Đóa Hoa Tội Lỗi

Chương 95: Dưới vẻ bề ngoài (04)



Dịch: Hé

Tại khu nghỉ dưỡng rộng bảy nghìn mét vuông. Xung quanh được bao phủ bởi cây cối. Khu nghỉ dưỡng và hồ được nối liền bằng cây cầu gỗ rộng chừng ba mươi mét. Ở cuối cây cầu có hai chiếc ghế gấp, cần câu cá đặt một bên. Bên cạnh ghế gấp có chiếc áo khoác nữ và khăn quàng của nam nằm trên đất, thùng đựng cá đổ nhào ra đất. Lúc này, trời đã về chiều, nếu có người đi ngang qua, nhất định người đó sẽ dừng lại mà đánh giá. Rõ ràng, từ tình cảnh này có thể biết được người đến khu nghỉ dưỡng này là cặp đôi hoặc vợ chồng. Cơ mà, bây giờ hai người đó đi đâu rồi nhỉ? Thuận theo một bên khác của cây cầu liền nhìn thấy giày cao gót và mũ của phụ nữ rơi ở ngưỡng cửa. Lúc này, người qua đường nhất định sẽ cười thầm trong lòng rồi đi khỏi đó.

Chếch về bên trái cây cầu chính là cửa sau, hiện tại nó đang đóng chặt. Cạnh cửa còn có quần áo của nam lẫn nữ nằm rải rác ở đó. Cảnh vật trong khu nghỉ dưỡng dần dần chìm trong ánh hoàng hôn nhập nhoạng. Ánh sáng duy nhất trong căn phòng đến từ ánh lửa bập bùng trong lò lửa. Trước lò lửa trải tấm thảm da thú có thể dung nạp được hai người nằm. Trên tấm thảm có một cặp nam nữ đang quấn lấy nhau trong ánh lửa. Chiếc chăn lông màu sẫm che phủ cơ thể hai người. Cùng với nhịp chuyển động của người đàn ông, chiếc chăn cũng nhấp nhô lên xuống.

Cuối cùng, người đàn ông ra vào vừa nhanh vừa mãnh liệt khiến người phụ nữ không kìm được tiếng kêu rên. Người đàn ông khẽ thở dốc, người phụ nữ khóc thút thít. Người đàn ông đẩy nhanh tiết tấu dấy lên cơn sóng tình cao hơn khiến tiếng khóc rấm rức của người phụ nữ càng vụn vặt như vỡ tan. Ngày càng có nhiều mồ hôi trên trán người đàn ông rơi xuống cơ thể người phụ nữ.

Ánh hoàng hôn, mồ hôi lóng lánh, ánh lửa đã biến khung cảnh nơi đây thành một bức tranh khiến người nào nhìn thấy cũng phải đỏ mặt.

Cùng với khoảnh khắc khiến Triệu Hương Nông cảm thấy ngạt thở quen thuộc kia, cơ thể cô nghênh đón những cú thúc nặng nề cuối cùng của anh như thể đánh bay linh hồn khỏi người cô. Triệu Hương Nông xoay mặt về phía lò lửa, ngón tay cắm sâu vào da thịt anh. Vào cú thúc sau cuối, cô không thể nhịn được hét lên: “Aaaaa”

Cùng với tiếng hét của cô là tiếng gầm trầm khàn của anh.

Hai cơ thể chồng lên nhau cùng chung một nhịp run rẩy, không thể phân rõ đâu là mồ hôi của ai nữa.

Một lúc sau, hai người bình thường trở lại. Anh rút ra khỏi người cô, nằm kế bên cô. Anh kéo chăn che kín cơ thể hai người. Trong chăn, anh luồn tay qua eo cô bóp lấy hai khối trước ngực cô.

Cảnh tượng xảy ra ở bên hồ vẫn còn hiện rõ trong đầu. Vì cá không chịu cắn câu nên sự chú ý của anh đặt sang nơi khác. Tên khốn này còn ném áo lót của cô xuống hồ.

