Đô Thị Thần Nhân

Chương 87



Tiểu Tuyền có nói thế nào thì cả ba nhà đều không đồng ý, cùng tỏ vẻ nếu đối phương không chịu bồi thường thì việc này không thể bỏ qua. Cho dù Tiểu Tuyền đưa ra đề nghị trước khi làm rõ chuyện này thì muốn ba nhà bọn họ tạm thời dừng tay, cũng không được sự đồng ý của bọn họ. Bởi vì ba nhà cùng nói chuyện đã sáng tỏ, cũng không cần phải phí thêm thời gian điều tra. Đương nhiên Cung Bổn Hạo Nhị nói, cướp lấy độc phẩm của Vũ Điền gia, tạc nổ câu lạc bộ đêm của Liễu Sanh gia là người khác làm, nhưng cũng không được hai nhà kia tin tưởng, bọn họ còn nói đây là Cung Bổn muốn lừa gạt giả dối. Cuối cùng Tiểu Tuyền phải uy hiếp, nếu ba nhà bọn họ còn đánh nhau, hắn sẽ phái quân đội ra can thiệp, lúc này bọn họ mới miễn cưỡng đồng ý, bất quá bọn họ chỉ đồng ý cấp cho chính phủ một tuần thời gian, điều tra chuyện đã xảy ra ở sòng bạc, người đã thắng đi bốn triệu Mỹ kim của Cung Bổn gia, bởi vì đó mới chính là mấu chốt của toàn bộ sự việc. Trước khi rời đi ba nhà họ tỏ vẻ, sau một tuần nếu chính phủ không có đáp án, bọn họ sẽ dùng chính phương thức của mình để giải quyết. Đương nhiên Tiểu Tuyền cũng cảnh cáo, bọn họ làm gì hắn bất kể, chỉ cần không dùng thuốc nổ, hết thảy mọi việc có thể âm thầm giải quyết, không thể làm như mấy lần trước, khiến cho ảnh hưởng trọng đại như vậy. Nếu bọn họ phản lại quy định này, hắn sẽ cho quân đội ra mặt. Với chuyện này cả ba nhà đều đáp ứng, những gia tộc từ xưa như bọn họ, cũng rất xem nặng tinh thần võ sĩ đạo, sử dụng binh khí lạnh, có thể nói là biện pháp tốt nhất, cũng sẽ không làm cho người bình thường bất an. Hơn nữa Nhật Bản rối loạn đối với bọn họ chỉ có điều xấu chứ cũng không có lợi.

Sau khi chia tay, Liễu Sanh, Vũ Điền nhìn nhau cười, nói không ra sự mập mờ trong đó. Cung Bổn Hạo Nhị thì cười lạnh thầm nghĩ: " Hai con heo ngu, tưởng rằng liên hợp muốn nuốt ta, đến lúc đó ta sẽ cho các ngươi hối hận đã đi tới trên đời này."

Buồn cười chính là ba nhà bọn họ lại ngay trước mặt thủ tướng mà nói về chuyện sòng bạc, độc phẩm..toàn là những chuyện phi pháp. Nhưng chuyện mãi dâm tại Nhật Bản lại không được xem là chuyện phi pháp, may mắn thủ tướng cũng không phải là người tốt gì, dù sao tiền tuôn vào sòng bạc đại bộ phận chỉ là người nước ngoài, độc phẩm thì lại ra ngoại quốc. Đối với việc này bọn họ cũng mắt nhắm mắt mở.

Một tuần kế tiếp, cả Nhật Bản cũng được yên tĩnh lại, nhờ vào chính phủ gây áp lực trầm trọng, tất cả nhưng tổ chức phi pháp cũng đình chỉ hành động, vô số tội phạm rơi vào trong tay chính phủ, mà Xích Quân bị chính phủ đả kích, tạm thời phải rời khỏi Nhật Bản. Sát xuất phạm tội cũng giảm xuống tám mươi phần trăm, danh dự của chính phủ trong tuần nay được lên cao rất nhiều. Mặt ngoài thì rất bình tĩnh, nhưng thường thường như vậy cũng sẽ có ẩn tàng sóng gió.

Một tuần trôi qua rất nhanh. Chính phủ đối với hai sự kiện khởi đầu tranh chấp kia vẫn hoàn toàn bế tắc, ngay cả người đã thắng đi bốn triệu Mỹ kim kia cũng không tìm ra. Trong thời gian này, Lưu Vũ Phi bắt đầu điều tra chuyện của Âm Dương Sư. Một tuần vừa rồi hắn đã đi hết các tự viện tại Nhật Bản, tìm hiểu năng lực của Âm Dương Sư, sự phân bố nhân viên, tín ngưỡng thần linh tra ra thật rõ ràng.

