Bởi vì hai trường tiểu học cách nhau không xa, Lục Tẫn và Diệp U hẹn nhau mỗi ngày để cùng đến trường. Trước đó ông nội của Lục Tẫn nói cho cậu biết, vết thương trên người Diệp U là do bị bắt nạt ở trường, Lục Tẫn lo lắng có người sẽ bắt nạt cô, vì vậy cậu đặc biệt chú ý đến các mối quan hệ của Diệp U ở trường.
Tuy nhiên mọi thứ hơi khác so với những gì cậu nghĩ, Diệp U dễ mâu thuẫn với các bạn cùng lớp, nhưng hầu hết thời gian, cô đều không để người khác lợi dụng mình.
Hôm nay, Lục Tẫn đợi rất lâu ở một cổng nhỏ, đã quá giờ hẹn mà cậu và Diệp U thỏa thuận, nhưng Diệp U còn chưa ra. Cậu lo lắng Diệp U gặp phải chuyện gì đó, muốn vô trường tìm cô nhưng bảo vệ ở cổng trường không cho cậu vào.
Trong lúc cậu đang giải thích với bảo vệ, Tiêu Thiều một tay cầm cặp sách của Diệp U, tay kia nắm tay Diệp U, đi từ trong trường ra.
Lục Tẫn nhìn thoáng qua đã hiểu ngay, phụ huynh của Diệp U lại bị mời tới, và cô đã tiếp nhận giáo dục xong.
Diệp U cúi đầu đi bên cạnh Tiêu Thiều, thấy Lục Tẫn còn chờ ở cửa, mắt cô sáng lên, hất tay Tiêu Thiều và chạy về phía Lục Tẫn: “Anh Tiểu Lộc!”
Tiêu Thiều bị bỏ rơi: “…”
Ông đã nói rồi, không thể để Diệp U chơi với Lục Tẫn
Lục Tẫn nhìn Diệp U chạy tới, mái tóc được chải kỹ lưỡng lúc sáng đã bị ai đó làm rối, xõa phía sau ót, trên đầu gối có vết trầy rõ ràng, bị rỉ chút máu.
Lục Tẫn cau mày, Diệp U chạy tới nhưng cậu không cười với cô: “Em lại đánh nhau với bạn à?”
“Không phải em!” Diệp U dứt khoát phủ nhận, một mực từ chối, “Mấy bạn đó thích kéo tóc các bạn nữ, em nhìn không quen!”
Phía sau Diệp U là hai bạn nam vừa bị phụ huynh dẫn ra khỏi văn phòng giáo viên, hai người vốn không phục trong lòng, hiện giờ nghe Diệp U lớn tiếng chỉ trích nên hét lên: “Chúng tớ không giựt tóc cậu, liên quan gì tới cậu! Cậu là người khiêu khích bọn tớ trước!”
Diệp U quay đầu lại, xì một tiếng khinh thường: “Tớ không quen nhìn các cậu bắt nạt mấy bạn nữ! Các cậu cứ thích kéo tóc người khác, tớ giật tóc các cậu thì sao nào!”
“Cậu!”
Thấy mấy đứa trẻ lại muốn đánh nhau, phụ huynh lập tức đè con mình lại và không quên dạy dỗ: “Còn chưa ra khỏi trường học, con muốn cô giáo đuổi về à?!”
Tiêu Thiều cũng đi tới, ngoài mặt giữ chặt Diệp U, nhưng thực chất là bảo vệ cô sau lưng: “U U, con bớt nói đôi câu đi, sau này sẽ không có cô gái nào muốn kiểu con trai thế này đâu.”
Sắc mặt của phụ huynh hai cậu bé thay đổi, nhưng vẫn nhịn không nói gì, kéo con mình nhanh chóng rời đi.
Diệp U nắm tay Lục Tẫn, ngẩng đầu nhìn cậu: “Anh Tiểu Lộc, chúng ta đi thôi.”
Lục Tẫn cúi đầu nhìn vết thương trên đầu gối cô, cau mày hỏi: “Đau không?”
Diệp U lắc đầu: “Không đau, bọn chúng bị thương nặng hơn em!”
