Đoá Hoa Cao Lãnh

Chương 52: Ngoại truyện 2



Đến năm thứ ba sau khi Diệp U và Lục Tẫn kết hôn, một bé gái chào đời. Theo quy tắc của nhà họ Diệp, con gái theo họ mẹ, vì vậy bé gái được đặt tên là Diệp Uyển Kỳ.

Bởi vì môi trường ở sơn trang tốt hơn thành phố, sau khi em bé chào đời, Diệp U và Lục Tẫn sống trong sơn trang phần lớn thời gian.

Có lẽ chịu ảnh hưởng bởi môi trường, tính cách của Diệp Uyển Kỳ hướng nội, rất ít khóc nhè so với các bé cùng tuổi.

Chú Hỉ cực kỳ thích cô bé.

Nhìn thấy Diệp Uyển Kỳ nho nhỏ, ông luôn nghĩ đến Lục Tẫn khi còn bé, nhưng bởi vì Diệp Uyển Kỳ là con gái nên được cưng hơn cả Lục Tẫn khi còn nhỏ ở sơn trang.

Lục Tẫn cũng rất cưng chiều cô bé, thậm chí Nước Cam còn che chở cho bé như con mình.

Không quá khi nói rằng bé là cục cưng của sơn trang.

Diệp Uyển Kỳ trầm tính, nhưng thích bám lấy ba mẹ giống như cái đuôi nhỏ. Chỉ cần không thấy họ một thời gian, trong viện Lục Tẫn sẽ vang lên âm thanh non nớt: “Ba ơi, mẹ ơi.”

Diệp U và Lục Tẫn đang làm diều trong phòng chế biến gỗ.

Mùa xuân lại đến, công viên Tinh Quang tổ chức lễ hội thả diều cho cha mẹ và con cái, Diệp U bàn bạc với Lục Tẫn, muốn đưa Diệp Uyển Kỳ đi chơi.

Nghe thấy giọng nói ngọt ngào của Diệp Uyển Kỳ, Diệp U đi ra ngoài, quả nhiên nhìn thấy bé con Diệp Uyển Kỳ đang chạy trên hành lang bằng chân trần.

Thấy mẹ, đôi mắt to của Diệp Uyển Kỳ sáng lên, nhào tới: “Mẹ mẹ!”

Diệp U ngồi xổm xuống, đỡ bé, ôm bé lên: “Kỳ Kỳ, sao con không mang giày?”

Diệp Uyển Kỳ cúi đầu nhìn đôi chân trần của mình, suy nghĩ một lúc: “Lúc mới ra tìm ba mẹ còn giày mà.”

“Ồ, có thể bị mất trên đường chạy tới, chúng ta quay lại tìm thử nhé?”

“Dạ.”

Diệp U ôm Diệp Uyển Kỳ đi dọc hành lang trở về, quả nhiên nhìn thấy đôi giày của bé trên sàn gỗ. Diệp U nhặt giày lên, mang vào cho bé rồi ôm về phòng chế biến gỗ.

Thấy Lục Tẫn đứng trước bàn dài, cúi đầu vẽ gì đó, Diệp Uyển Kỳ duỗi cổ tò mò nhìn: “Mẹ, ba đang làm gì đó?”

Diệp U ôm bé đi tới: “Ba đang vẽ diều.”

“Diều!” Diệp Uyển Kỳ đã từng thấy diều, biết nó có thể bay lượn trên trời, tức khắc cảm thấy hình tượng của Lục Tẫn lại cao hơn, “Ba biết vẽ diều ạ?”

“Ừ, ba tốt nghiệp học viện mỹ thuật, biết vẽ nhiều thứ lắm.”

Diệp Uyển Kỳ tò mò hỏi cô: “Học viện mỹ thuật là gì thế mẹ?”

“Là trường đại học.”

“Đại học là gì ạ?”

“À…… Là ngôi trường sau này Kỳ Kỳ lớn lên sẽ đi học.”

“Dạ! Kỳ Kỳ cũng muốn đến học viện mỹ thuật.”

Nghe hai mẹ con nói chuyện, Lục Tẫn ngước mắt nhìn Diệp U: “Em đặt Kỳ Kỳ lên bàn đi, ôm hoài mỏi tay lắm.”

“Dạ.” Diệp U đi tới, đặt Diệp Uyển Kỳ lên bàn dài. Diệp Uyển Kỳ ngoan ngoãn ngồi đó, nhìn cây cọ Lục Tẫn đang cầm: “Ba vẽ gì vậy?”

Lục Tẫn xoa đầu bé và nói: “Kỳ Kỳ tự nhìn xem?”

Diệp Uyển Kỳ nghiêng người, nhìn diều trước mặt Lục Tẫn, lập tức nhận ra: “Là chim én!”

“Đúng rồi, Kỳ Kỳ giỏi quá.” Lục Tẫn khen ngợi bé.

Diều ngày nay khác hẳn trước đây, đủ loại hình thù quái dị, rất khó bắt gặp con diều chim én truyền thống giống Lục Tẫn làm.

