Đoá Hồng Kiều Diễm Của Đại Lão Hào Môn

Chương 25



Bó hồng kia được Thẩm Kiều đem về phòng mình.

Cậu tìm một chiếc bình cắm hoa vào rồi đặt lên bàn gần cửa sổ, ánh nắng bên ngoài chiếu vào phủ một tầng sáng màu vàng kim lên những cánh hồng đỏ rực.

Thẩm Kiều chống đầu yên lặng nhìn bình hoa hồng rực rỡ kia. Cậu đưa tay chạm nhẹ, hương thơm dìu dịu bám vào ngón tay mềm mại.

Ngón tay cậu vân vê những cánh hoa mỏng manh, chớp mắt tiếp theo, chất lỏng màu đỏ tươi ứa ra từ cánh hoa dính đầy tay cậu.

Giờ phút này trên mặt thanh niên ngồi bên cửa sổ đã không còn nụ cười lúc nãy, đôi mắt cụp xuống, lạnh lùng nhìn ngón tay mình.

Chất lỏng màu đỏ từ từ chảy dọc ngón tay rồi nhỏ xuống tấm chăn mỏng màu trắng trên đùi cậu.

Một vệt màu chói mắt lập tức loang ra trên tấm chăn trắng tinh, màu trắng càng làm sắc đỏ nổi bật hơn.

Thẩm Kiều nhìn vệt đỏ kia, hơi thở chợt trở nên nặng nề.

......

Andy đang ở dưới lầu kiểm tra đối chiếu nguyên liệu cần dùng cho bữa tối hôm nay, vừa quay đầu lại thì bắt gặp thanh niên ngồi cạnh cửa yên lặng nhìn mình.

Hắn đặt danh sách trong tay xuống, "Thẩm tiên sinh có chuyện gì không?"

Thẩm Kiều ngượng ngùng mỉm cười, "Xin lỗi vì quấy rầy anh làm việc. Tôi muốn hỏi phòng giặt ở đâu ạ?"

Cậu nhấc tấm chăn mỏng lên, "Lỡ tay làm bẩn nó rồi."

Andy cúi đầu nhìn, chính là tấm chăn đắp trên đùi thanh niên, "Đồ bẩn cứ bỏ vào sọt trong phòng là được, sẽ có người hầu đến lấy."

Thẩm Kiều nói, "Tôi không quen làm phiền người khác, vả lại tôi cũng đang rảnh nên muốn tìm việc gì đó để làm."

Nghe cậu nói vậy, Andy không nói thêm gì nữa mà gọi người hầu dẫn cậu đến phòng giặt.

Trùng hợp là hắn gọi trúng người hầu hôm đó bị hắn sai đi dọn phòng Thẩm Kiều.

Đối phương là nữ, tuổi tác có vẻ không lớn lắm.

Khi Tô Âm được Andy gọi đến dẫn đường cho Thẩm Kiều thì vui ra mặt.

Cô muốn đẩy xe lăn cho thanh niên nhưng cậu từ chối, đành phải đi trước dẫn đường.

"Thật ra anh bỏ vào sọt quần áo bẩn cũng không sao đâu, biệt thự đông người hầu nên khá ít việc, mỗi tháng còn trả lương hậu hĩnh nữa."

Thẩm Kiều bị lời cô nói chọc cười, "Có ai chê việc nhẹ lương cao đâu?"

Nhìn cậu cười, Tô Âm chợt cảm thấy ánh nắng rọi vào hành lang rực rỡ hẳn lên.

"Có em nè." Cô cười ngượng ngùng, "Chắc vì trời sinh em không chịu ngồi yên, nhận lương cao mà không làm việc thấy kỳ lắm."

Thẩm Kiều nói đùa, "Chắc ông chủ thích nhân viên như cô lắm nhỉ."