Tiêu Thiều bó tay, cúi xuống bế Diệp U lên: “Ba dẫn con đi bôi ít thuốc.”
Lục Tẫn chỉ phía đối diện: “Bên kia có tiệm thuốc, chúng ta xử lý vết thương cho U U trước đi chú.”
“Ừm.” Tiêu Thiều ôm Diệp U đi tới tiệm thuốc bên kia đường, Lục Tẫn đi theo bên cạnh.
Đầu gối của Diệp U bị trầy khi cô ngã xuống đất, cũng may chỉ là vết thương ngoài da, không nghiêm trọng. Bác sĩ ở tiệm thuốc đã kê toa cho cô thuốc khử trùng và thuốc mỡ, bảo Diệp U ngồi lên ghế để tiện bôi thuốc.
“Có thể hơi đau, con ráng một chút.” Tiêu Thiều cầm tăm bông khử trùng, nhẹ nhàng chấm vào, Diệp U lập tức nức nở.
“Ba, đau quá, con không muốn bôi thuốc.”
“…” Tiêu Thiều dừng lại, ngẩng đầu nhìn cô, “Lúc con và bạn đánh nhau sao không biết đau?”
“Bởi vì tụi nó đau hơn con hu hu hu!”
Lục Tẫn lấy một viên kẹo trong túi ra, đưa cho Diệp U: “U U, ăn kẹo sẽ hết đau.”
“Cám ơn anh Tiểu Lộc.” Diệp U rơm rớm nước mắt, bỏ kẹo vào miệng.
Thừa dịp cô mất tập trung, Tiêu Thiều nhẹ nhàng sát trùng vết thương cho cô, sau đó bôi một lớp thuốc mỡ: “Xong rồi.”
Diệp U nhìn đầu gối, giơ tay lau nước mắt: “Anh Tiểu Lộc còn kẹo không?”
Lục Tẫn đưa cho cô một viên kẹo khác.
Thật ra cậu không ăn kẹo nhiều lắm, nhưng Diệp U thích ăn nên cậu thường mang theo vài viên.
Tiêu Thiều thu dọn đồ, bế Diệp U lên: “Biết đau thì sau này đừng đánh nhau với bạn suốt ngày.”
Diệp U không phục: “Rõ ràng là tụi nó không đúng, tụi nó kéo tóc người khác trước.”
“Vậy con có thể nói với cô giáo, hoặc là nói cho ba và mẹ biết, ba mẹ sẽ phản hồi với nhà trường.” Về việc giáo dục con cái, Tiêu Thiều và Diệp Lệ Lan rất đau đầu. Bởi vì Diệp U từng bị bắt nạt, bọn họ cảm thấy cô trở nên như vậy là vì muốn tự bảo vệ mình trong tiềm thức. Nhưng đồng thời, họ lại lo lắng Diệp U sẽ đi từ cực đoan này sang cực đoan khác, biến thành một người bạo lực.
Đôi khi Tiêu Thiều cũng nghĩ, thay vì bị người khác bắt nạt, thà cứ để Diệp U thế này, ít nhất không ai dám ức hiếp cô, nhưng ông và Diệp Lệ Lan đều biết rằng điều đó là sai.
Họ vẫn muốn bảo vệ trái tim nhân hậu và mềm mại của đứa trẻ.
Diệp U bĩu môi, cúi đầu không nói gì.
Nhìn cô như vậy, Lục Tẫn biết cô không nghe lọt tai những lời của Tiêu Thiều, vì thế cậu nói với cô lần nữa: “U U, chú Tiêu nói đúng đó, em là con gái, chịu thiệt về sức mạnh, đối phương là hai…”
“Nhưng mà tụi nó yếu lắm! Đánh không lại em!”
Lục Tẫn: “…”
Tiêu Thiều nói: “Lỡ như hôm nào đó con gặp hai người mạnh hơn thì sao? Con sẽ làm gì?”
Diệp U nói: “Con sẽ gọi anh Tiểu Lộc tới giúp con đánh bọn chúng!”
Tiêu Thiều: “…”
“Khi nào em trai lớn cũng có thể giúp con!”
Tiêu Thiều: “…”
Em trai mới ba tuổi mà con cũng không buông tha hay sao?