Liếc bàn tay đang bận rộn nắn bóp ngực cô, Triệu Hương Nông lên tiếng cảnh cáo: “Tống Ngọc Trạch, bỏ tay ra.”

Tống Ngọc Trạch không bận tâm đến lời cô nói, anh càng ra sức vần vò. Ngón tay anh vân vê nụ hoa trước ngực cô, còn kéo nó...

Tên khốn!

Trong lúc vùng vẫy, chiếc chăn dần dần trượt xuống, để lộ ra đường cong trước ngực, cùng với bàn tay đang phủ trên ngực cô. Ánh hoàng hôn càng thêm nặng nề, ánh lửa càng trở nên rực rỡ. Ánh lửa soi tỏ dấu răng nhàn nhạt trên cổ tay Tống Ngọc Trạch. Dù nó đã phai mờ, nhưng lúc này nó như đang đục khoét trái tim Triệu Hương Nông.

Vì sao? Vì sao Chu Nhuận không cắn lên nơi khác nhỉ? Vì sao lại chọn một chỗ bắt mắt như vậy. Khi anh kéo tay cô, khi tay anh bưng lấy mặt cô, rất nhiều lúc khác, cô đều nhìn thấy dấu răng trên cổ tay anh đầu tiên. Sự xuất hiện dày đặc của nó khiến cô không thể quên nổi.

Cô đờ đẫn nhìn những dấu răng nhỏ đó. Triệu Hương Nông nghĩ, nếu Tống Ngọc Trạch quên Chu Nhuận đi, vậy thì dấu răng kia cùng lắm chỉ là kết quả của trò đùa ác ý. Nhưng lỡ như không phải thì sao? Lỡ như cả đời không thể quên thì sao? Giống như Tiểu Dã nói: Muốn quên một cuộc tình rất dễ, nhưng muốn quên một người yêu đã chết thì lại rất khó.

Nếu Tống Ngọc Trạch không bao giờ quên được, vậy thì những lỗ hổng trong tim cô sẽ mãi còn đó.

Triệu Hương Nông cũng hi vọng Tống Ngọc Trạch sẽ lãng quên chuyện cũ giống như Tiểu Dã đã nói.

Trái tim cô bỗng đập điên cuồng, cô chạm tay lên dấu răng trên cổ tay anh, câu hỏi cứ thế tuôn ra.

“Lúc đó, cô ta cắn anh đau lắm nhỉ?”

“Hửm?” Giọng nói của anh vẫn còn vẻ đê mê.

Triệu Hương Nông cắn răng: “Lúc ở New Orleans, em đã từng nghĩ rằng, mình phải in một dấu răng trên cổ tay Tống Ngọc Trạch, giống như đóng dấu, vĩnh viễn không biến mất. Em nghĩ cô ta nhất định cũng có suy nghĩ giống em.”

Anh buông lỏng tay.

“Lúc đó, cô ta cắn anh đau lắm nhỉ?”

Cơ thể anh lập tức mất đi độ ấm, anh bỏ tay khỏi ngực cô, giọng có chút lạnh nhạt: “Anh đi bật điện.”

Sau lưng vang lên tiếng sột soạt mặc quần áo, tiếng bước chân đi xa, đèn được bật sáng. Triệu Hương Nông nhắm mắt lại, ánh lửa chiếu lên mặt cô mang đến cho cô ấm áp cũng biến mất tăm.

Cô đã hiểu ra, cũng đã biết, những thứ được giấu càng sâu thì càng trở nên sâu sắc, càng sợ thì càng không muốn chạm vào.

Giống như bao người đã nói: Tranh giành tình yêu với một người đã chết là một chuyện vừa ngu xuẩn vừa mệt mỏi.

Triệu Hương Nông từ từ chìm vào giấc mộng say trong ánh lửa nhảy nhót. Cô loáng thoáng trông thấy một số hình ảnh trong quá khứ, Tống Ngọc Trạch lúc nào cũng thích vừa hút thuốc vừa ngẩn người nhìn bầu trời. Lúc ấy, anh đang nhớ cô ta sao?

