Lục Dã từ thiếu niên đến trưởng thành vẫn luôn là một người có chính kiến. Vì chuyện kinh thiên động địa kia, hắn ở nhà chính quỳ nguyên một buổi trưa sau lại báo cho cha mẹ tin nữa.
"Đến khi sinh hài tử xong, con sẽ xuất ngũ."
Lục Dã vừa nói xong, mẫu thân sửng sốt, phụ thân run môi tát hắn một cái.
"Mày nói cái gì?" Phụ thân không thể tin được, "Mày phát điên hả con?"
"Con chuẩn bị dẫn anh ấy đi sao Tiên Nữ, cách trung tâm liên bang xa một chút." Lục Dã nói "Con sẽ chuyển qua kinh doanh, bên kia hoàn cảnh cũng không tệ lắm, làm việc nào thì cũng khá dễ sống. Ngày lễ ngày tết con sẽ dẫn anh ấy cùng đứa bé trở về thăm cha mẹ."
Phụ thân trầm mặc một lúc lâu, nói: "Mày thích nó đến như vậy à?"
Lục Dã cất tiếng.
Phụ thân nói: "Mày hồ đồ quá rồi! Hai đứa là tướng quân bên địch của nhau, nó đời này đều không bao giờ yêu mày, mày thích nó là vũ nhục đối với nó!"
Lục Dã mặt không gợn sóng, trầm giọng nói: "Không sao cả, con chỉ cần anh ấy tồn tại."
Lục Dã từ sơ trung liền biết, Omega đều là thực kiều khí, đặc biệt sau khimang thai,giống như một món đồ dễ vỡ, mỏng manh, yếu đuối, hở chút là dễ dàng sinh bệnh kể cả vốn là tướng quân cao quý như Hạ Ngôn Tân cũng thế. Lục Dã ngắm nhìn Hạ Ngôn Tân, cũng cảm thấy như chính mình đang xem một khối ngọc lưu li sắp vỡ vụn. Hạ Ngôn Tân cảm xúc không ổn lắm. Mặc dù anh cố gắng hết sức để chính mình không tuyệt vọng nhưng số lần thất thần càng ngày càng nhiều. Lục Dã yêu cầu phó quan cả ngày nhìn chằm chằm không cho anh có cơ hội thoát thân. Anh thay đổi nhiều cách chống chế nhưng Lục Dã cũng biến đổi đa dạng cách áp chế. Thậm chí đỉnh điểm, anh dùng vật nhọn làm thương đến mặt của Lục Dã. Lúc ấy anh nhìn thấy máu cũng sửng sốt, hoảng loạn mà trốn đến chân giường như một con nhím nhỏ xù gai. Lục Dã không nói gì, yên lặng dùng cồn xử lý miệng vết thương, sau đó, tưởng chừng Hạ Ngôn Tân sắp quên sự tồn tại của hắn trong phòng ngủ, ghì anh ở trên giường, uy hiếp nói: "Hạ Ngôn Tân.". Hạ Ngôn Tân cả người đều có thể dùng hai từ kinh hoàng để hình dung, đôi chân thon gầy không hề nhúc nhích, đầu gối vẫn còn vết ứ thanh từ lần động dục kỳ trước. Lục Dã chỉ định hù dọa anh một chút nhưng tin tức tố của anh rất có lực uy hiếp.
"Kiên nhẫn của tôi cũng có giới hạn." Lục Dã tới gần bên tai của anh, nói, "Anh ngoan một chút, đừng ép tôi."
Hạ Ngôn Tân từ lần đó liền an tĩnh hơn rất nhiều. Anh dường như ý thức được thân thể của mình yếu hơn nhiều so với lúc trước, không thể cùng người khác đánh nhau, hô hấp cũng khó khăn. Sau khi liên bang thủ tiêu đế quốc, công tác của Lục Dã cũng rất bận, lúc trở về đều đã khuya nhưng đôi khi sẽ mang cho anh món quà nhỏ. Lúc là đồ ăn vật lúc thì sách truyện. Dụng ý làm Hạ Ngôn Tân vui vẻ. Mỗi lần đều lẳng lặng đặt ở đầu giường, không quấy rầy anh nghỉ ngơi. Nhưng Hạ Ngôn Tân cũng không cảm kích cho lắm.
Bảo bảo được hai tháng, Hạ Ngôn Tân thấy ra máu bị đưa đi bệnh viện cũng may mắn thay, không làm sao cả. Vì lo lắng sức khỏe của Hạ Ngôn Tân, Lục Dã trở về sớm, trong tay còn ôm một bó hoa hồng. Hắn đem hoa cắm vào bình lại nhìn Hạ Ngôn Tân ngồi phát ngốc một bên, hỏi thăm: "Bụng còn đau không?". Hạ Ngôn Tân không trả lời, nhìn bình hoa hồng phát ngốc. Lục Dã ôm lấy anh từ sau lưng, dùng tin tức tố trấn an Omega của mình. Rõ ràng hai người xa lạ lại khiến Hạ Ngôn Tân cảm thấy thân thể thoải mái hơn rất nhiều.