Lục Tẫn nói với Diệp U: “U U, đừng nghĩ đến việc dùng bạo lực để giải quyết mọi việc trước, bởi vì mình rất dễ dàng bị thương, nếu như em bị thương, chú và dì sẽ lo lắng.”
Diệp U mở to mắt nhìn cậu: “Anh Tiểu Lộc có lo không?”
Lục Tẫn đỏ tai khi bị cô nhìn, nhìn chỗ khác khẽ gật đầu: “Có.”
“Vậy được rồi.” Diệp U thỏa hiệp, “Sau này em sẽ cố gắng tìm cô giáo.”
“Tìm anh cũng được.” Lục Tẫn nhìn cô nói, “Nếu quả thật gặp chuyện không thể giải quyết, anh sẽ bảo vệ em.”
Có một số việc không cần Diệp U tự mình ra tay, cậu có thể làm cho cô.
Tiêu Thiều nhìn Lục Tẫn, ánh mắt bình tĩnh, không lên tiếng.
Sau chuyện này, Diệp U đã kiềm chế bản thân một chút trong trường, mặc dù cô luôn tuân thủ tinh thần không ai đụng đến mình thì mình không đụng người ta, nhưng nếu có người gây với cô, cô cố gắng không ra tay, đi tìm cô giáo để giải quyết.
Bởi vì thành tích vẻ vang của cô trước đó, nhiều bạn hơi sợ cô, hiện giờ ngược lại có bạn nữ chủ động bắt chuyện với cô, Diệp U bắt đầu kết bạn.
Năm Lục Tẫn lên trung học cơ sở, cậu hỏi Diệp U muốn vào trường nào. Thành tích của Diệp U không tệ, có thể thi đậu vào trường trọng điểm, càng không cần nói đến thành tích của Lục Tẫn, đã có trường trọng điểm tiếp cận cậu.
Nhưng cậu muốn học chung trường trung học cơ sở với Diệp U, tuy hiện giờ hai trường gần nhau, nhưng chắc chắn không tiện như học chung trường.
Lúc này Diệp U mới học lớp 4, còn hơi sớm để nghĩ tới trường trung học cơ sở, nhưng Lục Tẫn sắp vào trung học cơ sở, cô cũng muốn học cùng trường với cậu. Cô hỏi nguyện vọng của Lục Tẫn, thảo luận với ba mẹ, cuối cùng quyết định mục tiêu học lên cao của mình.
Bởi vì việc này, Tiêu Thiều lại phàn nàn với Diệp Lệ Lan: “Em nói xem, U U và Lục Tẫn đã xảy ra chuyện gì? Quan hệ tốt đến mức muốn học cùng trường trung học cơ sở? Nếu là đại học thì anh còn hiểu được, có cần thiết chung trường trung học hay không?”
Diệp Lệ Lan bình tĩnh: “Hai đứa nhỏ cảm thấy thích là được, anh cảm thấy thế nào không quan trọng.”
“…” Tiêu Thiều trầm mặc một chút, nhìn bà hỏi, “Em không lo lắng chút nào hay sao?”
Diệp Lệ Lan hỏi lại: “Lo lắng cái gì?”
Tiêu Thiều mấp máy môi, sau đó nói: “Quan hệ của hai đứa đó, thằng bé nhà họ Lục giống như muốn cưới U U ấy? U U mới học lớp 4!”
“Anh nghĩ nhiều quá.” Diệp Lệ Lan nói, “Anh cũng nói hai đứa còn đang học tiểu học, làm sao hiểu mấy chuyện này? Tình cảm tương đối tốt mà thôi.”
“…” Lần này Tiêu Thiều trầm mặc càng lâu hơn, “Bà xã, tại sao anh cứ cảm thấy em đang lừa anh?”
Các đứa trẻ khác có thể không hiểu gì, nhưng Lục Tẫn thông minh hơn những đứa trẻ khác rất nhiều, đừng nói đến thành tích, ngay cả lời nói và cử chỉ bình thường của cậu đều có rào cản đối với những đứa trẻ bình thường.
