Trứơc khi đến trừơng Băng có về nhà cho con Xù ăn rồi thay đồ đi học. Còn Ngân không biết đã xảy ra chuyện gì mà mất tích từ hôm qua tới giờ. Mà như vậy cũng hay, không còn ai léo nhéo bên tai cô nữa.
Theo Băng thấy thì hôm nay sân trừơng có vẻ rộn ràng hơn mọi ngày thì phải. "Hôm nay có sự kiện đặc biệt gì hay sao?"_ Băng trong lòng thầm thắc mắc.
Lớp 11A7...
- Tụi bay đã nghe tin gì chưa? Hôm nay công chúa sẽ về đấy_ 1 học sinh hớt hải từ bên ngoài chạy vào, la lớn.
- Thật sao?
- Tao cũng có nghe qua
- Ôi, công chúa của lòng tôi
- Mơ mộng gì chứ! Công chúa đã là của Kings rồi
Lớp học nhanh chóng biến thành cái chợ vì chủ đề sốt dẻo này.
- Cả lớp trật tự_ Thầy Tú đập đập bàn chấn chỉnh cả lớp.
- Hôm nay lớp chúng ta lại có thêm 1 học sinh mới nữa, à không, phải gọi là cũ chứ nhỉ. Năm ngoái cô ấy đã là học sinh của trừơng này. Nhưng do đi du học nên đã bảo lưu kết quả đến năm nay. Nào, em vào đi_ Thầy nhìn ra cửa bảo.
Từ ngoài cửa 1 cô gái bứơc vào. Và cả lớp dừơng như bị vẻ đẹp của cô làm choáng ngộp.Mái tóc đen tuyền óng ả, Mắt hạnh đen láy, mũi thon nhỏ cùng đôi môi chúm chím làm biết bao nhiêu chàng trai đổ rạp.
- Chào các bạn, mình tên là Trần Nhật Tuệ, rất mong nhận đựơc sự giúp đỡ từ mọi ngừơi_ cô cừơi thân thiện, mà nụ cừơi này làm biết bao nhiêu chàng trai xao xuyến.
- Ừm... Để xem... Em ngồi vào bàn trống phía sau đi nhé.
- Vâng ạ_ Nhật Tuệ ngoan ngoãn xuống đó ngồi.
Mỗi cử chỉ của cô đều đựơc cả lớp dõi theo. Cũng phải thôi, đối với mọi ngừơi thì cô chính là 1 hình mẫu hiếm có. Vừa xinh đẹp, nhà lại giàu, học tập khỏi phải chê và còn là thủ lĩnh của 1 bang hội khét tiếng.
Tuệ và Hạo có thể đựơc xem là thanh mai trúc mã. 2 ngừơi chơi thân với nhau từ lúc còn rất nhỏ. Thiên Hạo tuy ghét con gái nhưng đối với Tuệ thì lại luôn dịu dàng. Điều này làm cả đống con gái ghen đỏ mắt.
...
Giờ ra chơi.
Cạch... Hạo tự nhiên đặt dĩa đồ ăn của mình lên bàn. Mà cái bàn này đã có chủ nhân trứơc đó rồi. Băng ngừng động tác, nhìn nhìn Hạo. Đựơc 2 giây rồi cúi xuống ăn tiếp. Lúc đó hắn mới biết, hắn thật sự bị bơ rồi.
Xung quanh bắt đầu xầm xì to nhỏ khi thấy cảnh tựơng khó tin này. 1 vị Kings cấp A đẹp trai, phong độ lại đi ngồi với nhỏ cấp E xấu xí đến chán chừơng.
Băng mặc kệ tên điên đang ngồi đối diện. Bỏ qua sự tồn tại của hắn Băng vẫn tiếp tục ăn.
- Anh Hạo_ lúc này bỗng nhiên có tiếng từ xa vang lên. Vừa thấy Thiên Hạo là Tuệ chạy đến ôm chầm lấy hắn.
- Tuệ... Em về khi nào vậy? Sao không báo cho anh biết?_ Hạo cũng không từ chối cái ôm này. Hắn xoa xoa đầu Tuệ, hỏi.
- Em muốn anh bất ngờ thôi mà_ Tuệ nũng nịu dụi đầu vào ngừơi hắn.
- Em đúng là...
- A, đây là..._ Tuệ hơi ngạc nhiên khi thấy Hạo ngồi chung bàn với 1 cô gái khác.
- À, em đừng để ý đến cô ta, ngừơi quen của anh thôi mà_ Hạo cũng không muốn Tuệ làm ầm lên. Tốt nhất vẫn là không nên để ngừơi nhà biết hắn lại có hứng thú với 1 cô gái như vậy.
- Vậy sao?_ khuôn mặt lúc này của Tuệ đã hơi mất tự nhiên tuy ngoài mặt vẫn tươi cừơi.
Băng vẫn đang từ tốn ăn. Ánh mắt loé lên 1 tia sáng khác thừơng.
....
Chiều nay Băng đựơc nghỉ phụ đạo. Cô định về nhà lấy ít đồ nhưng mà lại thấy 1 cảnh tựơng cực kì kinh khủng.
Cô trừng lớn mắt nhìn ngôi nhà nơi cô lớn lên giờ đây chỉ còn 1 đống tro tàn. Tất cả đều đã cháy rụi.
Băng thẫn thờ bứơc vào sân. Tất cả chỉ còn màu đen của than và màu xám của tro. Tại sao? Tại sao chuyện này lại có thể xảy ra? Tại sao cô lại không tiên đoán đựơc cái điều khủng khiếp này sẽ xảy ra chứ.
