thù Long Tổ Trung Quốc bằng mọi giá.
Hành động lần này là hành động bí mật không công khai nên sau khi hoàn thành cũng không hề công bố kết quả, chính phủ Nhật Bản cũng không biết, vì vậy chuyện này chỉ có những người trong cuộc của song phương là hiểu rõ, còn những người khác hoàn toàn không biết vừa có một cuộc chiến gián điệp.
Trầm Linh đang đi qua đi lại công viên ở Thượng Hải chờ đợi. Hai đồng đội của nàng cuối cùng cũng đã tỉnh lại. Mã Tiểu Minh và Nam Cung Nhân sau khi tỉnh thì lập tức cảm giác được công lực của bản thân gia tăng hơn mười lần thì không khỏi sửng sốt, bọn họ vẫn nhớ khi bị bốn nhẫn giả vây đánh té xuống đất thì sau đó cái gì cũng không còn biết nữa, chỉ nhớ trong cơn mê mê hồ hồ đột nhiên có một luồng công lực cường đại đã chữa nội thương cho mình, vậy mà cỗ nội lực đó cũng vẫn còn lại trong cơ thể, sau đó bọn họ dựa theo phương thức vận công của mình dung hợp cỗ nội lực kỳ dị này để lưu lại sử dụng. Không nghĩ tới là họ chỉ mới hấp thu được hai phần trong cỗ nội lực đó mà công lực đã gia tăng hơn mười lần. Thật không biết người đã đem công lực truyền cho họ có bao nhiêu lợi hại.
Trầm Linh thấy bọn họ đã tỉnh lại thì nói: " Các người đúng là gặp họa được phúc, chẳng những bây giờ giữ được mạng mà công lực còn đề cao nhiều như vậy. Còn tôi thì không được gì, không biết công lực của hai người bây giờ cao bao nhiêu, hai người thử xem sao.."
Mã Tiểu Minh và Nam Cung Nhân còn đang buồn bực rốt cuộc là ai truyền công lực cho bọn họ làm cho họ tăng cao như vậy, bây giờ nghe Trầm Linh nói vậy liền nghĩ thầm: để hỏi Trầm Linh sau cũng được, nhìn nàng thản nhiên như vậy chắc là cũng biết nhiều việc xảy ra. Mã Tiểu Minh và Nam Cung Nhân cũng muốn thử xem bây giờ công lực của mình đã tăng lên trình độ gì, vì vậy hai người quay về một tảng đá lớn toàn lực đánh ra " Bình" một tiếng, tảng đá lớn kia đã vỡ vụn, điều này chẳng những làm Trầm Linh thất kinh ngay cả bọn họ cũng ngây người. Không ngờ tảng đá lớn vậy mà cũng bị họ đánh thành nát bấy, nếu là trước kia chuyện này dù tưởng tượng họ cũng không dám nghĩ tới, nhưng hôm nay bọn họ lại làm được, hơn nữa cỗ nội lực trên người họ còn chưa được hấp thu hoàn toàn, nếu hấp thu được hết thì không biết sẽ đạt tới cảnh giới nào, cho dù công lực bây giờ của họ so với các trưởng bối của họ cũng đã cao hơn không biết bao nhiêu mà nói.
Trầm Linh cũng chỉ ngây người một chút, dù sao nàng cũng đã từng nhìn thấy người lợi hại hơn thế nảy rất nhiều, công lực này của Mã Tiểu Minh và Nam Cung Nhân so với người kia cũng như trẻ con so với người lớn, bất quá nàng nhìn thấy công lực của hai người được đề cao đến trình độ như vậy mà cảm thấy giật mình mà thôi. Nàng không nghĩ tới Lưu Vũ Phi chẳng những có thể cứu người đã chết sống lại còn có khả năng gia tăng công lực cho họ nhiều tới như vậy, bây giờ nàng đã cảm thấy hối hận, tối hôm qua mình đã có cơ hội tốt như vậy mà cũng không biết nắm bắt, nếu mình thông minh một chút không phải bây giờ mình cũng đã trở thành một cao thủ rồi sao?