Sau khi quyết định tham gia lễ hội thả diều, Diệp U và Lục Tẫn muốn tự tay làm diều. Diệp U đã lên mạng tra rất nhiều loại diều, lúc đầu còn cảm thấy thú vị, nhưng xem nhiều thì thấy ngược lại, không có thú vui nguyên thủy nhất khi thả diều.

Vì vậy hai người bàn bạc, làm một con diều chim én truyền thống, quay lại cơ bản.

“Cuối tuần này ba mẹ dẫn con ra công viên thả diều, Kỳ Kỳ muốn đi không?” Lục Tẫn hỏi.

Diệp Uyển Kỳ gật đầu thật mạnh: “Dạ muốn!”

Diệp U đề nghị: “Chúng ta có thể mang theo lều, làm chút đồ ăn, thả diều mệt thì ăn dã ngoại!”

Đôi mắt Diệp Uyển Kỳ nhìn cô sáng lấp lánh: “Kỳ Kỳ cũng muốn ăn dã ngoại!”

“Được, Kỳ Kỳ muốn ăn gì? Chúng ta làm một ít sandwich đi, nướng thêm bánh quy nữa!”

“Có bánh nhỏ không mẹ? Kỳ Kỳ muốn ăn bánh nhỏ.”

“Được, sẽ thu xếp.” Diệp U nói xong, ngước mắt nhìn Lục Tẫn, “Anh muốn ăn gì?”

Lục Tẫn cong môi, nhìn cô: “Hai mẹ con cứ chọn món, anh sẽ phụ trách ăn phần thừa.”

“Ấy, anh đừng nói tội nghiệp như vậy chứ.” Diệp U nhướng mày, “Em làm một phần salad rau củ quả nha, em thêm toàn bộ rau củ quả mà anh thích.”

“Ừ.”

Vào ngày hội thả diều, Diệp U thức dậy lúc 5 giờ rưỡi sáng! Cô thật sự ngưỡng mộ bản thân mình!

Lục Tẫn vẫn dậy lúc 4 giờ, sau khi tập thể dục xong, anh ăn sáng với Diệp U.

Ở bên Diệp U đã nhiều năm, hai người ngồi ăn sáng chung chưa quá ba lần —— trong đó có hai lần là do Lục Tẫn dậy muộn.

Diệp U hơi mơ màng, thấy cô nhắm mắt ăn cơm, Lục Tẫn không nhịn được cười: “Nếu em không dậy nổi thì ngủ thêm với Kỳ Kỳ đi, anh sẽ chuẩn bị đồ ăn dã ngoại.”

“Không được.” Diệp U nghe anh nói chuyện, ráng mở mắt ra, “Một mình anh chuẩn bị nhiều đồ phiền lắm, để em phụ anh.” Lục Tẫn nhìn cô, đứng dậy, cúi xuống đặt một nụ hôn lên môi cô.

Giờ Diệp U hoàn toàn tỉnh táo, rõ ràng đã ở bên nhau lâu như vậy, đã thân mật với nhau biết bao lần, nhưng một nụ hôn bất ngờ của Lục Tẫn cũng khiến tim cô đập nhanh hơn.

Bản thân cô cũng thấy khó tin.

“Anh, anh làm gì đó?” Cô ho nhẹ để che đậy.

Lục Tẫn hơi cách xa cô một chút, trên mặt mang theo nụ cười nhìn cô: “Nhất thời không nhịn được.”

“……” Diệp U cầm sữa uống một ngụm, “Anh ăn sáng nhanh lên đi, còn phải chuẩn bị nhiều thứ lắm, thời gian eo hẹp, nhiệm vụ nặng nề.”

“Biết rồi.” Lục Tẫn đáp, mỉm cười ngồi trở lại ghế.

Ăn sáng xong, hai người đi chuẩn bị đồ ăn cho chuyến dã ngoại. Tối hôm qua Diệp U đã xếp lều, bao gồm cả váy, mũ và bình nước mà Diệp Uyển Kỳ sẽ dùng hôm nay.

Họ ở trong bếp chuẩn bị được một nửa thì Diệp Uyển Kỳ tỉnh dậy, việc đầu tiên là tìm ba mẹ. Diệp U rửa mặt, mặc váy và tết tóc cho bé.

Diệp Uyển Kỳ nhìn mẹ bím tóc cho mình, gật đầu khen Diệp U: “Mẹ bím tóc ngày càng đẹp, sắp đuổi kịp ba rồi.”

Diệp U cười vỗ đầu bé: “Tay nghề của ba là nhờ chải tóc cho mẹ.”

Diệp Uyển Kỳ nhìn tóc Diệp U, hỏi cô: “Sao hôm nay ba không chải tóc cho mẹ?”

“Ba ở trong bếp nấu đồ ăn cho Kỳ Kỳ. Kỳ Kỳ có đói không?”

“Dạ có!”

Diệp U cười nói: “Mẹ dẫn con xuống ăn sáng nha?”

“Dạ!”