Ngôi nhà của cô, ngôi nhà đã che chở cho cô suốt hơn 7 năm nay.
Nắm tay cô siết chặt đến nỗi gân xanh nổi lên chằng chịt. Bởi vì lúc này cô đã thấy đựơc... 1 cái xác... Là của con Xù.
Cô ngồi xuống nhẹ nhàng lấy tấm gạch đang đè chú cún ra. Lông nó bị cháy xém gần như trụi, toàn thân gần như đã biến thành màu đen.
Tất cả là lỗi tại cô, vì sợ để nó ở ngoài sẽ bị ngừơi ta bắt mất nên cô đã nhốt nó vào trong nhà. Nhưng không ngờ lại....
Rốt cuộc tên khốn nào đã làm cái việc đáng ghê tởm này. Cô đang tức giận, thật sự rất tức giận. Mắt cô hằn lên những tia máu đỏ ngầu. Ánh mắt sắc lạnh đến tột cùng.
Rắc...rắc... Cục gạch trong tay cô đã bị bóp vỡ nát. Từng thớ gạch đâm sâu vào lòng bàn tay đến chảy máu. Cô thề, cô sẽ bắt kẻ làm việc này phải trả giá thật đắt.
...
Trong khi đó, ở 1 ngôi biệt thự sang trọng, ngừơi ngừơi ra vào tấp nập để chuẩn bị cho buổi tiệc tối nay.
Trong 1 căn phòng ở lầu 3.
- Đây là những tài liệu cậu chủ cần_ 1 ngừơi đàn ông cung kính đưa sấp giấy cho ngừơi con trai ngồi trên sa lông.
- Ừ, lui ra đi_ Chàng trai có mái tóc đỏ chói mắt, đôi mắt nâu, màu rậm, cằm chẻ, bên tai trái còn thấp thoáng khuyên tai bạc. 1 nét đẹp mạnh mẽ điển hình của ngừơi đàn ông.
Hàn cầm lấy tập tài liệu nghiên cứu. Trên tờ đầu tiên có dán 1 tấm hình 3x4 của 1 cô gái với mái tóc bù xù cùng cặp kính cận vừa to đùng lại dày cộm.
- Phạm ngọc Băng Băng, 17 tuổi, cấp E, học lực xuất sắc, địa chỉ: số 13 đừơng xx, ngừơi giám hộ: Dì, sở thích:..._ Ra là Hàn đã cho ngừơi đi tìm hiểu thêm thông tin về Băng.
- Ồ, coi bộ thú vị đây_Cậu ngồi đó nhìn ngắm đống giấy tờ đến gần tối. Thậm chí, xém quên là nhà mình có tổ chức tiệc.
7giờ tối, Hàn bứơc xuống nhập tiệc. Trông cậu khá chỉnh chu trong bộ com lê đắt tiền. Tóc mái đựơc vuốt ngựơc ra sau nhìn có vẻ trửơng thành.
Bữa tiệc này vốn dĩ là để chào mừng sự trở lại của em họ của Hàn. Cô ấy vừa mới đi du học ở Úc về. Tên cô ấy là Trần Nhật Tuệ. Và bữa tiệc này chắc chắn Lăng Thiên Hạo không thể vắng mặt đựơc rồi.
Hạo, Hàn và Tuệ, 3 ngừơi đã chơi thân với nhau từ khi còn rất nhỏ. Vì ba mẹ của họ là đối tác làm ăn lâu dài cho nên dù không muốn đi cũng phải đi. Huống hồ chi ba của Hạo cũng chẳng phải là ngừơi hay nuông chiều con.
Lúc trứơc, Cậu và Hạo từng rất thân nhưng tình cảm đó dần dần bị rạn nứt. Lí do mà Hàn rời xa Hạo và biến hắn thành kẻ thù là vì ông ta. Hàn quét ánh mắt sang ngừơi đàn ông đang nói chuyện với Hạo. Ông ta chính là ba của Hạo_ Lăng Nhật Long.
- Cháu chào chú ạ, chú vẫn khoẻ chứ?_ Lúc này Tuệ mới đến gần chào hỏi. Hôm nay cô khoác lên mình chiếc váy đen hở vai ôm lấy cặp chân thon dài. Cả ngừơi đều toát lên khí chất quý tộc.
- Ồ, khoẻ chứ, khoẻ chứ. Lâu rồi không gặp nhìn cháu ngày càng xinh ra đấy_ Ông Long cừơi cừơi, dáng vẻ khác hẳn với lúc ra tay đánh con trai mình.
- Chú chỉ nói quá, cháu đâu có đẹp đến vậy chứ_ Tuệ ngại ngùng cúi đầu. Mắt còn len lén liếc nhìn Hạo đang đứng phía sau ông.
- À, Tuệ này, chú có chuyện muốn nhờ cháu
- Vâng
- Ngày mai chú phải đi công tác rồi, có thể đến tháng sau mới về đựơc, nhờ cháu chăm sóc thằng Hạo dùm chú nhé_ Ngoài mặt ông vẫn tự nhiên nói nhưng ánh mắt lại ánh lên tia toan tính bất thừơng.
- Vâng, chú cứ tin tửơng ở cháu_ Tuệ vỗ vỗ ngực đảm bảo. Miệng cứ cừơi tủm tỉm mãi.
Lăng Thiên Hạo ở đằng sau ánh mắt lạnh lùng nhìn 2 ngừơi, nãy giờ hắn vẫn chưa hề lên tiếng. Lần này... Ông ta lại toan tính cái quái gì nữa đây?