Mã Tiểu Minh và Nam Cung Nhân rất muốn biết sau khi họ hôn mê đã xảy ra chuyện gì, mấy người nhẫn giả như thế nào, còn danh sách thì có an toàn đưa đến Quốc An Cục hay không.
Trầm Linh nhìn vẻ mặt của họ thì biết ngay họ đang suy nghĩ gì, bèn nói cho họ nghe chuyện đã phát sinh. Cả hai nghe xong đều chắt chắt lưỡi, nếu không phải công lực của họ bây giờ đã mạnh thêm thì họ đã chắc chắn Trầm Linh chỉ bịa chuyện lừa họ mà thôi.
Trên đường trở về cả ba vẫn còn thảo luận chuyện người đã cứu bọn họ là ai.
Chuyện Lưu Vũ Phi đã cứu bọn họ đã trôi qua ba ngày. Không thấy chính phủ công bố lần hành động thanh tẩy này hắn liền hiểu ra đây chỉ là hành động âm thầm mà thôi. Quốc gia cũng không có công bố, vốn hắn cũng muốn biết lần này có thể bắt được bao nhiêu gián điệp Nhật Bản, hôm nay hắn lại biến thành người ba mươi tuổi hôm trước, bởi vì hắn muốn đến bệnh viện xem thử những người bị bệnh nan y đã uống thuốc xong thì kết quả thế nào, thuận tiện xem bản báo cáo để coi thuốc có hữu hiệu hay không.
Sau khi hắn đến bệnh viện quyết định trước tiên đi tìm Lý Hưởng, khi tới phòng bệnh của hắn thì đã không thấy ai. Hắn không thể làm gì khác hơn là hỏi một vị hộ sĩ biết được Lý Hưởng đã chuyển tới phòng bệnh bình thường để nằm, hắn liền hiểu ngay vậy là nước thuốc đã hữu hiệu, nếu không Lý Hưởng sẽ không có khả năng được chuyển xuống phòng bệnh bình thường. Cũng không bíêt những bệnh nhân khác bây giờ thế nào, khi đi tới phòng bệnh bình thường hắn nhìn thấy Lý Hưởng đang vui đùa với một tiểu hài, nhìn thấy vẻ mặt vàng vọt hôm trước của hắn đã biến thành người bình thường khỏe mạnh, đúng là hoàn toàn khác biệt.
Lưu Vũ Phi đi vào phòng nhìn Lý Hưởng, cao giọng nói: " Lý huynh, xem bộ dáng anh bây giờ đã tốt lắm rồi a, chúc mừng anh, đây là con anh đó sao?"
Lý Hưởng nghe Lưu Vũ Phi nói chuyện cao hứng nói: " Lưu huynh đệ, chào anh, lần này tôi có thể được thế này toàn là do anh ban cho! Nếu không có anh tôi sống chẳng bằng chết a! Anh chính là đại ân nhân của gia đình chúng tôi, bây giờ chúng tôi thật không biết phải làm sao để cảm ơn anh đây! Bởi vì tôi không có nói với bác sĩ đã uống thuốc của anh, đợi đến ngày thứ hai thì bác sĩ đã phát hiện tế bào ung thư của tôi đã không khác gì người bình thường, ban đầu bác sĩ còn nghĩ rằng đã kiểm tra sai, sau đó kiểm tra thêm vài lần mới khẳng định tôi không có việc gì nữa.."
Thật ra bệnh viện đối với việc này cũng cảm thấy kỳ quái, không chỉ xảy ra trên một mình Lý Hưởng, mà trên cả hai mươi người vốn đã được chẩn đoán là bệnh nan y không thể cứu được. Trong bệnh viện các bệnh nhân đều biết việc đó, họ yêu cầu bệnh viện đã cho những người lành bệnh uống thuốc gì họ cũng muốn uống thuốc đó, nhưng khổ nỗi nếu bệnh viện có loại thuốc đó thì đã sớm công bố từ lâu, bệnh viện cũng vì việc này mà tìm kiếm nguyên nhân không thôi. Trong lúc tra xét thì phát hiện chỉ là những người bị bệnh nan y, bởi vì Lưu Vũ Phi đã có hiệp định bí mật với họ cho nên những người này đều nói là không biết nguyên nhân.
