Hơn một tháng sau, Tomu ngày nào cũng đến khu vườn mua hoa, bất chấp mưa gió, trời nóng hay lạnh, anh như muốn dồn ép Hana đồng ý đến học vẽ ở chỗ mình.
Thế mà, cô nàng lại không một chút dao động ý nghĩ, tìm đủ mọi cách tránh né anh.
Không rõ Tomu làm điều đó vì cái gì, nhưng Hana có thể cảm nhận được nỗi bất an khi nghĩ đến anh. Hầu như những lần anh đến đây, cô điều nghĩ mọi cách để cắt ngang cuộc nói chuyện của cả hai.
Hôm nay cũng vậy, anh sẽ đến mua hoa đúng 9h, Hana nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường, gõ từng nhịp lên mặt bàn, đếm từng con số.
" Một...
Hai...
Ba...
Bốn...
Năm..."
* Cạch * cánh cửa vừa mở, tiếng chuông theo đó mà vang * leng keng *.
Cứ mỗi lần 9h, Hana đếm đến 5, Tomu lại xuất hiện đúng vào thời khắc ấy, cứ như một chương trình đã thiết lập sẵn.
Có điều, lần này khác hơn một chút Tomu đến, còn cầm theo một bó hoa hồng đỏ rực rỡ, khiễng sải chân dài tới chỗ quầy.
" Chào buổi sáng Hana !
Chúc cô một ngày tốt lành ! " anh nở nụ cười tỏa nắng, đôi mắt của anh như pha lê chiếu rọi, làm người khác phải choáng ngợp.
Hana nở nụ cười gượng gạo, đáp lại :
" Chào anh...
Anh mang hoa hồng đến làm gì thế ? "
" Tặng cho cô, Hana..." Tomu cầm bó hoa đưa qua cho Hana, cô có chút e ngại rồi cũng nhận lấy nó.
Mặt cô nhăn nhó lên, không phải vì không thích hoa hồng mà nó là loài hoa biểu tượng cho tình yêu, như một lời tỏ tình.
Hana không biết Tomu làm vậy là có ý gì, và liệu anh có hiểu ý nghĩa của từng loài hoa không ?
Nhưng, việc anh đang làm khiến Hana càng muốn lẩn tránh anh hơn.
Cô đặt nó ngay ngắn sang một góc làm việc, vẫn như mọi khi lại chuẩn bị cho Tomu một bó hoa cẩm tú cầu màu trắng.
Lần này cô không nhận tiền của anh, lịch sự đẩy bó hoa sang anh, dịu dàng bảo :
" Tôi tặng bó hoa này cho anh...
Chúng ta có qua có lại nhé ! "
Tomu nghiêm lại khuôn mặt điển trai, nụ cười thu lại, tỏ vẻ khó chịu trước mặt một cô gái, anh chất vấn cô :
" Cô Hana có vẻ không thích tôi đến nhỉ ? "
Hana im lặng, không dám nhìn trực diện, ánh mắt khẽ liếc sang bó hoa hồng, cô chẳng nói lấy một lời, nội tâm không hề ghét Tomu, chỉ là những hành động đột ngột của anh làm cô thấy lo sợ.
Đoạn, Hana còn đang bận suy nghĩ thì Tomu bất ngờ nắm chặt lấy bàn tay cô, sắc mặt anh thay đổi đến kinh ngạc, nhăn nhó như một chú mèo nịnh chủ, giọng cũng trở nên thành khẩn hơn :
" Tôi thật sự rất yêu quý cô Hana...
Cho nên... tôi mới mạo muội đến đây nhiều lần !
Liệu cô có thể đồng ý lời mời hôm nay của tôi không ?
Hãy đi chơi với tôi tối nay ! "
" Ah..." Hana thở dài.
Hết cách, cô không thể cứ tiếp tục để việc này diễn ra nữa, ngày nào Tomu cũng làm cô mệt mỏi. Cô đành gật đầu đồng ý và hẹn anh tối nay 6h gặp ở quán cà phê lúc trước.