Ngày hôm sau, Triệu Hương Nông bị tiếng hô ngoài cửa sổ đánh thức. Đó là tiếng của Tống Ngọc Trạch, vang lên hết lần này đến lần khác: “Triệu Hương Nông, nhanh dậy đi, mặt trời chiếu đến mông rồi.”

Mở cửa sổ ra, Tống Ngọc Trạch đang đứng ngoài cửa sổ, áo sơ mi trắng bên trong áo jacket đen phối với quần jean. Bên cạnh anh là chiếc mô tô màu đỏ rực của anh. Anh vỗ vỗ chiếc xe, cười rạng rỡ, giọng điệu đắc ý: “Triệu Hương Nông, em nhớ nó không?”

Triệu Hương Nông vừa nhìn liền nhận ra đó chính là con xe được Tống Ngọc Trạch dùng để tham gia giải xe bay ở New Orleans.

Nếu như không có chuyện tối qua, vậy thì lúc này Triệu Hương Nông nhất định sẽ mỉm cười. Nhưng một khi trong lòng đã có khúc mắc thì nhìn cái gì cũng thấy ngứa mắt.

Triệu Hương Nông lạnh lùng nhìn Tống Ngọc Trạch, trong lòng chỉ có duy nhất một ý nghĩ: Con xe đỏ đó là đạo cụ có tính chất quyết định lúc anh đang “cưa” cô. Một cái bẫy!

Triệu Hương Nông định đóng cửa sổ lại.

“Đừng đóng.” Tống Ngọc Trạch vội vàng la lên, vẻ mặt lẫn giọng nói đều nhuốm vẻ ảo não: “Hình như anh đã làm một chuyện ngu người rồi, là lỗi của anh. Anh nhất thời đắc ý đến lú lẫn rồi, anh đã quên con xe này là chứng cứ phạm tội và công cụ gây án trong lúc anh lừa gạt em.”

Sau đó, Tống Ngọc Trạch lập tức duỗi chân định đạp đổ chiếc xe, khổ nỗi chiếc xe quá nặng, nó không chút xê dịch dưới cú đạp của anh.

Hai cánh cửa sắp khép lại...

“Triệu Hương Nông.” Tống Ngọc Trạch lại gọi tên cô lần nữa: “Cho anh thêm chút thời gian.”

Nói xong, Tống Ngọc Trạch chạy sang một bên, nhấc một hòn đá lên. Anh bê hòn đá đứng đó, nói: “Nếu em ghét nó, anh sẽ đập nát nó.”

Khi hòn đá trong tay Tống Ngọc Trạch sắp đập vào xe, Triệu Hương Nông mở toang cửa sổ ra, cuống quýt nói: “Tống Ngọc Trạch, anh dám!”

Tống Ngọc Trạch quay sang nhìn cô, Triệu Hương Nông chỉ tay vào anh, đanh đá cảnh cáo: “Anh mà đập nó em sẽ đập anh!”

Mấy phút sau, hai người hôn nhau trên cửa sổ. Anh vươn người qua cửa sổ, bưng mặt cô hôn xuống. Những chiếc hôn rải rác từ chóp mũi đến khóe môi cô, những lời trách móc cũng tuôn ra không ngừng:

“Giọng điệu lúc nãy của em khiến anh cảm thấy chiếc xe còn quan trọng hơn cả anh.”

“Tối qua anh nói với em mười câu em mới đáp lại anh một câu.”

“Vừa nãy, ở góc độ của anh nhìn em, cảm thấy em giống như một quả đào mật khiến người ta chỉ hận không thể cắn một miếng.”

Cuối cùng, anh hung hăng đè nghiến môi cô, làm như anh sắp cắn một miếng lên mặt cô vậy.

Hôn đến lúc gần ngạt thở anh mới buông cô ra. Anh bưng mặt cô, ánh mắt lấp lánh, cất giọng ngọt lịm: “Tí nữa đưa em đi hóng gió.”