Bữa sáng của Lục Tẫn và Diệp U do nhà bếp của sơn trang chuẩn bị, đồ ăn cho Diệp Uyển Kỳ là do Lục Tẫn và Diệp U làm trong bếp vừa nãy.

Diệp U đem bữa sáng ra, nhìn Diệp Uyển Kỳ ăn xong, cô bé đã thức dậy nên Diệp U không vào bếp phụ nữa, thay vào đó là Tiểu Phan giúp Lục Tẫn.

Đến 9 giờ, cả nhà lái xe ra khỏi sơn trang.

Lễ hội thả diều đã bắt đầu, khi gia đình Diệp U tới nơi, bãi cỏ của công viên Tinh Quang chật cứng người, diều bay lượn trên bầu trời cũng đếm không xuể.

“Quả nhiên, mọi người chuẩn bị nhiều con diều kỳ quái.” Diệp U dùng tay che trán, ngẩng đầu nhìn những con diều đủ màu sắc trên bầu trời.

Diệp Uyển Kỳ một tay nắm cô, một tay nắm Lục Tẫn, bắt chước nói: “Con thấy diều chim én của ba mẹ làm là đẹp nhất!”

Lục Tẫn cầm diều, cúi đầu nhìn bé: “Chúng ta thả chim én lên trời nhé?”

“Dạ!”

Hôm nay gió rất mạnh, đặc biệt thích hợp cho việc thả diều. Diệp U đi cùng Diệp Uyển Kỳ cầm một đầu dây, Lục Tẫn cầm diều đi một đoạn đường, chờ khi gió nổi lên thì thả tay ra.

Diệp U nắm tay Diệp Uyển Kỳ, điều chỉnh sợi dây, con diều từ từ bay lên không trung nhờ sức gió.

“Bay lên rồi, bay lên rồi.” Diệp Uyển Kỳ vui vẻ nhìn chim én bay lên trời, sau đó quay đầu nhìn mẹ mình, “Mẹ, chim én bay lên rồi!”

“Ừ, đẹp quá!”

Sau khi con diều bay lên cao, Lục Tẫn quay trở lại. Anh đảm nhận công việc của Diệp U, nắm tay Diệp Uyển Kỳ điều khiển dây diều, Diệp U cầm di động quay video và chụp hình.

Chơi đến gần 12 giờ, mọi người đã đói bụng, Lục Tẫn thu diều lại, bỏ vào xe, lấy lều ra.

Gần đây thời tiết dễ chịu, có nhiều người cắm trại trong công viên Tinh Quang, hơn nữa hôm nay còn có lễ hội thả diều, công viên nhiều lều hơn bình thường. Lục Tẫn và Diệp U dẫn Diệp Uyển Kỳ đi một hồi mới tìm được một nơi thích hợp để “dựng trại đóng quân”.

Hôm nay Diệp Uyển Kỳ vô cùng phấn khích, thậm chí nói nhiều hơn ngày thường, nhìn thấy chiếc bánh mà ba mẹ chuẩn bị, bé hào hứng vỗ tay.

“Bánh quy mềm sô cô la này là bánh em nướng thành công nhất sau nhiều lần làm.” Diệp U lấy hộp bánh quy ra, đưa cho Lục Tẫn, “Anh nhìn mấy vết nứt này đẹp chưa! Anh nhất định phải thử nha, tuyệt đối ngon hơn mấy lần trước.”

Lục Tẫn cầm một cái, nhìn cô cười nói: “Anh thấy mấy lần trước cũng rất ngon.”

Diệp Uyển Kỳ ở bên cạnh phụ họa: “Mẹ nướng bánh quy ăn ngon lắm.”

Diệp U nở nụ cười: “Hai cha con nể mặt mẹ quá, mẹ cứ bị thổi phồng nên mới lâng lâng.”

Lục Tẫn nói: “Anh không tâng bốc, anh thấy ngon thật. Kỳ Kỳ càng không nói dối.”

“Được rồi, hôm nay anh thử cái này đi.”

Lục Tẫn cắn một miếng bánh, mùi hương đậm đà, vị mềm xốp, bên trong có nhân được nướng vừa phải, độ ẩm đúng mực.

“Rất ngon.”

Diệp U hỏi anh: “Có phải ngon hơn lúc trước hay không?”

“Ừ.”

“Kỳ Kỳ cũng muốn ăn.” Diệp Uyển Kỳ đặt bánh xuống, lấy một miếng bánh quy sô cô la, đưa lên miệng cắn một ngụm, “Qua, ngon quá!”

Diệp U không khỏi buồn cười: “Kỳ Kỳ, con phóng đại quá.”

Lục Tẫn cũng nở nụ cười.

“Đừng lo ăn không, uống chút nước đi con.” Diệp U lấy bình nước nhỏ trong cặp Diệp Uyển Kỳ, mở ra cho bé uống.

Lục Tẫn cầm bánh quy, nhìn Diệp U và Diệp Uyển Kỳ trước mặt, ý cười lưu luyến trong mắt.

Anh đã từng tưởng tượng dáng vẻ đẹp nhất của cuộc sống, như thế này mà thôi.
— QUẢNG CÁO —