Nhìn vẻ mặt tươi tắn hơn bình thường của cậu, Tô Âm im lặng hồi lâu, đến khi thanh niên băn khoăn nhìn sang, cô mới bừng tỉnh đẩy cánh cửa trước mắt ra, "Đây...... Đây là phòng giặt đấy ạ."

Thẩm Kiều cầm chiếc chăn mỏng màu trắng gật đầu với cô, "Ừ, tôi biết rồi, cảm ơn cô."

Khó khăn lắm mới có dịp nói chuyện với tiểu mỹ nhân trong biệt thự nên Tô Âm vẫn chưa muốn đi. Cô hăng hái tới gần: "Hay là em ở lại giúp anh nhé? Lỡ có gì không hiểu thì anh có thể hỏi em."

Cô hết sức nhiệt tình, nhiệt tình đến nỗi Thẩm Kiều hơi ngại. Nhưng cậu không từ chối đề nghị của cô.

Tô Âm nhìn tấm chăn trong tay cậu rồi khó hiểu nói, "Em thấy chăn còn sạch lắm mà, có chỗ nào bẩn đâu?"

Thanh niên đối diện ôn tồn nói, "Sơ ý làm bẩn mấy chỗ."

Trong lúc nói chuyện, tấm chăn cậu cầm rũ xuống một góc để lộ vết đỏ bị che giấu.

Màu sắc kia cực kỳ bắt mắt trên tấm chăn trắng muốt.

Tô Âm đang cúi đầu bật máy giặt lập tức khựng lại.

Cô nhìn tấm chăn bị nhuộm đỏ, chợt nhớ lại chiếc quần ngủ bị cậu cắt nát rồi vứt vào thùng rác hôm đó.

Trên quần cũng lấm tấm vết đỏ như tấm chăn trong tay cậu.

Màu sắc kia vô cùng chói mắt khiến hơi thở Tô Âm trở nên hỗn loạn.

Thấy cô sững sờ hồi lâu, Thẩm Kiều ngập ngừng hỏi, "Hỏng rồi à?"

"À. Không phải."

Tô Âm luống cuống bật máy giặt rồi nhìn cái chăn nhuộm đỏ trong tay cậu, nội tâm không sao bình tĩnh lại.

Cô nhìn Thẩm Kiều, làm như vô tình hỏi, "Sao chăn đỏ thế, có ai bị thương à?"

Thẩm Kiều cúi nhìn rồi hờ hững che lại, "Không có gì, sơ ý làm dính nước hoa hồng thôi."

"Vậy à......" Tô Âm cười gượng, "Để em bỏ nó vào máy giặt giùm anh nhé."

Nói xong không đợi Thẩm Kiều phản ứng, cô cầm lấy cái chăn từ tay cậu.

Cô quay lưng về phía Thẩm Kiều rồi vội vàng chà xát chăn, phát hiện dấu vết kia vẫn không phai đi. Sau đó cúi đầu ngửi ngửi, không có mùi máu mà chỉ thoang thoảng mùi hoa hồng.

Khi nhìn kỹ lại, cô thấy màu đỏ trên đó rất nhạt, chỉ vì tấm chăn màu trắng nên mới nổi bật như vậy.

Không hiểu sao trong lòng Tô Âm nhẹ nhõm hẳn đi.

Cô bỏ chăn vào máy giặt, chỉ chốc lát sau đã giặt xong, "Xong rồi, nửa tiếng nữa lấy nó ra là được."

Rõ ràng đã nói mình tự giặt mà kết quả người khác lại làm hết, Thẩm Kiều không nói gì mà cảm ơn Tô Âm rồi ra khỏi phòng giặt, hai người chậm rãi trở về.

Chắc vì còn nhỏ tuổi nên Tô Âm rất hoạt bát, trên đường cứ líu lo như chim non.

Cô quay đầu sang, vừa kể những chuyện thú vị mình biết để làm thanh niên vui vừa âm thầm nhìn mặt cậu.

