Ánh sáng nhẹ nhàng của những tia nắng, chúng thoáng qua lớp màn che cửa rọi thẳng vào mặt Hana miễn cưỡng đánh thức cô.
" Ư...trời sáng rồi sao ! " cô đưa tay lên dụi vào hỗ mắt, màu xanh biếc của con ngươi hòa vào ánh nắng càng thêm rực rỡ.
Vẫn như thường lệ, Hana lại tiếp tục chuẩn bị cho một ngày mới, bắt đầu từ hôm nay cô sẽ bận rộn hơn trước.
Công việc, nhà cửa cô đều phải sắp xếp ổn thỏa để dành thời gian cho những buổi học.
Sửa soạn xong, Hana nhanh chóng dùng bữa sáng cùng bố mẹ, cô còn phải kiểm tra cây trong vườn theo định kì.
Không biết là mất bao lâu mà khi nhìn lại đồng hồ đã là 12h trưa, Hana bất giác nhìn vào bó hoa đặt trên quầy lại nghĩ đến Tomu.
Anh hôm nay không đến khu vườn, có phải vì bận dạy học cho các cô gái kia không ? Hana tự hỏi.
Mỗi một người ở đó cô đã từng thấy qua, ai nấy đều xinh đẹp xuất chúng, người thì giống như người mẫu, người thì giống diễn viên, không khuôn mặt đẹp thì thân hình nóng bỏng, có lẻ Tomu chắc hẳn cũng để ý vài cô trong đấy.
Hana nghĩ rồi lại cười một cách lạnh nhạt, cứ như người yêu đang ghen, cô nhanh chóng gạt bỏ đi những suy nghĩ mà lấy hộp Bento mẹ đã làm sẵn ra ăn.
Món canh rong biển lúc nào cũng làm Hana thoải mái, tuy đồ mẹ cô nấu không bằng đầu bếp nhưng lại mang 1 hương vị không ai có thể làm ra.
....
6h tối, Hana xách chiếc túi đi bộ đến ga tàu và cũng không quên mang theo một bó hoa, suốt dọc đường cô đều cầm nó cẩn thận.
Con đường từ đầu dốc vào nhà Tomu tuy không quá xa nhưng lại vô cùng vắng vẻ, buổi tối càng làm người khác sợ hơn. Hai bên chỉ toàn những bãi đất trống phát ra những tiếng kêu ghê rợn, thỉnh thoảng còn có âm thanh sột soạt, chân Hana rung đến nổi chỉ muốn đến chỗ thật mau.
Vừa đến nơi cô vội vàng nhấn ngay chuông cửa.
* Ting ting * tiếng vang lên liên tục, thúc giục cực kì khó nghe.
Bóng dáng của một chàng trai xuất hiện ngay sau đó, anh ta mở cửa đưa Hana vào trong.
Cô được đưa đến căn phòng học trước đó, nó yên tĩnh không còn tiếng xì xào của các cô gái kia, Tomu ăn bận lịch sự đang ngồi ở ghế chờ cô.
Thấy nét mặt xám xịt của Hana, anh bèn hỏi thăm :
" Sắc mặt của cô Hana không tốt lắm...
Có vẻ như cô Hana đã đi bộ từ đầu con dốc vào đây nhỉ ? "
Hana liên tục gật đầu biểu thị cô khá sợ con đường đó, nghĩ cũng không muốn nhớ lại, càng không muốn đặt chân đi bộ lần nữa.
Tomu rất tin ý, liền mỉm cười dịu dàng đề nghị với cô, mỗi lần cô đến học anh sẽ cho người ra đón và đưa cô về ga tàu, như vậy sẽ đảm bảo an toàn.
Cô gái ngốc lần này không từ chối nữa, bị dọa một lần nên cô rất sợ, dù có gan dạ cách mấy cô cũng chỉ là con gái, cái quan trọng vẫn nên bảo vệ bản thân mình, không trừng mà đồng ý đề ý ấy.
Con quỷ ranh ma khẽ cười, thầm nghĩ, nơi này là chỗ ở của quỷ, tất nhiên sẽ vắng vẻ, đây coi như một bài học cho Hana vì cái tội hôm qua đã từ chối ý tốt của anh.
Việc đi lại coi như xử lí xong, Tomu mời Hana vào chỗ ngồi mà anh đã sắp xếp sẵn, cô nàng nhanh tay đưa bó hoa cho anh.
" Cảm ơn cô Hana nhé ! "
Bó hoa được Tomu đặt ngay chỗ làm việc của mình, bắt đầu buổi học anh đề nghị với Hana thay đổi cách xưng hô phù hợp và cho cô tham khảo qua các bức vẽ của những người khác.
Bức nào cũng có vẻ đặc trưng riêng, xem xong anh lại dò xét trình độ của Hana :
" Hana có mang theo bức vẽ của em không ? "
Cô nàng gật đầu liên tục, lấy trong túi ra những mẫu tranh nhỏ, đa phần cô đều vẽ về khu vườn của mình. Dù không đẹp xuất sắc như người ta nhưng cũng không gọi là quá tệ, căn bản một người chưa từng học qua chuyên môn nào mà vẽ được như vậy đã là rất khá.
