Đoá Hồng Kiều Diễm Của Đại Lão Hào Môn

Chương 15



Trong xe rất yên tĩnh, người đàn ông ngồi ở ghế sau nhắm mắt lại, chỉ có tiếng chửi bởi của tài xế vang lên từ ghế trước.

Hắn mắng mấy câu, hình như người bị mắng chẳng có phản ứng gì nên hắn cáu tiết hạ kính xe xuống rồi thò đầu ra quát, "Ê! Mày điếc à? Muốn chết thì đi chỗ khác mà chết, không thấy tao lái xe gì hả?"

Rốt cuộc Lục Đình nhịn không được mở mắt ra liếc Lục Cửu một cái, cười như không cười nói, "Cậu tìm tài xế này thú vị thật đấy."

Lục Cửu có linh cảm tài xế này sắp bị thất nghiệp.

Hắn thấp giọng quát, "Im đi."

Tài xế như bị ai bóp cổ nên đột ngột im bặt. Hắn nhìn khuôn mặt dữ tợn của Lục Cửu, giờ mới nhớ ra ghế sau còn có hai người.

Hắn cười gượng rồi giải thích, "Lục...... Lục tổng, tại tôi thấy thằng kia không biết sống chết chặn đầu xe anh mãi không chịu đi nên mới thay anh giáo huấn nó mấy câu thôi."

Lục Đình nhìn qua kính xe trước mặt.

Đường phố vắng tanh, nước mưa loang loáng dưới ánh đèn đường, thế giới như chao đảo trong chớp mắt.

Trên thế giới ngả nghiêng này có một người đang ngồi.

Toàn thân "cô" ướt sũng, thân hình gầy gò, tóc dài rối tung, chỉ nhìn bóng lưng cũng cảm nhận được nỗi cô đơn vô tận.

Lục Cửu nói, "Gia, để em đi giải quyết cho."

Mưa bên ngoài dần lớn hơn.

Có lẽ vì mưa càng lúc càng to, hoặc là cơn đau trên lòng bàn tay trở nên rõ ràng hơn nên Lục Đình cảm thấy thái dương nhức buốt, bỗng dưng muốn làm gì đó để cơn đau này dịu bớt.

Anh đặt tay lên cửa xe rồi rút ra một cây dù, tay kia cầm gậy, "Chuyện nhỏ nhặt này để tôi giải quyết vẫn hơn."

Tài xế kinh ngạc quay đầu nhìn họ như không biết rốt cuộc ai mới là sếp.

Bị hắn nhìn làm Lục Cửu nói không nên lời, đồng thời âm thầm mặc niệm cho người chặn đầu xe kia.

Đột nhiên hắn nhớ ra gì đó nên vội vàng mở cửa xe đuổi theo Lục Đình.

Nước mưa hắt vào mặt, chỉ giây lát sau hắn đã ướt đẫm.

Nhưng Lục Cửu không hề đoái hoài mà thấp giọng nói, "Gia, đang ở trong nước đấy ạ."

Lục Đình quay sang nhìn hắn rồi vui vẻ nhếch miệng cười, "Cậu đang nghĩ gì thế hả? Tôi chính là......"

Anh nghĩ ngợi rồi mượn câu nói trước kia của Lục Cửu, "Một công dân tốt tuân thủ pháp luật đấy nhé."

Lục Cửu: "......"

Mưa rơi không ngớt, cây dù đen ngăn cách người đàn ông và cơn mưa bên ngoài thành hai thế giới khác nhau.

Tay trái anh cầm dù, tay phải chống gậy. Bàn tay quấn khăn siết chặt cán dù, dường như không hề cảm nhận được đau đớn.

Lục Đình rũ mắt, ánh sáng và bóng tối đan xen trên mặt, cuối cùng đi tới cạnh người ngồi trên xe lăn kia.

Dưới chân có mấy vũng nước cạn nhưng anh không hề tránh, đôi giày da bóng loáng giẫm thẳng lên khiến nước văng tung tóe.

Anh nghiêng dù che mưa cho người trước mặt rồi cúi đầu nhìn cậu.

Người kia cúi gằm mặt, tóc dài rối tung, cần cổ thon dài, làn da mịn màng trắng đến chói mắt dưới mái tóc đen ướt sũng đan xen với ánh đèn neon.

Nhìn "cô gái" này, Lục Đình chợt nhớ đến chú chó con mình gặp hồi bé.

Ướt nhẹp, cực kỳ tội nghiệp, nấp trong đống rác, khi thấy anh thì kêu ư ử như cầu xin con người rủ lòng thương xót.

Ngày hôm sau, anh nhìn thấy nó trên bàn ăn của hàng xóm.

Lục Đình không nói lời nào mà cứ thế đứng im.