Âm Dương Sư tại Nhật Bản có được địa vị sùng cao, người bình thường tôn trọng Âm Dương Sư còn cao hơn những người khác. Âm Dương Sư tự xưng là đệ tử của đại thần, là những người gần gũi với thần linh nhất. Việc bình thường hay làm của họ là siêu độ vong hồn. Tu vi phổ biến không cao, dưỡng ác linh, trớ chú thuật là tuyệt kỹ của bọn hắn. Cũng có một số ít có tu vi cao, thuộc Phật gia cửu tự chân ngôn công kích thuật.

Trước mắt cách ngày chiêu hoán Bát Kỳ đại thần còn mười ngày nữa, bọn họ tổng cộng liên lạc gần ba mươi vạn Âm Dương Sư. Lúc này các Âm Dương Sư đang ở khắp nơi trong cả nước đi đến Vãng Lộc Nhi đảo tụ hội. Mặt khác bọn hắn còn cần tới chín trăm chín mươi người để Xử Tử Chi Huyết. Bởi vì trong quốc nội Nhật Bản dùng những tiểu hài tử không đến mười hai tuổi để tế lễ, Lưu Vũ Phi đối với tục lệ thảm tuyệt nhân hoàn nay vô cùng phẫn nộ, nếu đây không phải là người Nhật Bản, hắn khẳng định sẽ không để cho loại chuyện này phát sinh.

Trước nghi thức chiêu hoán, hắn sẽ giết sạch các Âm Dương Sư. Hắn sở dĩ phải đợi đến lúc nghi thức chiêu hoán hoàn thành mới ra tay, là vì muốn để cho đám Âm Dương Sư này tận mất chứng kiến những đại thần chó má gì đó mà bọn họ tốn hao bao nhiêu nhân lực vật lực để đưa tới chết ở trên tay hắn. Loại tâm tình tuyệt vọng này là hắn thích chứng kiến nhất.

Một tuần rất nhanh trôi qua, Lưu Vũ Phi còn muốn xem ba gia tộc sẽ dùng phương thức gì để giải quyết mâu thuẫn giữa bọn họ. Hắn để cho Lưu Lôi tiếp tục giám thị đám hòa thượng này, còn tự mình trở lại Đông Kinh.

Chính phủ Nhật Bản trong một tuần này phá án vô số, nhưng đối với ba gia tộc cũng không có câu trả lời tốt giao phó. Bọn họ tuyên bố trước giới truyền thông, mọi sự việc đều đổ lên đầu Xích Quân. Đối với sự cố gắng của chính phủ suốt một tuần qua, dân chúng rất hài lòng, ít nhất chính phủ cho họ cảm giác được bây giờ còn an toàn hơn trước kia rất nhiều.

Về phần ba gia tộc, Tiểu Tuyền bất đắc dĩ phải bỏ qua chuyện điều giải với mâu thuẫn của bọn họ. Ba nhà tranh đấu cũng nhất định xảy ra, hắn cũng chỉ có thể khuyên bảo ba tộc trưởng, hòa hợp vi quý, hòa khí sinh tài, toàn là những lời nói nhảm. Còn yêu cầu ba nhà trong lúc tranh đấu, không thể nhiễu loạn cuộc sống của bình dân. Với câu nói cuối cùng này, mới là hắn muốn biểu đạt suy nghĩ của mình.

Giữa đêm, Lưu Vũ Phi phiêu phù trên hư không, cả thành phố Đông Kinh đều nằm trong thần thức của hắn. Vì để thuận lợi quan sát, sự tranh đấu của ba gia tộc hắn cũng làm ra một hy sinh trọng đại, đó là phải thừa nhận vô số âm thanh của chuyện nam nữ hoang dâm oanh tạc không ngừng.

Trong một sòng bạc cuối cùng còn lại tại Đông Kinh của Cung Bổn gia tộc, ẩn dấu gần hai trăm hảo thủ. Sòng bạc này vì nằm nơi hẻo lánh nhất, bởi vậy mới tránh được đại kiếp lần trước. Hôm nay nhân viên bảo vệ của nơi này so với bình thường thì nhiều hơn gấp mấy lần. Mặc dù bên trong không có cao thủ gì hơn người, nhưng hai trăm người này thân thủ so với người bình thường còn tốt hơn nhiều.

Đột nhiên bốn phía sòng bạc, hiện ra vô số bóng đen. Đã sớm có tin tức trước, bởi vậy cảnh sát đã sớm phong bế khu vực này, chung quanh không có một người nào đi lại, mà những tòa lầu bốn phía cũng đều đã đóng cửa tắt đèn, làm cho khu vực này hoàn toàn chìm vào bóng tối.

