Đóa Hoa Của Trường Nam Sinh

Chương 29: Chương 29




Chương 29 : Lập Kế Hoạch Trả Đũa
Đã hai ngày trôi qua từ cái ngày cô trở về làm kế toán như lúc trước. Cuộc sống vẫn không có gì thay đổi nhưng dường như vẫn cảm thấy tẻ nhạt, thiếu thiếu cái gì đó.
- Thanh Mai, sao em lại ngồi thẩn thờ như thế? - Dạ Lam đi rót cốc nước lại vô tình thấy cô ngồi như thế.
- Hả... em chỉ ngồi suy nghĩ vu vơ thôi - cô nghe tiếng gọi cũng giật mình trả lời.
- Phải không? Nhìn điệu bộ của em cứ như người đang thất tình vậy - Dạ Lam ánh mắt tinh tường đánh giá cô.
Phụt..
Mạc Thanh Mai vừa cầm ly nước uống liền nghe câu nói chấn động kia mà phun ra hết.
- Không phải chứ, em làm gì có ai để mà yêu đâu- cô hốt hoảng xua tay nói.
- Không thể nào, em rất giống trường hợp này - Dạ Lam lại một lần nữa khẳng định.
- Ôi, đây là giám đốc LX sao? Đẹp trai man rợ luôn ấy - Linh Đan nhân cơ hội nghỉ trưa mà lên mạng lượt wed.
- Đâu.. đâu... trời ơi trước mặt mọi người mà tỏ tình như thế thật phong độ quá a~ - Nguyên Linh cũng hóng hớt nghía vào coi - Mà.. sao gương mặt của cô gái này nhìn quen quá vậy.
Dạ Lam và cô cũng đi đến xem, chỉ là khi cô vừa nhìn vào hình tay chân đã run rẩy.
Ôi mẹ ơi... đây không phải là cô sao?
- Thanh Mai... cô gái này có phải là em không? - Dạ Lam nhìn chằm chằm vào gương mặt cô gái trong hình rồi nhìn cô so sánh, quả thật rất giống.
- Ôi.. chị nói em mới để ý.. giống Thanh Mai y đúc - Linh Đan cũng bất ngờ phát hiện ra - Chẳng lẽ.. giám.. giám đốc LX là bạn trai cậu sao?
- Ha ha.. có phải lúc nãy em đang nhớ bạn trai không? - Dạ Lam hiểu ra bất giác cười - Thì ra là có bạn trai cực phẩm như vậy, hèn chi giấu tụi chị phải không?
- Phải đó.. phải đó, cậu đúng là không tốt rồi - Nguyên Linh gật đầu phụ họa.
- A~ .. không phải đâu.. thật ra là hiểu lầm - cô hớt hải giải thích, còn lắc đầu phủ nhận nhưng khổ nỗi không ai tin.
- Thôi.. thôi chứng cứ rành rành thế này mà cậu còn chối à - Nguyên Linh lắc đầu không tin lời cô.
Reng .... reng...
Cô còn đang muốn giải thích thì điện thoại di động reo lên liên tục. Dù không muốn bắt máy nhưng thấy người gọi là ai thì cô đành nhận nghe.
- Alo.. Tiểu Mai a~... hu hu - Đình Doanh ở đầu dây bên kia giọng điệu như từ cõi âm, ai oán kêu cô.
- Tiểu Doanh.. mi làm sao vậy? - cô cảm thấy có điều kỳ lạ nên nhanh chóng hỏi.
- A~ .. ta không muốn sống nữa đâu - Đình Doanh lại kể lể tiếp, nói không đầu không đuôi - Hắn.. hắn lại xuất hiện nữa rồi!
- Hả? Hắn nào.. mi đang nói gì vậy? - cô nghe nó nói mà đầu óc mù mịt sau đó nhớ ra gì đó - Mi hiện tại đang ở đâu vậy?
- Ta hả.. ta đang ở quán cà phê đối diện công ty mi này... - Đình Doanh nhìn xung quanh rồi trả lời.
- Được rồi.. ở yên đó cho ta ! Ta sẽ xuống ngay đây - cô nghe nó nói liền cầm túi xách lên chạy đi.

- Thanh Mai, em đi đâu vậy? Sắp vào giờ làm việc rồi đấy - Dạ Lam thấy cô hấp tấp quan tâm hỏi.
- A ~ .. em đang có việc gấp, chị có gì xin nghỉ giúp em nhé! - cô quay đầu nói với chị ấy rồi chạy đi.