Cho đến khi người trên xe lăn chậm chạp cựa quậy rồi ngẩng đầu lên.

Từ góc độ của Lục Đình vẫn không thấy được mặt "cô", thế là anh vòng qua đứng đối diện.

Bàn tay đặt trên đầu gối khẽ nhúc nhích, cuối cùng giơ lên vén hết tóc dính trên mặt ra sau, để lộ ​​toàn bộ khuôn mặt trước mắt anh.

Ngay khoảnh khắc đó, thế giới nhỏ bé dưới tán dù chợt bừng sáng vì gương mặt này.

Không khí đêm mưa lạnh thấu xương. Mi mắt thanh niên khẽ run lên, hàng mi dài đọng đầy hơi nước, khuôn mặt thanh tú, nước da tái nhợt nhưng môi lại đỏ đến kinh ngạc.

So với nhân loại, giờ phút này cậu càng giống diễm quỷ chui lên từ dưới đất để hút tinh khí con người hơn.

Lục Đình nhìn chăm chú diễm quỷ này.

Ánh mắt anh đảo qua khuôn mặt thanh tú của "cô" rồi dời lên trán.

Trên đó có một vết cắt không dài không ngắn, vết thương khá sâu nhưng không được băng bó, dầm mưa quá lâu khiến thịt đỏ bắt đầu chuyển sang trắng bệch, chẳng biết có bị nhiễm trùng không nữa.

Bàn tay cầm dù âm thầm siết chặt, anh cúi người nhìn cậu, "Sao không đi?"

Hồi lâu sau người đối diện mới hiểu được anh nói gì, chậm chạp mở miệng, "Không muốn đi."

Giọng "cô" hơi khàn nhưng Lục Đình vẫn nghe khá quen tai. Ánh mắt anh dừng một lát rồi hướng vào cổ đối phương, trông thấy yết hầu nhô lên không rõ lắm.

Thì ra "cô" là nam.

Lúc này anh mới thật sự mỉm cười, "Sao không muốn đi? Cậu đang chờ gì à?"

Chờ gì?

Thẩm Kiều ngẩng mặt lên, chậm chạp hít sâu một hơi.

Toàn thân cậu lạnh buốt nhưng làn da lại nóng hổi. Cơn sốt cao làm đầu óc cậu mụ mẫm.

Lục Đình nói, "Chờ một chiếc xe dù có nhìn thấy cậu vẫn không thắng lại sao."

Thẩm Kiều làm thinh.

Cậu quay đầu nhìn quanh, họ đang ở trên cầu vượt, cách đó không xa là rào chắn.

Lục Đình ân cần hỏi, "Muốn đi đâu?"

Thẩm Kiều nói, "Tôi không trèo lên được, anh giúp tôi nhé?"

Lục Đình cười, "Tôi là một công dân tốt tuân thủ luật pháp nên không thể giúp cậu làm vậy được. Nhưng......"

Anh dừng một lát rồi đứng thẳng lên, đưa cây gậy cho Lục Cửu sau lưng rồi chìa tay ra với cậu.

"Cậu có muốn về nhà với tôi không?"

Thẩm Kiều ngước mắt lên, lập tức đối diện một đôi mắt màu xám đậm.

Cậu nhìn đôi mắt kia, dường như đang nghĩ rất nhiều, lại giống như chẳng hề nghĩ gì, cuối cùng cụp mắt xuống, cam chịu đặt tay lên lòng bàn tay anh.

Khi Lục Đình còn bé, ngày đầu tiên vào khu ổ chuột đã thấy một chú chó hết sức tội nghiệp.

Anh cho nó ăn hết bữa tối của mình, kết quả là chó con kêu ư ử đi theo anh.

Anh đuổi nó về lại chỗ cũ, nhìn đôi mắt long lanh nước trong đêm tối của nó, hờ hững nghĩ.

Thân mình còn lo chưa xong thì làm sao nuôi nổi chó?

Khi Lục Đình lớn lên, ngày đầu tiên về nước lại gặp một chú chó con bị thương dầm mưa ướt nhẹp.

Nhưng lần này anh đã có tiền, chó con của anh sẽ không biến thành bữa tối của người khác nữa.

Mười hai giờ đêm, khoa cấp cứu tiếp nhận một thanh niên vừa bị thương vừa sốt cao.

Bác sĩ trực ban lấy nhiệt kế đo thân nhiệt cho thanh niên đang mê man dựa vào ghế, sau đó trừng người đàn ông cao lớn đứng sau lưng cậu.

"Anh là người nhà đúng không?"

Lục Đình luôn ghét mùi thuốc sát trùng ở bệnh viện, ở nước Y toàn gọi bác sĩ riêng đến khám.

Đây là lần đầu tiên anh làm thủ tục khám bệnh trong nước, suy nghĩ nửa ngày mới đưa người đến gặp bác sĩ.