Alpha trẻ tuổi ôm anh, hôn khóe môi anh, thì thầm: "Muốn đi ra ngoài một chút không?"
Hạ Ngôn Tân gật gật đầu.
Ngày kế, Lục Dã dùng còng tay khóa tay trái của mình với tay phải của Hạ Ngôn Tân, hai người bị bắt sóng vai nhau đi, Lục Dã mới phát hiện, vóc người Hạ Ngôn Tân bé hơn hắn rất nhiều. Dưới lầu, muôn đóa hồng rực rỡ khoe sắc, Hạ Ngôn Tân nhìn hoa viên xinh đẹp, ánh mặt trời xán lạn, bầu trời xanh thẳm. Cảnh đẹp nức lòng mà lại cười không nổi. Anh hoảng hốt mà vươn tay trái, cầm một sợi gió thoảng, nghĩ thầm, nếu mình cũng có thể giống như cơn gió, tự do như vậy, tốt biết mất. Lúc anh đang ngốc ngốc, Lục Dã nhìn anh nói: "Đồng đội cũ của anh, Charles tướng quân, ngày hôm qua bị xử tử.". Hạ Ngôn Tân ngẩn người, nhìn bản thân phồng lên bụng nhỏ, chỉ cảm thấy chính mình là cái thiên đại chê cười. Anh tham sống sợ chết. Anh mang thai con của tướng quân bên địch còn trở thành chim hoàng yến, bị nuôi nhốt trong biệt thự cao cấp này. Bụng lại có một chút đau, như là bản thân giãy dụa cũng là tân sinh mệnh đang cảnh cáo anh sự tồn tại của bé con. Hạ Ngôn Tân xoay đầu, nói: "Cậu thật ghê tởm."
"Là anh cầu tôi." Lục Dã bị lời nói của anh chọc giận, hắn cười khẽ, "Còn nhớ rõ không, ở ngục giam, địa lạo âm u ẩm ướt, anh lôi kéo ống quần của tôi, cầu tôi chạm vào anh."
Hạ Ngôn Tân lại không trả lời hắn. Lục Dã nắm Hạ Ngôn Tân cằm, nói: "Anh tốt nhất ——"
Hạ Ngôn Tân bị bắt ngẩng đầu lên, hốc mắt chan chứa từng giọt nước mắt trong suốt, từng giọt như những viên đá quý lóa mắt, ánh sáng chiếu vào, càng lấp lánh chói mắt. Nước mắt cứ rơi, Hạ Ngôn Tân nhẫn nại, muốn ngừng khóc. Lục Dã lập tức hối hận, buông tay, nói: "Có phải làm đau anh không?". Hạ Ngôn Tân vẫn như cũ, không trả lời, cố gắng đem nước mắt nghẹn trở lại. Ngay cả lúc nhắm mắt, lệ vẫn không tự chủ được mà cứ trào dâng.
Anh cảm thấy mình thật tiện.
Nhưng thời gian vẫn trôi nhanh qua từng ngày.
Mang thai đến tháng thứ 5, Hạ Ngôn Tân liền có chút cam chịu. Bụng từng ngày từng ngày nổi lên, anh không còn là chính mình. Đế quốc thật sự không còn tồn tại mà anh giãy giụa đến mấy cũng không thoát khỏi lòng bàn tay Lục Dã, cũng quen một người lẳng lặng phát ngốc, quen Lục Dã cùng chung chăn gối với mình. Mùi tin tức tố của Lục Dã cũng rất dễ ngửi, phần lớn thời gian, Lục Dã cũng không quấy rầy anh cho nên Hạ Ngôn Tân có rất nhiều thời gian phát ngốc, cũng có một ít quyền lựa chọn ví dụ như đêm nay ăn gì? Anh sợ hại bản thân ngày càng chấp nhận số phận, thậm chí cảm thấy thẹn. Anh vuốt ve bụng, chốc lát lại cảm thấy rất đau. Lục Dã cũng phát hiện anh luôn che bụng liền lo lắng đem anh đến bệnh viện.
"Tại sao bụng anh ấy lúc nào cũng đau?" Lục Dã đỡ Hạ Ngôn Tân ngồi ở trước mặt bác sĩ, "Rõ ràng ăn uống ngủ nghỉ đều nghiêm túc đúng giờ."
"Lục đại tá, vấn đề là khoang sinh sản của Lục thái thái rất hẹp, hơn nữa...... Lần trước động dục kỳ hẳn là bị cảm lạnh, không sao cả, tiếp tục chăm sóc, vấn đề không phải rất lớn."