Diệp Lệ Lan đặt sách xuống, nằm xuống giường: “Bây giờ quá sớm để anh nghĩ mấy thứ này, không ai biết được chuyện tương lai.”
Tiêu Thiều thấy bà sắp ngủ nên tắt đèn bên giường, nằm xuống luôn. Mặc dù không ai rõ chuyện tương lai, nhưng thằng bé nhà họ Lục dường như định dựa vào U U cả đời.
Sự thật đã chứng minh, linh cảm của Tiêu Thiều không sai, sau khi Diệp U lên trung học cơ sở, cô học chung trường với Lục Tẫn, mối quan hệ giữa hai người càng tốt hơn trước. Ngoại trừ đi học với nhau mỗi ngày, cuối tuần thỉnh thoảng hẹn nhau học tập.
Điểm của Lục Tẫn luôn luôn nằm trong số những người giỏi nhất lớp, Diệp U và Lục Tẫn không cùng lớp nhưng thường xuyên nghe thấy tên cậu. Đương nhiên không phải hoàn toàn là vì thành tích, mà còn vì cậu rất đẹp trai.
Lục Tẫn chọn trường này khi lên trung học phổ thông, đây là điều mà cậu và Diệp U đã thảo luận ngay từ đầu.
Lục Tẫn ở lại ngôi trường này để học trung học phổ thông, không chỉ có giáo viên vui, mà các đàn chị và đàn em cũng rất vui, có thể ngắm Lục Tẫn thêm vài năm nữa, càng có động lực để học tập.
Lần đầu tiên Diệp U nhìn thấy Lục Tẫn đã biết cậu là một anh chàng đẹp trai, nhưng lên đến trung học phổ thông, cô mới cảm nhận sâu sắc rằng, hóa ra có rất nhiều người thèm muốn sắc đẹp của anh Tiểu Lộc đến vậy!
Đương nhiên cô có chút không vui, may mắn thay Lục Tẫn giữ mình trong sạch, vả lại tính tình của cậu lạnh lùng và không dễ gần, vì vậy không có nữ sinh vây quanh cậu.
Diệp U là giống cái duy nhất lui tới bên cạnh Lục Tẫn, đương nhiên thu hút sự chú ý của mọi người, bởi vì Diệp U nhỏ hơn Lục Tẫn, còn luôn gọi cậu là anh Tiểu Lộc, các bạn tự động coi cô là em gái của Lục Tẫn.
Diệp U không để ý những điều này, mỗi ngày cô chỉ lo chuyện nhà của anh Tiểu Lộc.
Cô nghe nói, chú Lục đã bỏ sơn trang và con trai, chạy tới chùa Thanh Tịnh để thanh tu. Cô biết tình cảm của chú Lục và dì Lục rất sâu đậm, cho đến nay ông vẫn chưa hồi phục sau cái chết của dì Lục, nhưng năm nay Lục Tẫn mới tròn mười sáu tuổi, ông làm vậy thật quá vô trách nhiệm!
Diệp U có chút trách móc chú Lục trong lòng, nhưng bề ngoài không chỉ trích điều gì, chỉ dành nhiều thời gian hơn cho Lục Tẫn, nghĩ cách khiến cậu vui vẻ.
“Anh Tiểu Lộc.” Hôm nay tan học, Diệp U nhảy nhót đến lớp của Lục Tẫn, đeo cặp sách chờ cậu.
Trong khoảng thời gian này Lục Tẫn rất bận, trước đây hai người sẽ giết thời gian trên đường sau khi tan học, bây giờ cậu phải trực tiếp trở về sơn trang. Diệp U biết cậu có rất nhiều việc phải giải quyết, nhưng cô lo lắng cậu quá căng thẳng sẽ bị kiệt sức.
Trông thấy cô, Lục Tẫn cầm cặp sách nhanh chóng đi ra khỏi lớp: “U U, hôm nay em nhanh vậy?”
“Hi hi.” Diệp U cười thần bí với cậu, kéo cậu đi xuống lầu, “Em nói cho anh biết, em mới phát hiện một con mèo nhỏ ở công viên gần trường.”
“Mèo con?”
“Dạ!” Diệp U gật đầu, “Anh muốn đi coi với em không?”