Ở bệnh viện tra xét vô số lần cũng không có kết quả nên đã xếp chuyện này thành chuyện tuyệt mật cất vào trong kho.
Lưu Vũ Phi xem xét bệnh án của Lý Hưởng, sau đó trò chuyện cùng hắn mới biết được một chút tình huống, nguyên lai Lý Hưởng là một tổng kinh lý của một xí nghiệp, bởi vì năm ngoái kiểm tra thân thể thì phát hiện bị mắc bệnh ung thư, sau đó bởi vì ngã bệnh cũng không thể tiếp tục đảm nhiệm vị trí, cuối cùng bị đuổi việc, mà vì chữa bệnh hắn cũng đã dùng hết số tiền dành dụm, ngay cả nhà cũng bán luôn, vợ con hiện tại cũng đang ở nhà mẹ vợ.
Lưu Vũ Phi nói với Lý Hưởng mình muốn mở một xí nghiệp chế luyện dược phẩm, sau này chuyên môn sản xuất ra loại thuốc này, nhưng hắn lại không hiểu cách quản lý công ty, muốn mời Lý Hưởng nhận chức tổng kinh lý giúp hắn quản lý tất cả sự vụ của công ty. Tuy nói bây giờ công ty còn chưa có, nhưng những điều kiện mở công ty như tiền bạc thì hắn còn có cả hàng triệu Mỹ kim, mà nước thuốc luyện chế còn có bao nhiêu là dược tài của Côn Lôn đã có sẵn. Đến lúc đó chỉ cần hắn bỏ thời gian hai tháng là có thể luyện chế ra ngay. Lý Hưởng chỉ cần lo thủ tục mở công ty là có thể lập tức sản xuất.
Lý Hưởng vừa cảm kích ân cứu mạng của hắn vừa tin tưởng vào sự thần kỳ của loại thuốc này vì tự thân trải qua nên càng tin tưởng trăm lần, liền hứa hẹn nhất định sẽ làm công ty thật phát triển, sẽ làm cho công ty kiếm được lợi nhuận lớn nhất.
Nhưng khi Lưu Vũ Phi nói với hắn càng làm hắn thêm khâm phục: " Lý huynh, tôi mở công ty này không phải vì kiếm tiền, chúng ta sản xuất dược thủy không phải để bán cho các bệnh viện mà chỉ muốn phát ra ở những khu bệnh viện dành cho dân nghèo, hơn nữa tiền viện phí chúng ta miễn hết, chỉ lấy tiền mua thuốc nhưng chỉ lấy đúng giá của nó mà thôi, còn đối với những bình dân quá nghèo thì hoàn toàn miễn phí hết. Lý đại ca, anh cũng từng là người bệnh, đã biết rõ bệnh viện bây giờ đen tối thế nào, ngày nay những bình dân nghèo khổ vốn không cách nào trị được hết bệnh nữa a! Những người nghèo thì bệnh nhẹ cũng dần thành bệnh nặng, đợi đến khi nào không chịu được nữa mới chịu đến bệnh viện. Mà đến lúc đó thường thường đã đến thời kỳ cuối, tình huống này thường thì những người nông dân ở vùng núi và những khu nghèo khổ không phát triển là phổ biến."
Lý Hưởng nghe xong cũng cảm thấy hiểu được sâu sắc, như là hắn, hắn vốn cũng là người có tiền, vậy mà chỉ một năm ngã bệnh ngắn ngủi là đã dùng hết số tiền dành dụm và ngay cả vợ con cũng phải bán nhà về nhà mẹ ở.
Như hắn vậy mà cũng phải rơi vào hoàn cảnh như thế, huống chi là những người nông dân vùng núi.