Nghe vậy chỉ sầm mặt rồi lạnh nhạt ậm ừ.

Bác sĩ đã qua tuổi tứ tuần thấy thái độ này của anh thì lập tức gắt gỏng, "Phải thì phải, không phải thì không phải, ừ là ừ thế nào? Anh nhìn đứa nhỏ này xem, vết thương sâu như vậy mà còn dầm mưa để bị sốt cao, các anh làm người nhà kiểu gì thế? Tôi thấy anh cũng chưa già lắm, chắc là anh trai cậu ấy đúng không? Vết thương này do đâu mà có?"

Tính cả hôm nay Lục Đình đã mất ngủ ba ngày liền, vô duyên vô cớ bị mắng một trận làm huyệt thái dương càng giật mạnh hơn, đôi mắt hẹp dài bỗng chốc sa sầm.

Lục Cửu đứng sau lưng anh thấy tình hình không ổn thì tiến lên một bước.

Nhưng hắn chưa kịp mở miệng thì bác sĩ đã nói một tràng như súng liên thanh, "Sao? Muốn đánh người hả? Mặc vest chỉn chu mà trên mặt đầy sẹo, tưởng mình là mafia thật đấy à?"

Ngay cả Lục Cửu cũng bị bác sĩ mắng té tát không cãi được, hắn nhìn sang Lục Đình.

Người trong nước đáng sợ quá đi mất.

Lục Đình: "......"

Đêm hôm khuya khoắt, đồng nghiệp xin nghỉ phép, bác sĩ bị bắt đi trực tạm thời vốn đã bực bội, còn gặp phải ca này khiến tâm trạng càng thêm tồi tệ.

Bà há to miệng, đang định nói tiếp thì thấy thanh niên nhắm nghiền mắt ngồi trên ghế hít sâu một hơi rồi chậm chạp mở mắt ra.

Bác sĩ nuốt xuống câu mắng đã ra đến miệng, sau đó nở nụ cười, giọng nói quãng tám trầm, "Ôi! Dì nói to quá làm cháu sợ hả? Hay là vết thương bị đau?"

"Không sao ạ."

Thẩm Kiều chớp chớp mí mắt nặng trĩu, hơi thở nóng hổi, "Đừng mắng họ, chẳng liên quan gì đến họ cả, họ chỉ đưa cháu đến bệnh viện thôi."

Bác sĩ lườm Lục Đình, "Vậy sao không nói? Đàn ông cao to thế kia mọc miệng để thở à?"

Lục Cửu: "......"

Hắn nhìn người đàn ông liên tục, trông thấy anh ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh rồi lẳng lặng nhắm mắt lại.

Bác sĩ rút nhiệt kế ra xem, "Ba mươi tám độ rưỡi, lát nữa tôi sẽ tiêm thuốc hạ sốt cho cậu ấy, vết thương trên trán khá sâu nên phải may lại. Để tôi viết phiếu cho các anh, đi đóng tiền rồi dẫn cậu ấy đến phòng mổ nhé."

Lục Cửu nhận lệnh đi lấy phiếu đóng tiền.

"Khoan đã."

Bác sĩ liếc sang Lục Đình, "Ê...... Anh cao kều kia, tay trái anh bị sao vậy? Máu từ đâu ra thế?"

Lục Đình cao kều: "......"

Anh từ từ mở mắt ra, nhìn khuôn mặt hơi tròn của bác sĩ rồi nở nụ cười, "Đây là lần đầu tiên có người gọi tôi thế đấy."

Phụ nữ trung niên làm đảo lộn hết phong cách bá tổng.

Bà xông tới trước, mọi người chưa kịp phản ứng thì bà đã nắm lấy tay anh rồi tháo chiếc khăn lụa quấn quanh lòng bàn tay, để lộ một vết cắt sâu không kém vết thương trên trán Thẩm Kiều.

"Bị thương sao không nói?"

Sự đụng chạm của bà làm toàn thân Lục Đình lập tức căng cứng, anh rút tay lại, "Liên quan gì tới chị."

"Ồ!"

Bác sĩ cười lạnh, "Tôi là bác sĩ, anh nói xem có liên quan không. Thanh niên bây giờ chẳng có ai để người ta bớt lo cả."

Bà nhanh nhẹn tới trước máy tính in phiếu đưa cho Lục Cửu.

"Cậu đi đóng tiền đi, sau đó đưa hai người họ đến phòng mổ cho tôi."

Lục Cửu ngơ ngác cầm phiếu.

Vừa ngẩng đầu lên thì thấy người mặc blouse trắng hai mắt thâm quầng kia mỉm cười "trìu mến" với hắn.

"Còn chờ gì nữa? Chờ tôi mời mới chịu đi hả?"