Tomu vui vẻ cầm lấy bó hoa rời đi, nhưng anh không quên ngoảnh lại để lời nhắn " Tôi sẽ đến đón cô nhé, Hana ! "
Còn không đợi Hana đồng ý anh đã biến mất tăm như mọi lần, cô trầm lặng nhìn vào bó hoa hồng, định tối nay nhất định sẽ nói rõ mọi chuyện với Tomu.
Mong rằng anh ta sẽ không nuôi ý nghĩ đeo bám muốn cô học vẽ ở chỗ anh nữa !
Thời gian cứ thế thoắt một cái đã đến tận tối, Hana chọn cho mình một bộ váy thanh lịch, mang thêm đôi giày cao gót khoảng 10cm để đứng cạnh Tomu cho phù hợp.
Chỉ vì thân hình cao to tận 1m88 kia, rất dễ che lấp cô gái bé nhỏ chỉ cao 1m6 này.
* Cạch * mẹ cô mở cửa đi vào gọi cô.
" Hana !
Anh chàng đó đang đứng đợi con bên ngoài rồi..."
" Vâng... bây giờ con ra đó ngay " Hana nở nụ cười niềm nở với mẹ.
Bà tiến lại gần chỉnh lại phần váy cho cô, thấy con gái hôm nay được một bữa ăn diện lộng lẫy không khỏi lo lắng, dặn dò cô :
" Đi chơi về nhớ kể lại cho bố mẹ biết về anh chàng đó nhé ! "
Hana gật đầu, quay người đi ra ngoài, Tomu vẫn đẹp trai phong độ như mọi ngày, anh diện bộ đồ Suit lịch lãm, tay đeo chiếc đồng hồ Rolex đính hàng chục chiếc kim cương óng ánh, tóc vuốt bảnh bao, trông anh cứ như mấy vị Tổng Tài bá đạo, cao cao tại thượng, khí thế ngời ngợi làm Hana có chút xao xuyến và ganh tị.
Dù là thế, nhìn lại bản thân Hana hôm nay cũng không thua kém gì anh, cô hít lấy một hơi thật tự tin bước đến bên cạnh.
Tomu với cử chỉ nho nhã, lịch sự mở cửa xe cho cô vào, mùi hương của nước hương đắc tiền lập tức độ vào trong mũi, mắt cô hoa cả lên khi diện kiến con xe sang trọng, trong đầu cô không khỏi những thắc mắc, không biết Tomu này làm gì mà lại giàu có như vậy ? Liệu đây có phải là sự thật không ? Hay cô chỉ đang nằm mơ ?
Tiếng động cơ êm dịu âm nhẹ, Tomu đưa cô đến quán cà phê lúc trước.
Như lần đầu, Hana vẫn gọi cho mình một ly cà phê đen không đường, cô nhâm nhi nó một vài ngụm mới mở lời.
" Tomu...
Có thể phiền anh đừng đến khu vườn của tôi nữa không ?
Tôi thật sự phải từ chối lời đề nghị lúc trước với anh ! "
" ... " Tomu không đáp, chỉ cười lạnh một cái, lặng lẽ lấy trong túi áo một chiếc hộp nhỏ bảo Hana mở nó ra.
Cô có phần hoang mang, nhưng rồi cũng nghe theo anh, khi chiếc hộp mở ra hai mắt của cô mở to gần như mắt ếch.
Thì ra, thứ bên trong là một bức tranh sơn nước anh vẽ về cô, tỉ mỉ đến từng chi tiết khiến cô há hốc mồm.
" Anh...vẽ từ lúc nào thế ? " cô lắp bắp hỏi anh, hành động hoảng loạn không thể điều khiển, nhìn anh rồi lại nhìn xuống bức tranh.
