Đóa Hồng Gai Nhuộm Máu

Chương 60: Hoạn thư thời @



Đề bài thách đấu lần này do Hoàng Thanh Du đưa ra. Sở dĩ mọi người dễ dàng chấp nhận đề bài của cô là vì nó khá công bằng cho đôi bên. Hay nói cách khác cô chẳng có lợi thế gì với đề bài này. Có chăng chỉ là một mũi tên trúng hai đích.

Đề bài chính là: Ai tìm được thuốc giải cứu sống Trần Thiên Duy trước sẽ quang minh chính đại ngồi vào chiếc ghế đại tỷ trong hội. Phần quà đi kèm là vị trí bên cạnh hắn mỗi tối trên giường. Bất kỳ ai lên tiếng bàn luận thêm về vấn đề này sẽ bị trục xuất khỏi hội ngay lập tức.

Đậu Nành cả ngày vô cùng bận rộn lui tới mấy viện nghiên cứu. Ngay cả Mướp Đắng thường ngày gắn bó với cô ấy như hình với bóng cũng không nắm rõ tung tích đối phương. Trong khi đó, Thanh Du gần như chỉ ngồi một chỗ đợi thời gian trôi qua. Cô thường hay trầm tư suy nghĩ, rồi lại băn khoăn không biết nên bắt đầu từ đâu. Ngày đêm nhấp nhổm như mọc trĩ.

Lấy Trần Thiên Duy ra thách đấu thật nguy hiểm. Cô lúc nào cũng lo được lo mất. Nếu thua cuộc, so với việc cô tự tay dâng hắn cho người ta cũng không có gì khác. Chức danh kia không được thì thôi đi, nhưng cứ nghĩ đến chuyện mỗi lần gặp hắn cô phải lén lút làm tiểu hồ ly bên ngoài, mỗi tối hắn lại nằm chung với người khác,...cô chỉ muốn phát bệnh. Nam nữ nằm chung một giường, ngày nào cũng kè kè bên nhau sát rạt, sao có thể tránh khỏi chuyện ngoài ý muốn? Đậu Nành kia tương tư hắn đã lâu, nay mỡ đưa tới miệng, ngại gì không giở chút nanh vuốt mà ăn cho bằng sạch? Có câu: "Xa mặt cách lòng", trái tim con người ai biết lúc nào sẽ thay đổi? Chỉ sợ đến lúc ấy cô muốn giật lại cũng không kịp.

Cho nên Hoàng Thanh Du cô cơ bản phải dùng hết bốn cái vòi một cái đầu quấn chặt hắn, tuyệt đối không thể để vuột mất.

Tuy nhiên, Thanh Du dường như đã quên mất một chuyện quan trọng. Đó là trong lúc cô ngồi ngơ ngẩn suy nghĩ thì thời gian cứ im lặng trôi đi, vô tình cuốn theo sức khỏe của Thiên Duy. Tới khi cô giật mình nhìn lại, hắn đã không thể tự đứng lên bằng đôi chân của mình.

Vậy mà Trần Minh Vi đa nghi vẫn ngăn cản cô đến gần hắn. Lúc đầu cô ấy phản đối kịch liệt chuyện hai người đám cưới. Phản đối bất thành lại chuyển sang không đến dự. Giờ thì Thiên Duy không còn tỉnh táo được bao nhiêu, cô cũng hết cách. Nhưng nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, suy cho cùng, Minh Vi chỉ muốn hắn an toàn.

Mấy ngày nay Minh Vi bận tối mắt tối mũi. Thanh Du nóng lòng chạy đi năn nỉ Thành Nam. Thật may anh vẫn còn nhớ chuyện ngày xưa mà sót lại chút lòng tin với cô. Đứng lên ngồi xuống mấy lần, anh mới miễn cưỡng gật đầu đồng ý.

Một tháng sau, Trần Thiên Duy yếu đi rất nhiều. Thanh Du xót xa nhìn những nốt sần xanh kinh dị nổi trên da hắn ngày một dày. Các giác quan hoạt động kém hơn. Đầu óc mụ mẫn nên phần lớn thời gian hắn ngủ li bì. Phần thời gian ít ỏi hắn tỉnh táo một chút, cô tranh thủ đẩy hắn đi dạo trong khuân viên. Con người bận rộn này rốt cuộc cũng có thể thảnh thơi tắm nắng.

-Duy, nhìn kìa! Em quên nói với anh là em mới cưới thêm một con Bép xi măng về làm vợ của Bốp già. Chúng xem chừng rất thích nhau. Em nghĩ chẳng bao lâu nữa chúng sẽ sản xuất thêm mấy con cún. Anh đoán xem con của chúng là màu trắng hay xi măng?

-.....