Nhìn những bóng đen rơi vào vòng giám thị, Cung Bổn Hạo Nhị cười lạnh, rất nhanh hạ xuống vài mệnh lệnh, trận tiến công dò xét đầu tiên của hôm nay cuối cùng đã bắt đầu.

Kẻ tiến công ước chừng có hơn một trăm người, bọn họ đều mặc trang phục nhẫn giả. Kỳ thật những người này chỉ là vừa tiếp nhận tập huấn nhẫn giả không được vài ngày, không có năng lực thực sự. Hơn một trăm người xâm lấn, vọt tới trước cửa sòng bạc. Mấy người dẫn đầu vung tay lên, mỗi người mang theo một đội, hướng theo bốn cửa sòng bạc xông vào, không cần ẩn dấu bản thân, nếu bọn họ đã cường công thì không còn sợ bị Cung Bổn gia tộc phát hiện.

Ở bên kia có một chỗ ở của Cung Bổn Hạo Nhị, nơi đó có một người tình của hắn, còn có một đứa con của hắn. Đây là một chỗ ở rất bí mật, chỉ có khoảng mười người biết mà thôi. Nhưng hôm nay nơi này tiếp đón mười hai vị khách, họ đi trên đường, không có một tiếng động. Ngay cả nhưng máy camera đang giám thị biệt thự cũng không có phát hiện tình huống gì dị thường. Mấy người đang canh cửa cũng còn đang liên thiên nói chuyện đùa giỡn. Chỉ có bầy chó giữ cửa mới phát hiện trong không khí có gì đó không tầm thường, bèn hướng lên không trung không ngừng sủa vang, mấy người giữ cửa ngược lại lại vỗ vào đầu bọn chúng mắng: " Sủa cái gì, đám súc sinh này uống lầm thuốc rồi sao? Tự nhiên sủa loạn vào không khí để làm chi?" Một người bị tiếng chó sủa vang làm bực mình mắng to.

" Huynh đệ, không phải bên ngoài có chuyện đó chứ, hay là chúng ta tuần tra một chút đi ta cảm thấy hôm nay có gì đó không đúng." Có một người trong nhóm trả lời. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Bọn họ gật đầu, vừa muốn xoay người đi tuần tra, đột nhiên một màn hàn quang thoáng hiện, một cỗ máu tươi từ ngay cổ họng của bọn họ phun ra đầy đất. Mấy người này đã bị cắt yết hầu, lộ ra ánh mắt hoảng sợ lẫn không thể tin nổi. Tay của bọn họ còn đang bịt chặt lấy vết thương ở cổ họng, yết hầu còn vang lên tiếng máu chảy ồng ộc không ngừng, hình như muốn kêu lại kêu không ra tiếng. Cả người ngã xuống đất, ngay cả đám chó giữ nhà cũng bị cắt ngay yết hầu giống như họ.

Hết thảy mọi việc làm đều sạch sẽ gọn gàng, hiển nhiên với thủ pháp giết người như vậy, đã được huấn luyện thuần thục vô cùng. Làm xong những việc này, hơn mười bóng đen, lại ẩn vào trong màn đêm. Ngoại trừ mấy cỗ thi thể trên mặt đất thì đã chứng minh bọn họ đã tới.

Hơn mười bóng đen, lại tiến vào trước sân, dọc theo đường đi cũng không gặp bất cứ kẻ nào, thẳng đến vào nội viện. Tay của người đầu lĩnh vừa nhấc lên, ý bảo người phía sau dừng lại, thầm nghĩ: " Kỳ quái, nơi này dù sao cũng là chỗ ở của Cung Bổn Hạo Nhi, sao lại dễ dàng cho chúng ta xông vào, cho dù có rất ít người biết nơi này, cũng không dễ dàng như vậy."

" Cúc Điền, ngươi đi trước xem, cẩn thận một chút."

Nhẫn giả tên gọi Cúc Điền đáp lời một tiếng, rời khỏi đám người đi nhanh lên trước, khi hắn đi chưa được mấy bước thì trước mặt trống rỗng xuất hiện thanh võ sĩ đao, thanh đao âm trầm, mang theo kình phong hướng hắn xoắn tới.

Cảm nhận được đao khí xâm nhập, theo bản năng Cúc Điền lui về phía sau vài bước, ngã xuống đất lăn tròn.

" Đinh." Một thanh âm vang lên, thanh đao xẹt qua mặt đất, vung lên một đoàn bụi mù.