Tomu bình thản đáp lại sự kinh ngạc của cô bằng những lời lẽ ngọt như đường mật.
" Một tháng nay tôi ngày nào cũng đến chỗ cô, không phải để năn nỉ cô đến học vẽ...
Mà là...
Tôi muốn nhìn cô thật rõ để vẽ tặng cô một bức tranh này thôi "
Hana bất giác bối rối, cắn lấy môi mình nhìn chăm chú bức tranh, trong lòng canh cánh khó chịu, có khi nào bản thân cô đã nghĩ sai cho Tomu ?
Có lẻ, anh thật sự không có ý xấu gì với cô, chỉ vì họ hợp nhau về sở thích nên Tomu mới mời gọi cô nhiều như vậy.
Trong lúc Hana còn đang suy tư, Tomu đầy mưu kia lại nhanh trí dùng chiêu lạc mềm buộc chặt với cô. Tự trách bản thân có hành động thái hóa làm cô kinh sợ ngay trước mặt cô, còn thề thốt sẽ không đến làm phiền cô, buổi hẹn hôm nay coi như ngày tạm biệt của cả hai.
Anh diễn tài ba như thật làm một kẻ người trần mắt thịt như Hana phải tin sái cổ, cô càng thêm phần khó xử, chỉ biết giữ im lặng không dám trả lời.
Tomu xảo quyệt lanh trí chuyển sang nói chuyện khác để giảm bớt căng thẳng cho cô, anh biết cô mắc câu rồi, không cần phải vội.
Cả hai trò chuyện rồi kết thúc ở quán cà phê sau 1h đồng hồ, Tomu đưa cô đến một công viên cùng nhau đi bộ thư giãn. Chưa được 10phút đôi giày cao gót đã làm chân Hana đau lên, cô khó mà điều khiển từng bước chân theo ý muốn.
Do sơ ý, cô ngã về phía trước, may mắn Tomu đỡ kịp lúc, nếu không chắc cô đã bị thương, anh đưa cô ngồi xuống chiếc ghế đá gần đó, cẩn thận tháo đôi giày ra kiểm tra bàn chân nhỏ nhắn, những ngón chân bắt đầu sưng lên, anh tắc lưỡi, quở trách cô.
" Cô không nên mang giày cao quá như vậy !
Sẽ rất đau chân đấy ! "
Hana cười mỉa mai, lí nhí vừa đủ cho Tomu nghe :
" Nếu không mang tôi sẽ bị cây cột điện như anh che mất đấy ! "
" Cho dù cô mang dép tôi cũng không bao giờ che mất cô đâu !
Đừng tự ti về bản thân như thế ! " Tomu vừa nói vừa nhẹ nhàng nắn lấy bàn chân Hana, dặn dò cô đủ điều như một người anh.
Đến tận 9h tối, anh mới đưa Hana về lại nhà, cô nhìn anh ra về mà lòng nặng trĩu trở vào phòng, dòng nước xối xả đổ xuống như thác cũng không khiến cô bình tâm lại, trong đầu cứ nhớ mãi những lời nói của Tomu, cộng thêm cử chỉ dịu dàng làm cô khó chịu.
Có lẽ, việc từ chối học vẽ cùng Tomu là một quyết định không đúng, cô cũng rất thích môn học này. Bố mẹ cũng hết lòng ủng hộ cô về khoản đó, nếu mà bỏ đi cơ hội như vậy, e rằng sẽ không có thêm cơ hội nào cho bản thân nữa.
Suy cho cùng ông trời đã ưu ái đến thế, vậy thì cô sẽ nắm bắt nó !
" Ước mơ ơi, chờ tôi nhé ! " Hana thủ thỉ với mình, lòng cô đã quyết, khi mặt trời ló rạng vào ngày mai, cô sẽ đến tìm Tomu.
Một là để xem xét tình hình, hai là sửa lại những sai lầm hôm nay đã nói và đưa ra quyết định đúng đắn hơn cho bản thân.