Thu đến đông sang xuân tới, Hạ Ngôn Tân đã ở bên Lục Dã gần hai năm. Khoảng giờ ngọ (11-13h), anh cầm một ít tiền mặt, định đi cửa hàng đồ trẻ con mua cho Lục Huy mấy bộ quần áo mới. Anh mua hai bộ, nhìn quanh lại thấy cửa hàng đồng hồ nam giới cách không xa. Hình như cũng sắp đến sinh nhật Lục Dã, anh tích cóp tiền tiêu vặt đã lâu, hơi do dự nhưng rồi cũng mua một chiếc đồng hồ màu xanh biếc làm quà sinh nhật cho Lục Dã. Cũng không thể để Lục Dã tặng quà cho anh mãi được. Mua được một lúc, Hạ Ngôn Tân đi vào toilet. Lúc rửa tay, anh cảm thấy dường như có người đang nhìn mình nhưng cũng không để ý nhiều. Chờ đến lúc hoàn hồn, đã thấy bóng dáng cựu phó quan Diệu Hải Lâu chiếu trên gương.
Diệp Hải Lâu nói: "Trưởng quan,tôi tới đón ngài đi."
Hạ Ngôn Tân nhìn thấy Diệp Hải Lâu, thấy thật kinh ngạc như trải qua mấy đời rồi mới gặp lại. Anh ngạc nhiên:" Hải Lâu? Cậu còn sống? Thật tốt quá...". Diệp Hải Lâu còn nhỏ tuổi hơn cả Lục Dã, cắt đầu đinh, ăn mặc mộc mạc, ánh mắt rất vội vàng.
Hắn cau mày, nói: "Trưởng quan, thời gian khẩn trương, chúng ta cần nhanh chóng hơn."
Hạ Ngôn Tân nghe vậy, đột nhiên do dự. Anh nghĩ tới Lục Dã cùng hài tử, nhất thời không biết mình có nên đi hay ở lại. Anh lẩm bẩm: "Nhưng hài tử của tôi vẫn còn ở nhà..."
Diệp Hải Lâu bất đắc dĩ nói:" Ngài quan tâm đến tạp chủng kia làm gì? Nó là con của tướng bên liên minh, từ nay về sau sẽ không liên quan tới nhau, đi mau!"
Hạ Ngôn Tân rũ mi, lắc đầu. Thấy Hạ Ngôn Tân không phối hợp, Diệp Hải Lâu dùng khăn tay tẩm thuốc mê bịt kít mũi miệng của anh. Thể chất của Hạ Ngôn Tân hiện tại quá yếu, không kịp giãy giụa liền hôn mê luôn. Diệp Hải Lâu nhanh chóng khiêng anh lên vai, nhảy từ cửa sổ ra ngoài, ngồi trên xe việt dã nghênh ngang đi.
Kỳ thật, Lục Dã cũng đã có dự cảm trước. Sau khi về nhà, hắn không thấy Hạ Ngôn Tân liền đi từng phòng, từng ngóc ngách trong nhà tìm, rồi lại rót cho mình một ly Whiskey, kiên nhẫn chờ đến 12 giờ. Đêm đã khuya, Hạ Ngôn Tân vẫn chưa trở về. Chờ suốt đêm tới hừng đông, như cũ, Hạ Ngôn Tân vẫn chưa về. Hắn minh bạch, có khả năng, Hạ Ngôn Tân sẽ không quay lại.
Lão quản gia nhẹ giọng hỏi: "Thiếu gia, phái người đi tìm không?"
Lục Dã trầm mặc một lúc lâu, nói: "Đi tìm."
Gạt tàn bên cạnh toàn là tàn thuốc, cả đêm không biết đã hút bao nhiêu điếu nhưng hiện tại, hắn lại bình mình quá mức "Nếu tìm thấy, xử lý người dẫn anh ấy đi còn anh ấy thì mang về."
Lão quản gia trầm mặc, hỏi lại: "Nếu không tìm thấy thì sao?"
Lục Dã không có đi tìm luôn là đã nhân nhượng với quyết định của Hạ Ngôn Tân. Lục Dã nghĩ, trả lời:" Không tìm thấy thì thôi.". Lão quản gia thở dài.
