Đứng trước cửa sổ phòng khách sạn, Bách Nguyên Tú cầm trong tay điếu thuốc chưa đốt, vừa rồi anh gọi điện thoại cho một người bạn, trong tay người bạn đó nắm giữ rất nhiều nguồn tin, anh tin rằng chưa đến một tuần là có thể tìm hiểu triệt để người phụ nữ tên Mục Hựu Ân kia.
Chỉ cần trên đời này thật sự có người phụ nữ tên Mục Hựu Ân, vậy anh liền có cách lấy được những thông tin liên quan đến quá trình trưởng thành của cô ta, muốn phán đoán thật giả của một người là một việc không khó với anh.
Bách Nguyên Tú cố gắng nhớ lại vẻ mặt của người phụ nữ Mục Hựu Ân vào chiều hôm nay, giọng điệu khi cô nói chuyện, những cử chỉ nhỏ nhặt, có một tia hy vọng le lói trong lồng ngực anh, Bách Nguyên Tú hoàn toàn không tin trên đời này lại có hai người giống hệt nhau.
Bây giờ, chính lúc này! Việc Bách Nguyên Tú có thể làm chính là chờ đợi, không thể có chút lo lắng hay sốt ruột nào, mà ngược lại, anh cần phải bình tĩnh hơn bất cứ lúc nào.
Nơi anh đang đặt chân là địa điểm tuần trăng mật mà anh và Triệu Hương Nông đã ước hẹn trước kia, khi đó cô nói nhất định phải mua một chiếc quần lụa Thổ Nhĩ Kỳ sặc sỡ hóa thân thành một đóa hoa Khổng Tước, trên tay đeo vòng tay to đùng thô tục, miệng thì nhai thịt nướng Thổ Nhĩ Kỳ đi khoe khoang khắp nơi.
Sau khi Triệu Hương Nông mất tích ba năm, Bách Nguyên Tú mới dám đặt chân lên vùng đất này, khách sạn anh đang ở cũng là khách sạn mà bọn họ định đặt lúc đó, phòng khách sạn phải hướng ra biển.
Chạm vào chiếc nhẫn đính hôn trên ngón vô danh, Bách Nguyên Tú khẽ nói: "Tiểu Nông, anh đến rồi, còn em đang ở nơi đâu?"
Trên bàn ăn bên tay trái để cốc sữa, trái cây và điểm tâm, ngoài hoa quả và điểm tâm ra còn có một quyển tạp chí "Công báo" của Pháp, trang bìa là hình một người phụ nữ xinh đẹp, người ta gọi người phụ nữ này là phu nhân Juan, quý phái, tri thức, bà ta là một người phụ nữ châu Á mang một phần tư huyết thống Pháp, người Pháp gọi bà ta là Hillary Clinton của nước Pháp.
Tuần trước, người phụ nữ được coi là Hillary Clinton của nước Pháp này đã trở thành người đại diện thành viên thường trực Liên Hiệp Quốc của Pháp. Người Pháp gọi những thành tích bà ta đạt được trên phương diện chính trị là bộ phim "Cuộc sống màu hồng" của người phụ nữ.
Bách Nguyên Tú không quan tâm mấy thứ này, anh chỉ quan tâm đến một người có quan hệ với người phụ nữ này, phu nhân Juan còn một cái tên khác – Juan Tống Liên Tố. Juan là họ của chồng bà ta, Tống là họ thuộc về gia tộc bà ta, bà ta còn một cháu trai tên là Tống Ngọc Trạch.
Đúng vậy, Tống Ngọc Trạch! Chồng của Triệu Hương Nông.
Bách Nguyên Tú tin kỳ này tạp chí "Công báo" nhất định sẽ thu hút vô số cô gái đón đọc, người đàn ông ở trang thứ hai của tạp chí có sức hấp dẫn khiến người ta không nỡ rời mắt, mái tóc được chải chuốt gọn gàng, bộ vest màu kaki, cà vạt màu lam đậm, nhiếp ảnh gia chỉ chụp được góc nghiêng của anh ta, dù chỉ là góc nghiêng thôi cũng khiến mấy cô gái sống trong những căn nhà thuê rẻ tiền trộm giấu bóng hình anh ta trong tim, đợi đến lúc màn đêm buông xuống mới dám lén lút tưởng tượng, ao ước mình mang đôi giày thủy tinh bước đến trước mặt anh ta, được anh ta để mắt tới.