Thiên Duy không biết đã ngủ từ bao giờ. Hàng mi dài cong cong khẽ lay động trước gió. Khuôn mặt hắn xanh xao hốc hác ẩn dưới mái tóc nâu hơi rối. Đôi lông mày đen đậm nhíu lại tỏ vẻ khó chịu. Nếu bây giờ có người nào trong hội bắt gặp hắn, hẳn họ phải phát khóc bởi vẻ hiền từ vô hại của đại ca ác ma. Vẻ mặt hiền từ đó phút chốc hóa thành nhát dao cắm phập vào tim Thanh Du, không an phận khoét sâu làm trái tim cô rỏ máu, đau tận tâm can. Cô bi thương ngắm hai chú chó đang vô tư nô đùa hạnh phúc, không hiểu sao trong lòng lại phát sinh cảm giác ghen tị. Đôi môi đỏ mọng khẽ mấp máy:

-Giá như chúng ta được như vậy...

Thanh Du vô thức đưa tay vuốt mặt, không biết nước mắt đã đầm đìa trên mặt từ bao giờ.

———

Đêm nay trời nổi cơn cuồng phong. Kể cũng lạ! Mới có tháng ba mà mưa như xả nước. Gió rít gào giận dữ giật cửa sổ đập ầm ầm. Điện cắt. Cả căn biệt thự rộng lớn tối om. Thanh Du nương theo ánh sáng qua cửa kính của những tia chớp, dò dẫm từng bước qua phòng Trần Thiên Duy. Cô muốn xem xét hắn một chút.

Thanh Du đẩy khẽ cánh cửa gỗ. Một giây sau cô như bị trời đánh, chết trân nhìn đôi nam nữ đang quấn quýt trên giường thoắt ẩn thoắt hiện dưới ánh chớp. Một tiếng sấm nổ vang trời, đầu cô ong lên một tiếng, cả thế giới như đổ sập xuống.

Khi đã nhận thức rõ hoàn cảnh, Thanh Du hệt như sư tử Hà Đông bị nhổ râu, sấn sổ tiến đến lôi ngược cô gái kia ra tạt cho cô ta một bạt tai khiến cô ta loạng choạng suýt lao đầu xuống đất. Thân thể lõa lồ của cô gái như mũi kim đâm vào mắt cô vô cùng đau buốt. Cô nắm chặt bàn tay phải bỏng rát, kìm chế ý muốn xé xác cô ta ra. Thanh Du nói như gầm:

-Đậu Nành, cô khao khát anh ấy đến vậy? Thế thì hãy chiến thắng tôi xem nào. Lợi dụng lúc anh ấy bị bệnh làm chuyện đáng xấu hổ, cô rẻ tiền hơn tôi tưởng đấy.

Đậu Nành cười tự giễu, giơ bàn tay sơn móng đỏ chót quẹt ngang vệt máu trên khóe môi, mắt trợn ngược căm phẫn nhìn Thanh Du chằm chằm như hận không thể băm cô ra. Điểm thêm mớ tóc xơ xác và hiệu ứng ánh chớp, trông cô ta thật giống oan hồn lật mồ. Cô ta cất giọng khàn khàn đầy chua xót, từng từ từng chữ rít qua kẽ răng:

-Cô thì biết cái gì? Tôi ôm hi vọng chạy theo anh ấy như con ngu, đau đớn nhường nào, cô có hiểu không? Duy đáng lẽ đã yêu tôi cho đến khi cô xuất hiện, anh ấy đá tôi đi như đá một con cún ghẻ, cô biết không? Nếu không thắng, tôi sẽ giết cô, bằng mọi giá tôi phải có được anh ấy.

Đậu Nành đấm ngực thùm thụp rồi túm lấy cổ Thanh Du mà lắc như lên cơn dại. Trước sự điên cuồng của Đậu Nành, Thanh Du chẳng thèm chớp mắt. Sau cơn thịnh nộ cô thấy lòng chợt nguội lạnh, đối với cô ta tràn ngập khinh bỉ. Giết cô ư? Thật nực cười! Cô ta làm gì có tư cách.

Thanh Du ghê tởm vặt bàn tay đang đặt trên cổ mình. Cô bất giác ghé sát tai Đậu Nành, khóe môi nâng lên thành nụ cười bí hiểm.

-Cứ chờ xem. Cô thua chắc rồi.

-Không...Không phải...

Cô ta nhảy dựng lên, vừa lẩm bẩm vừa lao ra ngoài như bị trúng tà. Lúc này Thanh Du mới tạm thời thu hồi nanh vuốt, quay sang thu xếp cho Trần Thiên Duy. May là cô đến kịp nên quần áo của hắn mới chỉ xộc xệch.

Hắn mơ mơ hồ hồ gọi tên Thanh Du, cô lại càng đau lòng ôm ghì hắn thật chặt. Nước mắt rơi nhiều hơn cả nước mưa bên ngoài.

-Bất luận thế nào, em nhất định sẽ cứu anh bằng tất cả sức lực và trí tuệ của mình.

«»«»«»

Vậy là truyện sắp kết thúc rồi. Chân thành cảm ơn các bạn đọc giả đã ghé thăm. Vì là truyện đầu tay mình viết lấy kinh nghiệm nên có rất nhiều lỗi. Xin các bạn hãy giành chút thời gian để lại nhận xét để truyện được hoàn thiện hơn.:-)
— QUẢNG CÁO —