Lục Dã cười tự giễu, nói:" Ông đã chứng kiến từ đầu đến giờ, cũng minh bạch, kết quả này sớm muộn gì cũng xảy ra.". Hắn nghĩ thêm, lại nói:"Thôi, ông xem ai đi với anh ấy. Nếu người an toàn, cũng đừng quan tâm, anh ấy thích làm gì thì làm."
Lục Dã uống say. Hắn nhào lên giường, vùi đầu vào gối của Hạ Ngôn Tân. Hương hoa hồng còn chưa tan, trong phòng ngủ này vẫn còn vết tích Hạ Ngôn Tân từng sinh sống. Lục Dã chưa bao giờ đau lòng như vậy, cảm giác như bị người khác đào rỗng tim, người hắn yêu nhất sẽ không trở lại.
Hạ Ngôn Tân đi vào buổi tối thứ bảy, trời mưa. Mưa rất lớn, từng giọt nghe như những hạt đậu rơi vào bồn rửa mặt, tí tách tí tách. Lục Dã từ giường đứng dậy, không biết Hạ Ngôn Tân còn ở C thành không, nếu còn, mong anh có ô. Hắn đứng ngẩn ngơ trong chốt lát, nhìn về phía khung ảnh. Trong ảnh, Hạ Ngôn Tân ôn nhu cười với hắn, hắn cũng không nhịn được cười theo. Nhi tử chậm rì rì đi tới, dựa vào người hắn hỏi:" Phụ thân, ba ba đi đâu rồi?"
Lục Dã rốt cuộc vẫn nói thật:" Tiểu Huy, có khả năng thật lâu, ba ba sẽ không quay về nhà."
Nhi tử ủy khuất khóc lớn: "Thật lâu là bao lâu ạ?"
Lục Dã vỗ nhẹ lưng nhi tử, nhẹ giọng nói:"Có thể là vĩnh viễn."
Nhi tử khóc đến rối tinh rối mù. Bé cưng khóc lên có nét giống baba của em, đặc biệt là lúc con mắt hồng lên. Những lúc còn lại đều giống Lục Dã. Đã kiểm tra đo lường gen, bé con là Alpha.
Lục Dã cũng mệt mỏi không tả nổi, mặt không thèm cạo râu, không có lão bà thì hắn cũng chả có tâm tình chỉnh trang, nhìn giống như đang ở địa ngục. Hắn kiên nhẫn nói với nhi tử:" Phụ thân kể cho con chuyện cổ tích, con ngoan ngủ trước đi."
Nhi tử nức nở khóc: "Không muốn chuyện cổ tích đâu, muốn ba ba cơ! Oa ——"
Lục Dã ôm nhi tử đi lại, nghĩ thầm, có thể khóc lớn thật ra cũng tốt, hắn thậm chí còn không được khóc, tất cả đều phải nghẹn trong lòng, thở thôi cũng thật mệt mỏi. Hắn nhìn về cơn mưa to bên ngoài cửa sổ, đột nhiên thấy bóng dáng mảnh khảnh của ai đang lượn trước cổng lớn. Giờ khắc kia, hắn còn tưởng chỉ là ảo giác của bản thân.
"Ba ba!" Nhi tử quơ tay nhìn về phía ngoài cửa sổ, "Phụ thân, ba ba không có dù!"
Hạ Ngôn Tân bị nước mưa xối trở nên khá chật vật, anh trộm chạy từ xưởng ra, chạy thật lâu, thật xa, trên người đã sớm ướt đẫm. Lại thêm một đường bị mưa xối, anh còn phát sốt. Lục Dã thả nhi tử xuống, cuống quít đứng lên chạy ra ngoài. Để phòng ngừa tình huống ngoài ý muốn, mật mã trong nhà đã đổi hết, Hạ Ngôn Tân không vào được, Lục Dã nhanh chóng ra đón. Lục Dã vừa đến trước mặt Hạ Ngôn Tân, Hạ Ngôn Tân không thể chống đỡ nổi, thể lực cạn kiệt, quỳ xuống kêu tên của hắn:"Lục Dã."
Lục Dã bế người anh lên đi vào phòng. Toàn thân bị mưa xối ướt đẫm cũng không để ý. Trân quý bảo vật mất đi mà tìm lại được, hắn thấy vui sướng vô cùng.