Chỉ là cô không biết nhờ công lao của hai cái loa phát thanh Nguyên Linh và Linh Đan, nên cả buổi chiều hôm đó toàn bộ công ty đều biết tinh động trời này.
Nhấn nút thang máy đợi hoài mà vẫn chưa mở, cũng may vừa lúc cô chuẩn bị rời đi thì của thang máy mở ra.
- Ủa? Chị hai.. giờ này chị đi đâu vậy? - Mạc Cảnh ở bên trong thang máy gương mặt tràn ngập gió xuân hỏi cô.
- Hửm? Ta đi đâu kệ ta.. mà ngươi - cô liếc mắt nhìn nó rồi nhìn cô gái có gương mặt ửng hồng đang đứng kế bên người nó - Hạ Xuân.. có phải nó đã làm gì em không?
- Dạ... không.. không có đâu - Hạ Xuân đầu cúi thấp hơn, hai bên má ngày càng đỏ ấp úng trả lời.
- Mạc Cảnh, ngươi làm gì em ấy rồi.. ta nói trước Hạ Xuân cũng là em gái ta đấy, chớ đùa giỡn với em ấy nghe chưa? - cô nhìn là biết tên em trai của mình đã giở trò lưu manh rồi - Hai đứa đi ra, chị còn vào nữa.
Hai người một nam một nữ bước ra nhường cho cô đi vào.
- Mạc Cảnh, nhớ lời ta nói đó nghe chưa - cô còn cố tình trước khi thang máy đóng cửa thì dặn dò.
- Bà chị ngốc, em biết rồi - Mạc Cảnh thở dài nói khi thấy cánh cửa đóng lại thì trực tiếp nắm tay Hạ Xuân, ánh mắt vô cùng lưu manh hỏi - Em thấy có nên nghe theo lời của chị anh không, hay là....
Hạ Xuân bị nắm tay còn nghe mấy cái lời mờ ám này khiến cho gương mặt vốn mỏng nay lại đỏ thêm nhiều phần. Mạc Cảnh ở một bên vui vẻ khi thấy biểu hiện này, tự nhiên nắm tay cô kéo đi.
——————————————
Trở lại với bên này, Mạc Thanh Mai nhanh chóng chạy vào quán cà phê phía đối diện. Vào đến chiếc bàn có người con gái nào đó đang ngồi.
- Đình Doanh, rốt cuộc là có chuyện gì?- Cô vừa đặt mông xuống ghế thì đã tò mò hỏi.
- Hu hu... là hắn xuất hiện rồi.. xuất hiện rồi - Đình Doanh thấy cô đến thì tiếp tục kể lễ nói không đầu không đuôi.
- Rốt cuộc người mi nói là ai hả? Ta tức rồi đó nha- cô tức giận khi nghe câu nói khó hiểu của nó.
- Hừ.. khụ... mi có biết Tống Nam không hả? - Đình Doanh nghe giọng điệu của cô cuối cùng cũng vào chủ đề chính.
- Tống Nam? Biết chứ.. mới mấy ngày trước ta còn gặp anh ấy mà - Cô nghe nó hỏi thì lập tức trả lời, nhớ đến hình ảnh gì đó - Anh ấy bây giờ thật sự rất lịch thiệp nha, bây giờ còn vô cùng thành đạt.
- Phi... phi... cái gì mà lịch thiệp? Hắn còn chẳng có chút tia lãng mạn nào - Đình Doanh nghe cô khen thì phản ứng kịch liệt - Lúc trước tại sao ta lại hâm mộ hắn cơ chứ!
- Nè.. Tiểu Doanh ta hình như thấy khả nghi rồi nha - cô thấy biểu hiện của nó thì có chút nhận ra - Tại sao nhắc đến anh ấy ngươi lại phản ứng mạnh mẽ quá vậy?
- Hả? Ta nào có.. nhưng ta rất là tức ngươi có biết không - Đình Doanh bị hỏi trúng thì lúng túng biện bạch - Nghe nói hắn mới thành lập công ty gì gì đó, như thế cũng tốt đi.. nhưng tại sao lại đi thu mua tòa soạn tập chí Hạ Hạ nơi ta làm việc luôn chứ. Ta thật tức chết mà...