Hạ Ngôn Tân được Lục Dã đỡ lên xe, Lục Dã nhẹ giọng nói: "Đau liền nói cho tôi.". Hạ Ngôn Tân gật gật đầu, anh biết tin tức tố của Alpha rất tốt nhưng anh không muốn cầu Lục Dã. Sống nhiều năm như vậy, lần đầu tiên phát hiện chính mình không thể kháng cự bản năng của Omega. Anh nghịch ngón tay bản thân, cổ tay vì đeo xích còn có vết đỏ. Lục Dã nhớ chiến hữu từng kể, Omega lúc mang thai dễ dàng hậm hực, tình huống của Hạ Ngôn Tân lại càng nghiêm trọng hơn.
"Thấy tẻ nhạt?"
Hạ Ngôn Tân lại phátngốc, không có trả lời hắn.
"Hạ Ngôn Tân."
Hạ Ngôn Tân lấy lại tinh thần: "Ừm"
Lục Dã nói: "Anh từng yêu ai không?"
Hạ Ngôn Tân trầm mặc thật lâu mới nói: "Quá bận, không có thời gian làm chuyện đó."
Lục Dã là Alpha đầu tiên của anh. Hạ Ngôn Tân muốn thừa nhận lại không thể không thừa nhận. Lục Dã nghe xong âm thầm vui vẻ. Về nhà, Hạ Ngôn Tân lại nhìn hoa trong vườn phát ngốc, Lục Dã nắm tay anh cùng xem. Hạ Ngôn Tân nhẹ giọng hỏi: "Lục Dã, cậu từng có người trong lòng không?". Lục Dã cảm thấy Hạ Ngôn Tân biết rõ cố hỏi nhưng Hạ Ngôn Tân lại tiếp tục lầm bầm: "Chờ về sau cậu có người mình yêu liền cảm thấy việc mình đang làm thật hoang đường."
Hoang đường là vì ai?
Lục Dã cười nhạo một tiếng: "Hạ Ngôn Tân, anh rất có bản lĩnh."
Lục Dã thả lỏng tay, Hạ Ngôn Tân giương mắt xem hắn, đôi mắt hổ phách không có một tia gợn sóng. Lục Dã ngồi trên sô pha nhìn Hạ Ngôn Tân chậm rì rì đi vào. Hạ Ngôn Tân rất gầy, vì gầy, bụng nhỏ phồng rất rõ ràng, thậm chí tạo cảm giác người đang lung lay sắp đổ. Hạ Ngôn Tân một mình lên lầu mất rất nhiều thời gian, Lục Dã cũng một lúc lâu sau mới lên, hắn nhỏ hơn Hạ Ngôn Tân năm tuổi nhưng tính cách vẫn luôn trầm ổn, phần lớn thời gian đều không hung hăng với Omega của mình. Nhưng kiểu người khi vậy, một khi tức lên, nhất định sẽ làm khó người xung quanh. Hắn cầm vài bộ quần áo ngủ làm bằng tơ lụa ném rước mặt Hạ Ngôn Tân, nói: "Mặc." Hạ Ngôn Tân giật mình, hỏi lại: "Gì cơ?"
"Cởi, sau đó mặc cho tôi xem, không nghe rõ sao." Lục Dã ngồi trên ghế, "Anh nên làm một vài việc mà chim hoàng yến phải làm."
Hạ Ngôn Tân sửng sốt,đáp: "Tôi không muốn."
Lục Dã dùng nguy hiểm tin tức tố công kích tuyến thể sau gáy anh, sau đó, Lục Dã chậm rãi cở cúc áo đầu tiên của bộ áo ngủ rộng thùng thình anh đang mặc. Rồi cúc thứ hai, tiếp cúc thứ ba. Cúc áo cuối cùng cởi xong, áo ngủ bay xuống đất, Lục Dã nhìn dáng vẻ chật vật của Hạ Ngôn Tân, trầm giọng nói: "Anh làm gì có quyền nói không đâu."
Hạ Ngôn Tân cũng không biết, chính mình trở nên yếu ớt như vậy từ khi nào? Người khác chỉ cần vũ nhục một chút anh liền không nhịn được khóc. Lúc đầu, Lục Dã cũng không dỗ anh, sau bụng anh bắt đầu đau, Lục Dã mới hiểu được bụng đau cùng tâm tình có quan hệ với nhau. Hắn thở dài, ôm Hạ Ngôn Tân nằm lên giường, dùng tin tức tố trấn an. Hạ Ngôn Tân khóc mệt liền ngủ, ban đêm lại phát sốt nhẹ, Lục Dã sờ trán anh, sau lại phát hiện áo với gối bị mồ hôi làm cho ướt đẫm. Tôn nghiêm của Omega này đều bị hắn phá hủy, ngay cả trong mơ, Hạ Ngôn Tân cũng yếu ớt như vật. Lục Dã đột nhiên cảm thấy mình là cái súc vật.
Hạ Ngôn Tân không nên như vậy.
Hạ Ngôn Tân là cao ngạo cao lãnh chi hoa, giống như đóa hồng ngát hương mang theo gai nhọn, rất đỗi mê người lại rất đỗi nguy hiểm.