Nhan sắc tuyệt trần này nhìn giây nào được lợi giây đó.

"Phải rồi, sao tự dưng chăn của cậu chủ lại dính nước hoa hồng vậy?"

Bọn họ không biết Thẩm Kiều có thân phận gì nhưng thấy tuổi cậu chưa lớn lắm, nếu gọi Thẩm tiên sinh như Andy thì có vẻ già quá, vì vậy bí mật gọi cậu là cậu chủ.

Thẩm Kiều đang đẩy xe lăn thoáng dừng lại, "Lúc cắm hoa vào bình sơ ý làm nát cánh hoa ấy mà."

"Còn nữa, đừng gọi tôi là cậu chủ, cứ gọi tên tôi được rồi."

Nghe vậy Tô Âm không đồng ý.

"Như vậy sao được, không hợp quy củ đâu ạ."

Thật ra sau lưng họ không gọi cậu là cậu chủ mà là hoàng tử.

Cô nghĩ nếu trên đời có hoàng tử thì nhất định phải giống như thanh niên này. Xinh đẹp, ôn hòa, tựa như hoa hồng được chăm bẵm trong vườn.

Nhưng tiếc là......

Ánh mắt cô hướng xuống chân cậu, trong lòng hơi hụt hẫng.

"Tôi chẳng phải cậu chủ gì đâu......"

Xe lăn qua hành lang, bên cạnh có một chậu kiểng.

Cây trong chậu không hề che giấu sức sống mãnh liệt của mình, cành lá xanh um tươi tốt, ánh đèn rọi xuống từ đỉnh đầu làm bóng cây màu xám hắt lên mặt thanh niên.

Từ góc độ của Tô Âm nhìn sang, bóng cây bao trùm khuôn mặt Thẩm Kiều, cậu đẩy xe lăn vào vùng tối hun hút, tựa như đoạn kết của một bộ phim.

......

Từ hôm giặt chăn đến giờ, đã bảy ngày rồi Tô Âm chưa gặp lại Thẩm Kiều.

Còn Lục Đình cũng vắng nhà suốt bảy ngày nay.

Hoa hồng trong vườn mới được cấy ghép nên dù có chăm sóc kỹ cỡ nào cũng vẫn có nhiều bông rơi rụng.

Chúng gục đầu xuống, cánh hoa mỏng manh nhuốm màu đen héo úa, thời gian nở hoa vốn đã ngắn lại càng ngắn hơn.

Tô Âm cầm kéo cắt bỏ hoa héo theo yêu cầu của người làm vườn để tránh ảnh hưởng đến mỹ quan.

Người làm vườn bên cạnh thở dài, "Hoa hồng là thế đấy, yếu ớt khó trồng lắm. Muốn trồng phải dành thật nhiều thời gian và công sức, nếu cứ bỏ mặc nó trong vườn chắc cả đời này cũng không nở hoa đâu."

Tô Âm cầm kéo ngẩng đầu lên, trông thấy bóng dáng Thẩm Kiều trên ban công lầu hai.

Chẳng biết cậu đã ở đó bao lâu rồi, tay cầm một quyển sách, trên người là chiếc sơ mi trắng mà cậu mặc hôm gặp cô.

Hôm nay không có nắng, mây đen ùn ùn kéo đến, tựa như có thể đổ mưa bất cứ lúc nào.

Chạng vạng tối, rốt cuộc trận mưa kia cũng rơi xuống.

Thẩm Kiều gập lại cuốn sách trong tay rồi về phòng đóng cửa lớn và cửa sổ.

Ánh đèn trong phòng sáng trưng, cửa đóng kín chặn hết mưa gió bên ngoài. Hoa hồng cắm trong bình cạnh cửa sổ đã héo khô, màu đỏ rực rỡ dần chuyển sang màu đen, cuối cùng biến thành màu xám tĩnh mịch, mềm oặt gục xuống.