- Hả? Anh ấy thu mua luôn sao? Nhưng mà nếu như thế thì cũng có liên quan gì mi chứ? - cô nghe thì có chút bất ngờ nhưng không cảm thấy có cái gì vô lý - Anh ấy mua thì mua, tòa soạn vẫn hoạt động bình thường thôi, nếu như mi bị đuổi việc rồi hãy nói .
- Hừ.. hừ.. mi đang bênh vực hắn sao? Nếu như thế hắn sẽ trở thành sếp của ta đó - Đình Doanh đập bàn mạnh một cái tức giận, xung quanh mọi người quay lại nhìn, đúng là thật mất mặt.
- Đình Doanh à.. rốt cuộc mi và anh Tống Nam đã xảy ra chuyện gì rồi? - cô hình như có gì đó bí ẩn giữa quan hệ của hai người họ.
- Hả? Không có gì đâu.. thật là không có gì đâu - Đình Doanh bị hỏi trúng tim đen thì bắt đầu xua tay lia lịa.
- Thật không? Ta không tin đâu ngươi nói ra cho ta nghe mau lên... nếu không ta sẽ kêu anh Tống Nam đến đây đó - cô nhìn biểu hiện của nó là biết có chuyện rồi, cuối cùng đã dùng đến chiêu hù dọa.

- A~... đừng mà! Ta nói... ta nói - Đình Doanh vừa nghe đến hai chữ Tống Nam thì lập tức đầu hàng- Thật ra, 3 năm trước sau khi mi đột nhiên biến mất ta đã rất tức giận đi tìm mi khắp nơi. Vì trời tối quá ta lại đi lạc đường, xui xẻo bị một bọn đầu trâu mặt ngựa chặn đường bắt uống viên thuốc gì đó.
- Hả? Tại sao lại nghiêm trọng như vậy.. mi có sao không? - cô nghe nó kể tới đó thì nóng lòng lên tiếng.
- Cũng may, lúc đó có một người đi ngang qua cứu giúp ta. Ta lúc đó rất biết ơn người đó , nhưng không biết tại sao khi uống viên thuốc kia cả người ta đều rất nóng. Chàng trai đó cũng rất tốt bụng thuê nhà trọ dùm ta... nhưng mà.. - Đình Doanh kể tới đây thì lắp lửng, không dám kể tiếp.
- Rồi sao nữa.. mi kể lẹ coi, ta đang tò mò chết đây này - cô đang nghe giữa chừng thì bị cắt ngang thật sự không chịu nổi.
- Ta.. ta.. lúc đó mới biết mình bị cho uống thuốc kích dục. Nên là.. ta đã vồ lấy chàng trai kia, sáng hôm sau ta cả người đau nhức phát hiện ra liền bỏ chạy mất dạng... - Đình Doanh cuối cùng cố gắng nói ra phần quan trọng.
- Và đừng nói với ta là... Chàng trai đó là Tống Nam? - cô hiểu ra được vấn đề, đập bàn một cái hỏi.
Đình Doanh ở một bên bối rối gật đầu.
- Ha ha ha... Đình Doanh ơi là Đình Doanh - Cô ngồi cười lấy cười để cười đến đau cả bụng - Không ngờ.. không ngờ anh Tống Nam lại bị mi phá mất đời trai... ha ha
- Mi... mi im đi, ta giết mi bây giờ... tại sao ta lại có được người bạn như mi chứ hả? - Đình Doanh ở một bên nghe tiếng cười của cô bắt đầu nóng giận - Còn mi thì sao? Ta nhớ không lầm hình như gần đây mi rất hoành tráng, còn được Đỗ Duy Khôi ngã bài trước đám đông cơ.
- Xùy.. xùy.. mi đừng tin nó. Ta thật sự không có tình cảm gì với anh ấy đâu - cô nghe như vậy thì lắc đầu lia lịa, thở dài nói ra - Ta hiện tại không dám gặp anh ấy, vô cùng khó xử.
- Thật sao? Không phải lúc trước mi rất thích anh ấy còn gì - Đình Doanh cảm thấy lời cô nói vô cùng là thật - Chẳng lẽ mi có đối tượng khác rồi?
- Ta hỏi mi cái này được không?- cô muốn thăm dò ý kiến của bạn thân mình, chắc chắn nó là người hiểu cô nhất - Nếu đột nhiên một người luôn quan tâm mi bỗng dưng không quan tâm mi nữa thì mi bỗng đâm ra tức giận và lạc lõng. Còn thấy vị trí lúc trước của mình bị người khác thay thế thì vì thế mà rơi nước mắt. Dù lúc trước rất ghét người đó, vậy mi xem đó là bị gì?
