Đóa Hồng Gai Nhuộm Máu

Chương 65: Hoàn trả



Một tháng sau.

"Theo nguồn tin mới nhất chúng tôi vừa nhận được, tập đoàn Thiên Quân sau hơn ba mươi năm thống trị các thị trường lớn nhỏ trong và ngoài nước, vào lúc 14h25' hôm nay đã chính thức tuyên bố phá sản. Nguyên nhân được cho là xuất phát từ tập tài liệu do một người ẩn danh gửi đến sở cảnh sát vài ngày trước. Phía cảnh sát cho hay đây là bằng chứng quan trọng chứng minh tập đoàn Thiên Quân hoạt động nhiều năm liền dựa trên nguồn vốn thu được từ những vụ làm ăn phi pháp. Tuy nhiên, đến thời điểm hiện tại, Chủ tịch tập đoàn Thiên Quân- anh Trần Thiên Duy vẫn chưa lộ diện cũng như lên tiếng giải thích bất kỳ điều gì. Tình hình cụ thể sẽ được chúng tôi tiếp tục cập nhật và đưa tin trong những bản tin tiếp theo..."

Hoàng Thanh Du thoải mái ngồi trên sofa xem ti-vi. Bàn tay trắng nõn đỡ cằm đặt trên đầu gối, chân phải tùy tiện bắt chéo lên chân trái. Thời tiết chuẩn bị sang hạ nhưng vẫn còn gió mùa đông nhẹ. Trên người cô là chiếc áo dài tay màu mật ong cùng chân váy cà phê quá đầu gối. Mái tóc hạt dẻ ngang lưng mượt mà như dòng suối mát ôm gọn từng đường nét khuôn mặt trắng hồng. Đôi mắt đen láy trong suốt như hồ nước mùa thu nhìn trân trân màn hình ti-vi, ẩn hiện ý cười nhàn nhạt bao phủ một tầng ảm đạm. Bắt gặp người đàn ông với gương mặt điển trai bình thản cùng khí chất bất phàm, trái tim đột nhiên có luồng điện xẹt qua, cô vội vàng ấn nút tắt ti-vi theo phản xạ.

Làm việc nhanh, gọn, dứt khoát với hiệu quả cao chính là tác phong làm việc của Trịnh Minh Phong. Nhưng nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, chuyện này đâu thể kết thúc dễ dàng như vậy.

Tại bàn làm việc cách đó không xa, Trịnh Minh Phong đã dời mắt khỏi đống tài liệu từ lâu. Anh chăm chú quan sát cô gái nhỏ đang ngồi thất thần trên ghế sofa, đôi mắt đen đậm sáng lấp lánh như chứa đựng cả bầu trời sao. Kể từ khi đưa cô ra nước ngoài, trong lòng anh đã ngầm quyết định cả đời này không thể sống thiếu cô. Rất lâu rồi không cùng cô ở chung một chỗ, anh nhớ cô đến đầu óc mụ mẫn, chẳng tập trung làm nổi việc gì. Giờ cô ngoan ngoãn ngồi ở chiếc ghế đằng kia, chỉ cách anh có mấy bước chân lại khiến anh có cảm giác không chân thực.

Sau lưng bỗng truyền đến hơi thở ấm nóng đều đặn, Hoàng Thanh Du giật mình ngẩng đầu liền chạm phải ánh mắt ôn nhu như nước của Minh Phong. Anh đi đến sau ghế sofa từ lúc nào. Cánh tay rắn chắc vòng qua vai cô để cô cảm nhận được lồng ngực ấm áp của anh. Bốn mắt nhìn nhau chốc lát, sau đó...cô cụp mi, cả người tựa vào thành ghế, mặc cho anh đặt cằm lên đỉnh đầu cô, tham lam thưởng thức hương dầu gội dịu nhẹ. Trái tim anh như được bao bọc bởi một dòng nước ấm.

Cô không yêu anh cũng chẳng sao. Anh tin chỉ cần cô ngày ngày bên cạnh anh, anh sẽ từng bước tiến vào, ngự trị nơi trái tim cô.

Thanh Du không ngừng hít sâu nhắc bản thân thả lỏng nhưng tự đáy lòng lại có chút bài xích, cả người vì thế cũng cứng đờ. Chợt nhớ những lần cùng Trần Thiên Duy tiếp xúc thân mật, cô luôn thoải mái tự nhiên, hình như chưa từng có ý muốn né tránh hay chán ghét.

Tình yêu không phải do não lựa chọn mà do trái tim nắm giữ. Não có thể dễ dàng thay đổi ý định nhưng trái tim cố chấp sẽ không vì bất cứ yếu tố nào mà xoay chuyển, trừ khi nó ngừng đập.