Lưu Vũ Phi nói: " Bệnh viện sẽ nhận những nông dân vùng núi và những công nhân nghèo khổ cùng với những nhân viên nghèo tại thành thị, chờ khi chúng ta mở công ty, lợi nhuận khi sản xuất dược thủy sẽ bù đắp phí tổn, còn nữa, anh có thể tìm thêm những chuyên gia y sinh trong cả nước, trước hết nói cho họ biết ý nghĩa của bệnh viện chúng ta, nếu bọn họ còn chưa động tâm thì nói với họ tiền lương của họ chúng ta sẽ trả gấp hai lần, lập tức làm hợp đồng với họ ngay, nếu họ không tin thì mình sẽ trả lương cho họ trước."
Lý Hưởng nghe xong kinh hãi: " Việc này phải cần bao nhiêu tiền a!"
Lưu Vũ Phi nói: " Tiền thì anh không cần lo lắng, anh cứ cho tôi số tài khoản tôi sẽ lập tức chuyển cho anh, công ty chúng ta sẽ nhận những nhân viên nghèo khổ và những công chức lương thấp, dược thủy của công ty chúng ta sẽ được sản xuất thành dạng nước, cho nên anh nhớ mua loại máy móc sản xuất dạng này, còn phải làm thêm bốn nơi chứa nước, sau này trong bốn nơi chúng ta tiêu độc thành nước trong, còn dược tài tôi sẽ phối chế rồi bỏ vào."
Cuối cùng Lưu Vũ Phi dặn Lý Hưởng là khi sản phẩm còn chưa ra đời thì không được làm rùm beng chuyện này, miễn cho việc có người bất lợi với hắn, dù sao khi công ty dược phẩm này ra đời nhất định sẽ gây oanh động toàn thế giới, Lưu Vũ Phi không thể không đề phòng.
Lưu Vũ Phi để cho Lý Hưởng nhìn thấy gương mặt thật của hắn, nói ra tên thật cho hắn nghe, chuyện này quả thật đã làm cho hắn hoảng sợ, cuối cùng Lưu Vũ Phi giải thích cho hắn nghe đây là tuyệt học gia truyền. Lý Hưởng vô cùng thán phục không ngờ trên đời này lại còn có võ công thần kỳ như thế.
Lưu Vũ Phi cáo từ Lý Hưởng rồi đi vòng qua những bệnh nhân từng uống dược thủy, sau khi kiểm tra xong các bản báo cáo thì cũng đã trải qua một đêm. Lưu Vũ Phi dặn dò bọn họ giữ bí mật rồi rời khỏi bệnh viện.
Hắn đi chuyển tiền sang tài khoản cho Lý Hưởng xong thì gọi điện thoại cho hắn nói hắn nếu rảnh thì đi kiểm tra một chút. Làm xong chuyện này thì hắn trở về nhà. Hắn lo lắng trên người bây giờ chỉ có một ngàn viên Tẩy Tủy Đan, xem ra vẫn còn không đủ, hắn định còn hai tháng nữa mới nhập học, hắn muốn đến Côn Lôn một chuyến luyện chế thêm Tẩy Tủy Đan, hắn biết rõ khi loại dược thủy này xuất hiện sẽ làm cho những người có ý đồ quan tâm đến, mà những người này chắc chắn không thuộc những tổ chức bình thường, đến lúc đó sự an toàn của gia đình hắn cũng phải cẩn thận, xem ra hắn còn phải huấn luyện thành lập một công ty vệ sĩ, nhưng phải đi đâu mà tìm những người này đây! Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn
Lưu Vũ Phi nghĩ đến đau đầu, hắn tính toán thời gian cho đến khi công ty thành lập còn phải thông qua Bộ Vệ Sinh kiểm tra khẳng định còn cần ba, bốn tháng, nếu mình bỏ ra hai tháng thời gian để luyện thuốc, thì mình còn có hơn một tháng thời gian để huấn luyện công ty vệ sĩ. Mà hai tháng ở trong Giang Sơn Xã Tắc Đồ cũng đã biết bao nhiêu năm, vậy thì cũng đã quá đủ.