Đây là lần xuất hiện công khai duy nhất trong một năm trở lại đây của Tống Ngọc Trạch, sự xuất hiện của anh ta khiến "bộ phim Cuộc đời màu hồng" của cô anh ta càng được điểm xuyết những nét vẽ rực rỡ, nghe nói Tống Ngọc Trạch chỉ xuất hiện nửa tiếng đồng hồ ở buổi lễ nhậm chức của cô mình rồi nhanh chóng rời khỏi đó, nhưng nửa tiếng đó cũng đủ để cánh thiên kim tiểu thư có bối cảnh hiển hách phải điên cuồng, ở trên mạng xã hội bọn họ luôn công khai tỏ tình hoặc lén lút bàn tán không chỉ một tin tức như này: Bọn họ tìm ra những tin tức liên quan đến người vợ đầu tiên của Tống Ngọc Trạch, rồi đưa ra kết luận: Tống Ngọc Trạch và người vợ đầu tiên của anh ta không có tình cảm với nhau.
Từng có một đêm mưa to gió lớn, Bách Nguyên Tú tìm thấy Tống Ngọc Trạch, anh hung dữ nắm lấy cổ áo anh ta và gầm lên: Mày là thằng khốn nạn nhất trên đời, thằng hèn hạ, vì mày mà Tiểu Nông mới ra đi...
Những lời đó anh nói không thành lời.
"Tống Ngọc Trạch, mày không yêu cô ấy vì sao còn cướp cô ấy khỏi tao?"
Trong cơn mưa đó, Tống Ngọc Trạch cứ mặc cho anh đánh đấm, lúc đó Bách Nguyên Tú có một loại cảm giác, có lẽ Tống Ngọc Trạch cũng đang yêu Triệu Hương Nông.
Nửa năm sau, sau cái tin tức mà Tống Ngọc Trạch đăng tải thì Bách Nguyên Tú mới biết đó chỉ là ảo giác của anh, Tống Ngọc Trạch đã đăng tải vài dòng chữ ít ỏi trên trang cá nhân của anh ta, trong dòng tin ít ỏi đó thông báo về cuộc hôn nhân chưa đầy hai năm của anh ta.
Cuối cùng biểu đạt: Để người đã ra đi được yên nghỉ, anh ta sẽ tiếp tục cuộc sống mới của anh ta.
Một thơi gian sau, Bách Nguyên Tú cuối cùng cũng biết nguyên nhân thật sự Tống Ngọc Trạch lấy Triệu Hương Nông, Bách Nguyên Tú phát hiện khi mình biết được sự thật, không bi thương quá nhiều cũng không quá tức giận.
Hóa ra, đúng như những gì mà người lớn muốn con của mình trở nên tốt đẹp thường nói: Con yêu, ông trời đang nhìn đấy, con đã làm những gì thì con sẽ nhận lại cái đó.
Đằng sau sự thật đó là nỗi nhớ vô tận anh dành cho người đã biến mất.
Bách Nguyên Tú cầm quyển tạp chí đó lên, lật trang thứ hai ra, anh quan sát tỉ mỉ Tống Ngọc Trạch ở trên trang tạp chí, giờ phút này, anh rất muốn lột cái vẻ ngoài của khuôn mặt đẹp trai không gì sánh bằng đó ra, xem xem ẩn giấu dưới vẻ bề ngoài đó rốt cuộc người đàn ông này là hạng người gì.
Tống Ngọc Trạch, là thằng khốn nạn nhất trên đời, là thằng hèn hạ, còn là tên ác quỷ đội lốt thiên thần.
Đến giờ, nhân viên phục vụ đi vào thu dọn toa ăn.
"Ném quyển tạp chí này vào sọt rác, về sau tôi không muốn nhìn thấy thứ vớ vẩn này nữa." Bách Nguyên Tú chỉ vào quyển tạp chí trên bàn và nói với nhân viên phục vụ.
Tối thứ sáu là một buổi tối lần thứ hai Mục Hựu Ân có tâm trạng tốt trong tuần này, lần thứ nhất chính là tối thứ bảy.
Tối thứ sáu có chương trình ti vi mà Mục Hựu Ân thích, tối thứ sáu cũng có nghĩa là hai mươi tư giờ nữa sẽ đến thứ bảy, tối thứ bảy cô và An Thác Hải đã hình thành một sự ngầm hiểu, khi tắt đèn, sau khi chuẩn bị một lúc, anh sẽ thò tay vào quần áo cô, vuốt ve cô, đợi đến khi cơ thể cô có phản ứng, anh sẽ phủ người lên, từ từ va chạm rồi đi vào cô.