" Nhìn những bức vẽ này...
Tôi nghĩ 2 buổi học trong 1 tuần sẽ không đủ nâng trình độ của em lên như các bạn khác đâu ! " Tomu liếc nhìn, cười khẩy 1 cái.
Hana cũng không ngốc đến nổi không nhận ra Tomu đang có ý chê mình, cô như bị khích tướng liền muốn 1 tuần học tận 4 buổi vào các ngày 2, 4, 6 và chủ nhật. Ngoài ra còn tự đề nghị với Tomu cho thêm bài tập để về nhà làm vào các ngày rãnh còn lại.
Tất nhiên, Tomu sẽ vui vẻ đồng ý, vậy là cô nàng ngốc kia lại dính bẫy, càng nhiều buổi học anh càng có cơ hội tiếp xúc cô hơn.
Anh bắt đầu dạy Hana cách canh chỉnh bố cục của một bức tranh đến việc quan sát và ghi nhớ màu sắc, chi tiết của từng cảnh vật.
Ngày khởi đầu nên có vẻ còn nhiều khó khăn, Hana liên tục mắc lỗi sai, ngay cả việc cầm bút không chính xác cũng mắc phải hơn cả 10 lần.
Mỗi lần như thế, Tomu không la rầy cô mà chủ động cầm lấy tay cô chỉ dẫn, vẻ đẹp trai của anh cứ khiến cô bị say mê, phải rất cầm lòng mới chú tâm vào học.
Tiếp xúc với nhau, Hana càng có hảo cảm với Tomu hơn, anh không hề có bất kỳ hành động khiếm nhã nào với cô. Chỉ những lần hướng dẫn anh mới đến gần cô, còn không thì bản thân sẽ ngồi sang một góc quan sát cô.
Quả thật là một mẫu đàn ông lý tưởng trong lòng Hana !
Học hết 45 phút, Tomu sẽ đề nghị cho nghỉ giải lao, họ sẽ có 10 phút để nhâm nhi tách cà phê và nói chuyện phiếm cùng nhau, bầu không khí cũng không quá gượng gạo.
" Hana ! Em đã dùng bữa tối chưa ? " Tomu khẽ đánh tiếng, đôi mắt cầu vồng kia pha chút tình ý.
Hana tí nữa sặc nước, vội vàng đặt cốc cà phê xuống, lịch sự đáp lại câu hỏi.
" Ah, em đã tranh thủ ăn rồi...
Cảm ơn thầy đã quan tâm ! "
Tomu nhíu mày, ra vẻ lãnh đạm trước mặt Hana.
" Em có vẻ như đang cảnh giác tôi nhỉ ? "
Hana vội lắc đầu liên tục phủ nhận, chẳng qua quá ngại nên không thể thốt nên lời, Tomu có hỏi gì cô chỉ biết trả lời theo quán tính. Anh phải phì cười vì cô gái ngây thơ trước mặt, cô làm anh không khỏi yêu thích cô hơn, cung bậc cảm xúc của anh cũng đa dạng theo cử chỉ của cô.
Vì không muốn cô khó xử, cứ thế anh im lặng cho cô uống cà phê đến hết giờ giải lao lại tiếp tục buổi học.
Cô học sinh này khá được ông trời ưu ái, Hana rất có hoa tay về mỹ thuật, tiếp thu bài học cũng khá nhanh, đường nét vẽ tuy cứng nhắc nhưng có thể sửa dần theo thời gian luyện tập.
8h30 tối, đã đến lúc kết thúc buổi học đầu tiên, Hana nhanh chóng thu dọn đồ đạc đi về, Tomu cho người đưa cô ra đến ga tàu, người theo cô là chàng trai lúc nãy mở cửa. Anh ta là bảo vệ của ngôi nhà này, tên là Tanaba Yorn, một người có vẻ ngoài khá điển trai, lại rất hoạt bát.
Lúc đi ra tới cổng lớn, vô tình trực giác mách bảo Hana như có cảm giác ai đó đang nhìn mình từ ngôi nhà kế bên.
Hai ngôi nhà tuy chung gia đình, giống nhau về cách bày trí nhưng lại khác biệt về cách sửa dụng. Bên đây Tomu cho mở tất cả đèn, sáng đến rực rỡ còn kia lại chỉ lèo tèo vài ánh sáng nhỏ.
Nếu nhìn từ xa không thể nào thấy rõ mọi thứ, điều kì lạ đó làm Hana chú ý tới, cô trở về với tâm trạng đầy suy tư, càng lúc càng tò mò về thân phận và gia đình của Tomu hơn.
Bất thình lình, Hana mở to đôi mắt của mình, đại não của cô truyền đến một suy nghĩ táo bạo, cô như nghi ngờ đến chuyện hay bị theo dõi lúc ngủ mà lầm bầm :
" Có khi nào là anh ta ?...
Không...không
Mình đã nghĩ nhiều rồi ! "
Hana vội nằm bẹp lên giường, cô buộc phải cắt ngang cái suy nghĩ vớ vẩn đó đi, chẳng có bằng chứng thuyết phục nào để nghi ngờ Tomu chính là người luôn theo dõi cô.