- Hừm... chậc chậc - Đình Doanh nghe xong thì lập tức lắc đầu thở dài cảm thán - Mi ngốc thật sao? Đã quá rõ ràng như thế mà còn không hiểu.
- Ngươi nói cái gì? Đừng có úp úp mở mở như thế - cô càng nghe càng không hiểu.
- Đồ ngốc.. chính là mi yêu người đó mất rồi. Mi không nghe câu ghét của nào thì trao của đó sao? - Đình Doanh nhón người đánh vào trán cô một câu thật mạnh.
Phụt...
Lúc này cô lập lại tình trạng phun liên hoàng nước nhưng lại phun vào người Đình Doanh.
- Mi.. mi đang đùa sao? Làm sao có thể là yêu chứ... hắn ta hành hạ ta đến thừa sống thiếu chết.. làm sao có thể - cô lấy khăn giấy lau lau cho Đình Doanh hoàn toàn phản bác lại.
- Hừ... chính là mi thích ngược đó. Mà khoang đã.. nói như vậy mi là đang yêu ai? - Đình Doanh dường như nhớ đến việc quan trọng - Chẳng lẽ là.. đừng nói là Hàn Kiến Thư nha!
- Hả? Không thể nào... - cô bị nói trúng thì lập tức phủ nhận.
- Cái gì không phải? Nhìn mi là biết đang nói dối rồi... ha ha... - Đình Doanh phát hiện được bí mật của cô thì ngồi cười khoái trá - Chà chà... Thanh Mai sa vào lưới tình của trai đẹp đẹp rồi kìa.!
- Ta có chuyện rồi đi trước đây... - cô nghe lời chọc ghẹo của nó vừa tức vừa ngại nhanh chóng đứng lên rời đi.
- Nè.. nè.. chưa nói xong mà.. ha ha ha.. - Đình Doanh thấy cô đứng dậy thì phì cười kêu cô lại , trong lòng cũng mừng thầm cho bạn mình.
Mạc Thanh Mai đi càng ngày càng nhanh, câu nói của Đình Doanh đã đánh mạnh vào lòng cô. Sâu chuỗi lại tất cả mọi thứ, hình như lý do của các việc xảy ra gần đây đều vì một chữ. Đó chính là.. là chữ * YÊU * .
Bởi vì lý do cô yêu hắn mà mới có phản ứng như thế. Vậy.. vậy... là cô yêu Hàn Kiến Thư sao?

Cô bước chân đi lững thững về công ty, do không chú ý lại đâm sầm vào một người đàn ông nào đó.
- Ách.. tôi xin lỗi - cô cúi đầu hối lỗi nhanh chóng.
- Thanh Mai? Là em sao?- Giọng nói ở đối diện đập vào lỗ tai cô.
- Anh Duy.. Duy Khôi? - Cô liền lập tức ngẩng đầu nhìn người trước mặt - Anh đến công ty em làm gì vậy ?
- Anh chỉ đến tìm Kiến Thư có chút việc - Duy Khôi một bên chăm chú nhìn cô - Em có phải đang trốn tránh anh không?
- Hả? Thật ra.. không phải thế chỉ là... - cô lập tức cúi đầu, lời nói càng ngày càng nhỏ như muỗi kêu, bây giờ cô đã hiểu lòng của mình rồi.
- Không cần trốn anh, nếu như em không tiếp nhận thì chúng ta vẫn có thể là.. bạn - Duy Khôi nhìn thấy thái độ của cô mà có tia đau lòng và thất vọng, chữ "Bạn " khó khăn lắm anh mới nói ra được.
- Thật sao? Anh sẽ không sao chứ? - cô nghe như thế thì lập tức ngẩng đầu hỏi, còn cười tươi một cái.
- Ừ.. anh ổn! Em vui là được rồi - Đỗ Duy Khôi nhìn nụ cười của cô mà trái tim như bị bốp nghẹn không nói nên lời.
- vậy được rồi.. chúng ta cùng vào thôi - cô thở phào nhẹ nhõm một cái, nếu như thế thì tốt rồi , kéo dài sẽ càng khiến anh ấy đau lòng.
Hai người một nam một nữ song song đi với nhau mà không hề biết mình đang là nhân vật chính của câu chuyện. Mọi người xung quanh đang bàn tán thì gặp đúng nhân vật chính liền tò mò nhìn theo. Hình ảnh này càng khẳng định tin đăng trên báo là thật.