Khoác lên người chiếc áo jacket dày dặn, boot da, mũ và bao tay, Triệu Hương Nông ngồi lên xe của Tống Ngọc Trạch. Xe băng qua đường quốc lộ rợp bóng cây. Triệu Hương Nông ôm lấy eo Tống Ngọc Trạch rồi nghiêng mặt sang một bên. Ánh nắng yếu ớt của tháng mười hai xuyên qua những khe hở giữa các gốc cây. Cùng với tốc độ của chiếc xe, từng tia nắng tinh nghịch lướt qua mặt cô. Áp mặt lên lưng Tống Ngọc Trạch, Triệu Hương Nông nhắm mắt lại.

Khi xe đi xuyên qua khu rừng, Triệu Hương Nông bỗng có cảm giác xung quanh trở nên bừng sáng. Cô mở mắt ra, trước mắt là cả một bầu trời ánh nắng chan hòa. Dưới ánh nắng xán lạn ấy, Triệu Hương Nông nghĩ những u ám của tối hôm qua đã tan biến dưới ánh mặt trời, trên đời này, ai ai cũng từng trải qua chuyện này.

Lò nướng đã mua rồi, bột mì cũng mua rồi. Một số dụng cụ làm bánh cũng mua đầy đủ. Bia, hành tây, còn có cá mà Tống Ngọc Trạch câu từ hồ khiến Triệu Hương Nông háo hức muốn cho anh một bất ngờ lớn, vậy mà...

Sau nửa tiếng “làm màu” với Tống Ngọc Trạch, cô chỉ đứng một bên nhìn anh làm. Hành tây là Tống Ngọc Trạch thái, cá là do Tống Ngọc Trạch làm, bột mì cũng là do Tống Ngọc Trạch trộn, đến đánh trứng cũng là Tống Ngọc Trạch một mình bao thầu. Đợi mọi thứ xong xuôi, Tống Ngọc Trạch mới liếc người phụ nữ đang nghệt mặt ra kia.

Triệu Hương Nông cắt bột mì mình tự tay nhào nặn thành những cục bột nhỏ rồi cho vào lò nướng. Vừa mới bỏ cục bột vào lò nướng, Triệu Hương Nông bắt đầu hỏi mấy cục bột kia lúc sau sẽ dài thành bánh mì sao. Cô hỏi một câu anh liền hôn cô một cái. Bột mì bỏ vào lò chưa đầy năm phút, điện thoại của Tống Ngọc Trạch đã reo lên. Tống Ngọc Trạch bỏ tay khỏi áo cô cầm điện thoại lên nghe. Triệu Hương Nông đỏ mặt cài lại áo lót.

Lúc rời khỏi khu nghỉ dưỡng, Triệu Hương Nông lưu luyến nhìn lò nướng thêm lần nữa. Mấy cục bột trong lò nướng vẫn chưa biến thành bánh mì sao?

Ban nãy, sau khi Tống Ngọc Trạch nhận điện thoại xong, anh liền tắt lò nướng. Anh bắt buộc phải về New York ngay tối nay. Đội ngũ của anh đã sắp xếp buổi gặp với mấy vị chính khách cấp cao nước Pháp vào tối hôm nay.

Xe đến đón Tống Ngọc Trạch đỗ ở bên ngoài. Tống Ngọc Trạch vội vàng hôn chụt một cái lên mặt cô rồi nói: “Tuần sau chúng ta lại làm bánh mì.”

Nói xong, anh lại dặn dò Rice “Chăm sóc cô ấy nhé” rồi lập tức lên xe. Cô vừa sờ vào nơi Tống Ngọc Trạch hôn, vừa vẫy tay với chiếc xe đang dần đi xa. Cho đến khi chiếc xe đã khuất dạng, tay cô vẫn còn dừng lại giữa không trung.

Tối đến, Triệu Hương Nông nhận được điện thoại của Tiểu Dã. Trong điện thoại cô ta hỏi Triệu Hương Nông đã trải qua cuối tuần như thế nào. Triệu Hương Nông chỉ đáp lại vài câu ngắn gọn, chẳng hạn như “cũng được”.