Thẩm Kiều ngồi cạnh bình hoa đọc tiếp quyển sách trong tay.

Cậu không có điện thoại, cũng chẳng có bất kỳ sản phẩm điện tử nào, thứ duy nhất có thể dùng để tiêu khiển là tủ sách đầy ắp trong phòng làm việc của Lục Đình.

Thẩm Kiều đọc sách quên cả thời gian, mãi đến khi Andy gõ cửa phòng cậu.

Nhìn sắc trời tối đen bên ngoài, cậu mới biết thì ra đã đến giờ ăn.

Cậu gập quyển sách trong tay rồi xuống lầu ăn cơm. Nhìn mấy món ăn đơn giản trên bàn, Thẩm Kiều khựng lại, "Lục tiên sinh...... hôm nay cũng không về sao?"

Andy giải thích, "Lục tổng nói biệt thự này xa quá, đi làm hơi phiền phức nên sẽ ở lại căn hộ kế bên công ty."

"Tôi biết rồi."

Cậu cụp mắt trả lời, trên mặt không lộ ra cảm xúc gì.

Mười giờ đêm, Thẩm Kiều đúng giờ lên giường ngủ.

Lúc ngủ cậu không thích để đèn nên tắt hết đèn trong phòng, ngay cả màn cửa cũng kéo kín.

Nhưng đêm nay cơn mưa vốn đã nhỏ đi lại bắt đầu nặng hạt khi cậu ngủ, tiếng sấm rền vang, ánh chớp rọi qua tấm màn dày, một tia sáng lóe lên trong căn phòng tối đen rồi lại vụt tắt.

Thẩm Kiều co ro trên giường nhìn thế giới lúc sáng lúc tối trước mắt, dần dà ngủ thiếp đi.

Có lẽ vì trời mưa ẩm ướt nên cậu ngủ không yên giấc mà mộng mị suốt đêm.

......

Gió tháng Tư mang theo hơi thở mùa xuân thổi qua tán cây long não, nắng rọi qua cành lá rậm rạp hắt xuống đất những đốm sáng lấm tấm.

Thiếu niên mặc đồng phục màu xanh trắng nhảy lên xe đạp lao vút đi.

Trong tay cậu là bánh quẩy mua ở quầy bán đồ ăn sáng, một tay cầm ghi đông, tay kia cầm bánh quẩy cắn một miếng rồi bất mãn quay đầu trừng mắt, "Cậu nhanh lên được không, sắp trễ rồi đấy."

Một bóng người xuất hiện sau lưng thiếu niên, cũng mặc đồng phục màu xanh trắng giống cậu, "Thẩm Kiều, cậu chạy nhanh thế làm gì, muốn đi đầu thai sớm hả?"

"Đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng gọi tớ là Thẩm Kiều, tớ có tên của mình mà, gọi Thẩm Bưu đi."

"Vâng vâng vâng...... Bưu ca. Chúc mừng Bưu ca đứng nhất trong kỳ thi thử cấp thành phố lần này, lát nữa đến giờ Toán cho tớ mượn bài tập chép nha?"

Gió nhẹ lướt qua đồng phục thiếu niên làm lưng áo bị thổi phồng lên, cậu nheo mắt trong gió, "Nể tình cậu thức thời, ông đây duyệt."

Xe đạp theo dòng người tiến vào sân trường, chuông tự học buổi sáng cũng vừa reo.

Thiếu niên ôm ba lô chạy nhanh trên sân.

Nắng sớm rực rỡ, tiếng đọc bài của khối mười theo gió bay vào tai cậu.

"Sai lầm"

Trịnh Sầu Dư

Giọng học sinh ê a như ngái ngủ.

Ta giục ngựa qua Giang Nam.

Vào lúc dung nhan như sen nở kia úa tàn.

Gió Đông chưa đến, tơ liễu tháng Ba không bay.

Lòng người như một tòa thành nhỏ vắng lặng.

......