- Ôi.. vậy giám đốc LX có bạn gái là thật sao?-
- Ôi... anh ấy đẹp trai thật đấy.. thật tiếc quá đi a~ -
- Hai người họ cũng xứng đôi thật mà... -
"......"
- Được rồi.. em cứ đi trước đi - Duy Khôi nhìn cô nói.
- Ừm.. em đi đây! Tạm biệt anh... hẹn gặp lại - cô cũng vui vẻ vẫy tay chào anh quay lưng rời đi.
- Không biết chúng ta có thể gặp lại nhau không.. anh sợ mình không làm được - Đỗ Duy Khôi lẩm nhẩm trong miệng cười tự giễu bản thân rồi bước vào thang máy.
—————————————
Hàn Kiến Thư đứng sát vào tấm kính trong suốt hướng ra bên ngoài. Nhìn quang cảnh xung quanh thật sự có chút yên bình, trong lòng cũng được thư giãn. Chỉ là khi mới vừa nhìn xuống phía dưới, hai bóng người rất quen thuộc đã đập vào mắt anh.
Đó chẳng phải là cô ấy sao? Còn đi cùng với cả Duy Khôi nữa.. hừ.. cô đúng thật là rất to gan mà.
Anh để cô tự do cô liền đi tìm người khác là sao chứ? Cô không nghĩ gì đến anh sao... chẳng lẽ những việc anh cố ý làm vừa qua cô một chút cũng không để ý sao?
Rầm... Két...
Cánh cửa văn phòng của chủ tịch bị đập mạnh một cách không khoang nhượng. Kèm theo đó là hình ảnh một người con trai bước vào với sự bất mãn đang thể hiện vô cùng rõ ràng ở trên mặt.
- Giám Đốc Mạc Cảnh, anh không biết phép lịch sự à? đến tìm tôi có việc gì sao?- Hàn Kiến Thư nhìn người mới đến kia giả bộ như mình không biết chuyện gì cả.
- Đến tìm anh có việc gì? Hàn Kiến Thư anh là đang giả bộ hả... chẳng lẽ anh không biết mình đã làm những gì sao?- Mạc Cảnh tức giận nhìn chòng chọc người trước mặt.
- Tôi đã làm chuyện gì? Cậu nói ra xem - Hàn Kiến Thư đến ghế ngồi sau đó thong thả nhìn cậu.
- Anh lúc trước đã nói như thế nào? Nhờ em giúp đỡ để chị hai của em có thể yêu anh.. làm cho chị hai hạnh phúc! Nhưng bây giờ thì sao? Làm chủ tịch liền đuổi chị em đi, còn hành hạ chị ấy như thế... Anh giải thích cho rõ đi - Mạc Cảnh tức giận đập mạnh chiếc bàn trước mặt của Hàn Kiến Thư .
- Tôi không có làm cô ấy bị tổn thương , càng không muốn cô ấy vì tôi mà tổn thương. Tôi chỉ muốn chị của cậu nhìn rõ tình cảm đã sớm biết rõ của mình thôi. Tại vì chính cô ấy không dám đối mặt, tôi chỉ bất đắc dĩ mà dùng cách này - Hàn Kiến Thư hít thở một chút sau đó rất nghiêm túc nhìn Mạc Cảnh nói - Cậu nghĩ chị hai của cậu nếu không có kích thích sẽ có thể hiểu ra được sao?
- Vậy... vậy... - Mạc Cảnh nghe những lời trên thì đã thấu hiểu được sự tình nhưng vẫn còn rất tức - Dù sao anh cũng không nên dùng cách như thế, lỡ như chị em xãy ra chuyện gì thì sao? Em sẽ không giúp anh nữa đâu.
- Được, cậu không giúp cũng không sao. Rất cảm ơn cậu thời gian vừa qua luôn giúp đỡ tôi - Hàn Kiến Thư đứng dậy đi đến vỗ vai của Mạc Cảnh thong thả nói.

- Nhìn anh có vẻ thong thả quá đấy! Em nhớ chị hai rất thích anh Duy Khôi thì phải. Hình như cả công ty đang bàn về chuyện đó đấy - Mạc Cảnh nhìn Kiến Thư nói lời khiêu khích - Còn nữa em vừa thấy hai người họ nói chuyện với họ ở dưới đại sảnh nữa đấy!
- Cậu nói cái gì? Nói lại xem...- Hàn kiến Thư đi đến gần Mạc Cảnh dùng ánh mắt hâm dọa nói .