So với sự kích thích thuộc về các giác quan, cô càng thích sự vui sướng của tâm hồn, cô thích cảm giác anh vùi trong cơ thể cô, đó là tình cảm nồng nhiệt, không phân biệt ai là ai, bọn họ quấn chặt lấy nhau, hòa tan lẫn nhau, khiến đối phương thỏa mãn.
An Thác Hải lúc ấy không giống dáng vẻ thường ngày chút nào, mang theo chút lòng hư vinh nho nhỏ và đùa giỡn cô sẽ hỏi anh hai câu lúc anh đang "về đích", giọng nói khi anh trả lời gợi cảm chết người, không chỉ gợi cảm còn có chút thẹn quá hóa giận.
"Mục Hựu Ân, em ngậm miệng lại cho anh."
Thế là cô sẽ ngoan ngoãn ngậm miệng lại, toàn tâm toàn ý lắng tai nghe tiếng thở hổn hển của cô và anh trong bóng tối, cô nàng xấu hổ và anh chàng ít nói cố gắng đè thấp giọng xuống, những âm thanh thay cho ngôn ngữ nguyên thủy nhất của con người, không cần thốt ra cũng có thể cảm nhận được, không cần nhiều những lời âu yếm cũng có thể có được hạnh phúc.
Lúc lên đỉnh, Mục Hựu Ân sẽ cắn chặt môi, không để mình bật ra tiếng kêu, bởi vì anh ấy sẽ lo lắng, cơ thể cô có thể tiếp nhận được anh không.
Trong lòng anh cô giống như thủy tinh dễ vỡ.
Sáng thứ sáu, trong ngực Mục Hựu Ân như có chú thỏ đang nhảy loạn, cô rất thích chiếc nến hoa hồng hình chiếc đèn ngủ mà Saina làm ra, cô muốn đặt chiếc đèn ngủ trong phòng của anh và cô, cô muốn thắp sáng chiếc đèn ngủ này vào tối mai, lá gan của cô to hơn thì trái tim cô cũng trở nên tham lam.
Cô không chỉ muốn nghe giọng nói khác thường của anh vào lúc ấy, cô còn muốn nhìn biểu cảm trên khuôn mặt anh qua ánh đèn ngủ.
Có phải ý nghĩ giấu trong đôi mắt con sói đói bụng là: Chưa đủ chưa đủ vẫn chưa đủ! Hey, mèo rừng bé nhỏ, ta bảo này ngươi chưa ăn cơm no à, mau chóng chuyển động thắt lưng đi.
Khụ khụ... bên trên là trạng thái mà Saina hình dung lúc bạn trai của cô ấy muốn cô ấy.
Mục Hựu Ân cũng muốn mượn ánh đèn để ngắm An Thác Hải, xem lúc anh muốn cô trên trán có những giọt mồ hồi lấm tấm không? Xem trong đôi mắt nai của anh có tràn ngập vẻ say đắm của cơn sóng tình? Cô chỉ muốn nhìn thấy những điều này, những điều này đủ để cô mãn nguyện.
Nhưng... ánh đèn của chiếc đèn ngủ hơi sáng, cô sợ đến lúc đó mình sẽ không được tự nhiên, nếu ánh đèn tối hơn một chút, mờ ảo một chút là được rồi, Saina nói với cô nếu muốn như vậy thì cần cô tự đi xác định chụp đèn.
Rối rắm hồi lâu, lúc An Thác Hải muốn ra ngoài Mục Hựu Ân nhét một mảnh giấy vào tay anh, trong mảnh giấy viết kích cỡ, độ sáng của chụp đèn cô muốn.
"Muốn cái này làm gì?" An Thác Hải hỏi.
"Em đã mua một chiếc đèn ngủ đặt trong phòng chúng mình." Mục Hựu Ân trả lời có chút ấp úng.
An Thác Hải gật đầu, Mục Hựu Ân lại kéo anh lại một lần nữa, nói càng ấp úng hơn: "A... Thác, anh có thể bảo thợ làm xong vào ngày mai không, em muốn..."
Dự định trong lòng khiến gò má Mục Hựu Ân hơi ửng đỏ, có lẽ anh có thể nhìn ra ý nghĩ trong ánh mắt cô, dưới cái nhìn của anh ánh mắt cô càng mất tự nhiên, cúi đầu xuống, anh khẽ nói một câu: "Anh biết rồi."