Kết thúc cuộc gọi, Chu Nhan lại nhìn chăm chú vào những hình ảnh mà cô ta cắt ra từ mặt báo. Trong ảnh là Tống Ngọc Trạch và một cô gái đang ở cùng nhau. Lúc nhìn thấy những tấm hình này, Chu Nhan biết ông trời đang giúp mình. Cô gái trong hình là một người châu Á, vẻ ngoài thanh tú. Nếu nhìn kỹ có thể tìm ra bóng dáng của một người khác trên người cô ta. Chẳng hạn như đôi mắt này, đen láy, rất linh động. Triệu Hương Nông là một người phụ nữ vô cùng nhạy cảm, đến cô ta cũng nhìn ra thì sao Triệu Hương Nông lại không thể nhìn ra.

Chu Nhan dí điếu thuốc đã hút được một nửa lên đôi mắt của cô gái. Điếu thuốc đốt thủng hai lỗ trên khuôn mặt cô gái. Nhìn khuôn mặt đầy tức cười kia, Chu Nhan bày tỏ sự áy náy với cô gái: “Lan Thấm hử? Tôi không có ác ý với cô đâu, chỉ là ông trời đã đẩy cô đến trước mặt tôi. Có trách thì trách mẹ cô, ai bảo sinh ra cô có đôi mắt long lanh như vậy, lại còn là đôi mắt tôi ghét cay ghét đắng.”

Năm đó, trên con đường kia. Sau Chu Nhan, cô ta cũng ôm chàng trai đóng giả người bị AIDS kia. Chỉ khác ở chỗ, Chu Nhuận làm việc đó với trái tim thánh mẫu, còn cô ta chỉ cảm thấy hay ho và kích thích mà thôi. Vậy mà, Tống Ngọc Trạch lúc đó chỉ nhìn thấy Chu Nhuận.

Thứ bảy, còn mấy ngày nữa mới đến giáng sinh. Sáng sớm, cạnh đống rác trên con đường sau một khách sạn ba sao nào đó, người đến thu dọn rác thải đã phát hiện một cô gái có nhiều vết thâm tím trên người bất tỉnh nằm đó. Mấy phút sau, từ vị trí vết bầm trên người cô gái, nhân viên dọn rác liền đoán được cô gái đã gặp phải chuyện gì.

Cô gái vẫn còn dấu hiệu của sự sống. Người nhân viên kia đang định báo cảnh sát thì bị một giọng nói gọi giật lại. Người nhân viên phát hiện không biết từ lúc nào bên cạnh anh ta đã xuất hiện một cô gái châu Á có vóc dáng nhỏ nhắn. Mặt cô gái đó tái mét, rõ ràng là bị dọa sợ.

Cô gái vừa ngăn anh ta gọi điện thoại, vừa cởi áo đắp lên cơ thể không còn quần áo lành lặn của cô gái kia. Cô gái góp ý trước tiên hãy tìm giấy tờ chứng minh thận phận của cô gái hôn mê kia. Gặp phải chuyện như thế này, tốt nhất phải liên hệ với người thân của người bị hại ngay lập tức.

Sau đó, cô gái chỉ tìm thấy một tấm danh thiếp trong túi của người bị hại, cô gái liền gọi cho số điện thoại trên tấm danh thiếp.

Sáng nay, khi Tống Ngọc Trạch đang ở New York, anh nhận được cuộc gọi từ trợ lí của mình.

Mười mấy phút sau, vài chiếc xe xuất hiện ở hiện trường. Trong đó, một người xuất trình giấy tờ với nhân viên dọn rác, trên giấy tờ đó còn kèm theo ba dấu sao. Sau đó, người bị hại được đưa đi.

Không có tiếng còi cảnh sát thường thấy ở Chicago, không có cảnh sát mặc cảnh phục. Chỉ có mấy người kia đưa người bị hại đi. Mọi chuyện chỉ xảy ra trong vòng mấy phút.

Đợi người nhân viên kia lấy lại tinh thần quay lại tìm cô gái kia thì cô ta đã không còn ở đó. Anh ta loáng thoáng nhớ cô gái gọi điện thoại có chiếc răng khểnh vô cùng đáng yêu.