Tuy nhiên, hiện thực thì không thể thay đổi, trả thù vẫn phải trả thù. Trầm mặc một lúc, cô chầm chậm mở miệng, ngữ khí lạnh lùng mà dứt khoát:

-Minh Phong, em muốn anh tận dụng thế lực ngầm. Đối với Trần Thiên Duy, đuổi cùng giết tận.

Động tác của Trịnh Minh Phong dừng lại ngay tức khắc. Cả người anh như vừa bị quạt một trận gió lạnh, muốn run mà không thể run.

Anh biết cô trong nhà giam chịu nhiều ấm ức. Khi được anh cứu ra, cô chẳng hơn gì xác chết. Đôi mắt cô vô hồn, cả ngày suy tư, hỏi gì cũng không chịu nói, thân hình nhỏ nhắn vốn gầy nay càng xanh xao. Hơn ai hết anh là người đau lòng, hăng hái thay cô dạy cho Trần Thiên Duy một bài học nhất.

Jessica của anh trước giờ luôn chừa đường sống cho người khác, từ khi nào trở nên tàn nhẫn như vậy? Kẻ đó không ai khác lại chính là người cô yêu sâu đậm.

Tuy nhiên, đây rất có thể là chuyện tốt. Nếu Trần Thiên Duy chết, cả đời này Jessica sẽ toàn tâm toàn ý yêu anh, mãi mãi ở bên anh.

———

-Không...Không...Đừng giết con tôi.....KHÔNG ĐƯỢC GIẾT CON TÔI...

Hoàng Thanh Du bật dậy như một cái máy lập trình sẵn, đôi đồng tử nở to hết cỡ trong bóng tối, bàn tay ướt nhẹp mồ hôi lạnh run rẩy lần tìm công tắc đèn. Rõ ràng trước mắt là căn phòng đẹp đẽ ấm cúng, vậy mà cô lại thấy như đang ngồi một mình trong phòng giam lạnh lẽo, bị bóng tối bủa vây ngấu nghiến từng chút một. Cô giãy giụa giữa nỗi đau kinh hoàng đó. Nghĩ đến đây, thân hình nhỏ bé bất giác run thêm một trận. Minh Phong đi đâu rồi? Anh đi đâu vào lúc nửa đêm thế này?

Điện thoại di động trên bàn ngân lên những hồi chuông réo rắt đánh tan sự yên tĩnh tuyệt đối của căn phòng. Thanh Du trùm chăn qua đầu đợi chuông dứt. Nhưng người gọi hình như còn nhẫn nại hơn cô, kéo từng hồi chuông liên tiếp nhau như không có điểm dừng.

Là một dãy số lạ. Thanh Du nhấn nút nghe, áp điện thoại vào tai và yên lặng chờ đợi. Ngay khi có kết nối, đầu dây bên kia lập tức truyền đến một giọng nói vô cùng khẩn trương:

-Jessica, giờ em có thể đến đây ngay không?

Chất giọng thanh dịu kia hẳn là của Thành Nam. Giờ này anh ta phải trốn chui trốn lủi với Trần Thiên Duy mới đúng chứ. Sao còn có tâm trạng gọi điện cho cô?

-Cảnh sát đang giăng lưới các anh, xã hội đen truy lùng các anh, tôi đâu có ngu mà chạy đến đó chết chung với các anh. Hay anh cảm thấy giết con tôi chưa đủ?

Thanh Du cười lạnh, đang định cúp máy thì Thành Nam bên kia đã nhanh hơn một bước. Dường như bị dồn đến chân tường, anh nặng nề thở hắt một tiếng.

-Con em vẫn chưa chết...Nó đang ở đây.

-Cái gì?

Lồng ngực Thanh Du nhói đau, dòng máu nóng cuộn trào trong cơ thể. Tay phải cô bấu chặt điện thoại. Có gì đó từ mũi xông lên mắt. Cô suýt nữa đã tin đây là sự thật mà bật thốt ra câu: "Tôi sẽ đến ngay." Nhưng vài giây sau, đáy mắt cô thấp thoáng tia trào phúng.

-Nhìn tôi ngu ngốc đến vậy sao? Anh đừng mong lừa tôi thêm một lần nào nữa.

Thanh Du mất mấy giây nuốt xuống tiếng nấc nghẹn ngào trong cổ họng, giọng cô lạc hẳn đi. Cuối cùng cô cắn môi cúp máy, dứt khoát vứt điện thoại qua một bên. Nước mắt không tự chủ, hàng nối hàng rơi như châu sa.
— QUẢNG CÁO —