Đợi An Thác Hải đi khỏi, Mục Hựu Ân vội vàng chạy lên cái bục cao nửa mét, đó là một cái gác nhỏ bằng gỗ, gác nhỏ là nơi cô nghe nhạc, đọc sách, nghỉ ngơi, cửa sổ hướng Bắc của căn gác có thể nhìn thấy đường lớn, từ thứ hai đến thứ bảy An Thác Hải sẽ lái xe trên con đường này đến công xưởng, cách nhà cô 40 cây số là xưởng chế biến cà phê do An Thác Hải mở hai năm trước, bọn họ nói xưởng chế biến cà phê này càng ngày càng phát đạt, bây giờ rất nhiều người trong thị trấn đều làm việc ở đó, mọi người ở thị trấn đều khen ngợi tài năng của An Thác Hải, mỗi lần nghe thấy chuyện này cô đều nghiêng tai lắng nghe, sợ bỏ sót chi tiết nào, nghe xong chỉ thấy rất thỏa mãn, giống như vừa ăn xong một bữa ăn thịnh soạn.
Tiếng động cơ xe quen thuộc vang lên, tiếng động cơ xe truyền đến cửa sổ căn gác nhỏ, Mục Hựu Ân kéo rèm ra, đúng lúc chiếc xe đi ngang qua trước cửa sổ, lúc này An Thác Hải sẽ lái xe chậm lại, cô sẽ nhếch miệng cười với anh, dùng động tác cô cho là đẹp nhất vẫy tay với An Thác Hải.
Saina đã từng cười nhạo cô, quan hệ vợ chồng của cô và An Thác Hải giống như vẫn luôn dừng lại ở dáng vẻ mối tình đầu, sau đó, Mục Hựu Ân mặt đỏ tía tai phản bác: Nói linh tinh, chúng tôi đã ngủ với nhau bao nhiêu lần rồi.
Đúng vậy, rõ ràng bọn họ đã ngủ với nhau rất nhiều lần rồi, thỉnh thoảng Mục Hựu Ân cũng cảm thấy Saina nói rất có lý, cô và An Thác Hải là thanh mai trúc mã, đáng lý ra giữa hai người không có sự nghi ngờ mới đúng, nhưng thỉnh thoảng bọn họ sẽ nhìn thấy dáng vẻ lo được lo mất trên người đối phương, có lẽ vì vậy mới khiến bọn họ thận trọng với nhau, giống như cách bọn họ chăm sóc cây táo trên núi kia, bọn họ cố gắng bảo vệ tình cảm của bọn họ.
Thực ra, Mục Hựu Ân rất thích cái cách bọn họ ở bên nhau bây giờ, tình yêu cô dành cho anh lớn lên theo từng ngày, tình yêu đó sinh trưởng trong tim cô, chua ngọt đan xen.
Thứ bảy, Bách Nguyên Tú cuối cùng cũng đợi được thứ anh muốn, còn sớm hơn dự liệu của anh một hai ngày, đây không phải là tin tốt, bởi vì càng tốn ít thời gian thì chứng tỏ chuyện rất đơn giản, càng đơn giản bao nhiêu thì cũng đồng nghĩa với việc không có bí mật.
Cặp tài liệu mỏng dính càng xác minh dự cảm không tốt của anh.
Người bạn cung cấp tư liệu cho anh tên là Joe, công việc của anh ta là quản lý kho dữ liệu cả khu vực châu Mỹ, được sự cho phép của anh ta Bách Nguyên Tú mở cặp tài liệu ra.
Mặt trời đã lặn, bóng đêm buông xuống, nửa vầng trăng lơ lửng giữa những đám mây rồi bị che khuất, tinh tú giăng đầy bầu trời, nhân viên phục vụ thay bàn ăn bữa tối bằng thức ăn bữa khuya, quản gia 24 giờ mỉm cười thân thiết như người trong nhà nói: "Tiên sinh, xin hỏi ngài có yêu cầu gì với món ăn dành cho ngài không? Nếu có rất hân hạnh nhận được ý kiến của ngài."
Bách Nguyên Tú xua tay một cái, căn phòng lại trở về dáng vẻ tĩnh lặng, một sự tĩnh lặng chết chóc.
Bách Nguyên Tú ngồi bệt xuống ban công, lặng yên ngắm bầu trời.
Trên đời này vậy mà lại có hai người giống nhau như đúc! Thật sự có!