- Em không sợ anh đâu. Lúc trước em giúp đỡ anh rất nhiều rồi. Chị hai cũng đã chịu nhiều thiệt thòi nên em sẽ đi giúp chị ấy... Anh Kiến Thư à... kỳ này thì chỉ sợ chị ấy sẽ không chọn anh đâu - Mạc Cảnh co giò lên chạy, còn không quên nói lời khiêu khích người nào đó.
- Mạc Cảnh, cậu đứng lại cho tôi - Hàn Kiến Thư tức giận kêu lớn nhưng Mạc Cảnh đã chạy đâu mất dạng.
Mạc Cảnh sau đó chạy vào thang máy chuồn mất, đang hít thở lại để bình ổn thì thang máy mở ra.
- A~ ... Mạc Cảnh! May quá chị đang đi tìm em đây - Cô vừa định đến thang máy tìm em trai cô thì trùng hợp gặp nó ở đây.
- Hửm? Tìm em có chuyện gì? - Mạc Cảnh nhìn chị hai có chút khó hiểu nhưng lại nhanh chóng gật đầu.
- Đi.. chúng ta lên sân thượng nói chuyện đi - Cô nghe thấy thế thì bước vào cùng với Mạc Cảnh.
Sau khi cả hai đã có mặt tại sân thượng thì Mạc Cảnh đã lập tức tò mò nhìn cô chằm chằm.
- Chị... rốt cuộc làm gì phải bí mật thế này? - Mạc Cảnh nói.
- Thật ra thì.. em có phải chơi rất thân với Hàn Kiến Thư không? - cô bắt đầu có chút không tự nhiên hỏi.
- Hả? Phải thì sao....- Mạc Cảnh bắt đầu cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ sắp diễn ra.
- Thật ra thì... chị.. chị mới gần đây vừa biết mình có để ý một người... - cô đang nói giữa chừng thì bị em trai vô duyên của cô cắt ngang.
- Và người chị thích là Hàn Kiến Thư? - Mạc Cảnh trợn mắt lên nhìn cô nói lớn, không ngờ kết quả lại đến mau như vậy.
- Xuỵt... cái thằng này nói nhỏ thôi!- Cô nghe nó la lớn thì bay đến bụm miệng nó - Nhưng ta lại không biết hắn có thích ta hay không?
- Khụ khụ.. vậy chị tính làm sao? - Mạc Cảnh ho khan, chỉ mới cho chị có chút kích thích mà đã như vậy rồi.
Ha ha... yên tâm đi chị hai... em sẽ giúp chị trả thù lại anh ấy!
Dù gì coi như đây là việc tốt em làm cho chị đi...
└(^o^)┘
- Chị định nhờ em cách để biết xem hắn có tình cảm với chị không , dù gì em cũng chơi thân với hắn mà - Cô bí bách rồi nhìn em trai với vẻ thành khẩn.
- Ừm... - Mạc Cảnh đi đến gần lang can như có vẻ suy ngẫm gì đó - A~ ... ha ha có rồi!
- Sao rồi.... sao rồi? Em nghĩ ra được gì rồi - cô thấy Mạc Cảnh đứng suy ngẫm cũng không dám làm phiền dù gì cô cũng nhờ vả nó nha.
- Chị.. yên tâm đi - Mạc Cảnh quay qua tươi cười nhìn cô, nụ cười hết sức lưu manh - Cách mà em nghĩ ra chắc chắn đạt kết quả vô cùng cao.
- Ôi.. vậy tốt quá! - cô cũng vui vẻ xoa đầu em trai mình - Nhưng mà cách đó là cách gì?
- Nói trước mất hay, cứ từ từ ngày mai chị sẽ biết - Mạc Cảnh bí ẩn nhìn cô, đôi mắt tinh ranh như đang bày kế gì đó.
Hai chị em cô đứng một lát thì đi xuống phía dưới, kết thúc một ngày làm việc về nhà.
Hàn Kiến Thư a~ ... coi như em trả đũa lại cho chị hai. Dù gì cũng phải đáp trả lại công lao của anh chứ.
Ha ha... ngày mai cho anh đứng ngồi không yên luôn! Em sẽ cho anh một chút kích thích vậy... cho chừa việc anh bắt nạt chị của Mạc Cảnh này!
[]~( ̄▽ ̄)~* ( ̄﹏ ̄) ( ̄ˇ ̄)