"Quản gia nói... Anh cùng quan lại đế quốc đi, tôi cho rằng anh sẽ không trở lại."
Giọng Lục Dã run rẩy, hốc mắt đều đỏ nhưng còn cố tỏ vẻ trấn định lắm. Hạ Ngôn Tân lắc đầu, sốt nóng đến đầu óc mơ hồ, nhẹ giọng nói:"Lục Dã, tôi lạnh quá, cậu ôm tôi một cái, chặt một chút.". Người sốt đương nhiên thấy lạnh. Lục Dã đỡ Hạ Ngôn Tân tắm qua nước ấm rồi lại ôm anh vào lòng bón thuốc. Hạ Ngôn Tân không chịu uống thuốc, Lục Dã nịnh mất nửa ngày mới chịu uống một ít. Khả năng cao anh đã lâu không ăn cơm, bụng lép xẹp lõm xuống một khoảng lớn. Hạ Ngôn Tân run run nằm trong lòng Lục Dã, nói:" Cậu không cạo râu kìa, trên người mùi thuốc lá cũng nồng nặc."
Lục Dã đáp:"Ừ", lại đút anh vài ngụm nước:"Ngôn Tân, đừng nói chuyện, ngoan nào."
Hạ Ngôn Tân lải nhải: "Kỳ thật tôi không thích mùi thuốc lá chút nào nhưng cậu hút thì không sao. Tôi không có muốn rời đi. Tại sao cậu không đi tìm tôi?"
Hạ Ngôn Tân mệt mỏi mở mắt, cố gắng chống đỡ nói cho hết. Anh thấy có chút ủy khuất nhưng vẫn nhẹ giọng giải thích với Lục Dã: "Lục Dã, tôi bị mang đi lúc hôn mê, bọn họ không chịu thả tôi đi, tôi trộm chạy về..." Omega sốt cao, kí ức chạy trong đầu như những thước phim điện ảnh. Những hồi ức hạnh phúc nhất đều là ở bên Lục Dã, những đám mây xinh đẹp trong sắc hoàng hồn, sóng biển xanh lấp lánh mùa hè còn có cả tiểu bảo bảo thông minh đáng yêu của hai người đang cười với anh. Sau khi Hạ Ngôn Tân bị bắt, anh cũng không lo lắng cho bảo bảo lắm. Lục Dã là một người bố có trách nhiệm, nhất định sẽ chăm sóc bảo bảo tốt. Anh chỉ tưởng niệm Lục Dã đến phát điên, nhớ lúc Lục Dã ôm anh mồ hôi đầm đìa, nhớ lúc Lục Dã dặn anh ăn nhiều hơn, lại muốn cùng Lục Dã hôn một cái thật sâu. Thật ra, trên thế giới không có nhiều đồ vật quý báu. Từ trước đến nay, anh chỉ có cảm nhận được tình thân quý giá cho nên, anh rất để ý Lục Huy. Nhưng bất luận, khi nào anh quay đầu lại, Lục Dã đều đang nhìn anh. Nhìn anh một cách ôn nhu, nhân nhượng nhìn anh hoặc là cười nhìn anh. Tình yêu của hắn rất cố chấp nhưng lại không cần hồi đáp. Đó cũng là tình yêu trân quý mà Hạ Ngôn Tân hướng đến. Từ lúc bắt đầu, Lục Dã vì anh từ bỏ làm quan, anh cũng nên nhận ra Lục Dã đang nghiêm túc làm vì anh. Cho nên, anh phải về nhà. Trong mắt Lục Dã đều là tơ máu, giọng nói có chút ngang, thấp giọng:" Đi rồi tại sao lại quay lại làm gì.". Hạ Ngôn Tân nghiêm túc đáp lại:"Yêu thì cũng yêu rồi, điên cuồng một lúc cũng không sao." Thời khắc ấy nước mắt của Lục Dã tràn mi, nghẹn ngào:"Tôi biết rồi, anh ngủ đi, đừng lo đến tôi.". Hạ Ngôn Tân hôn mê nguyên một đêm, lúc tỉnh lại, Lục Dã đã khôi phục trạng thái bình thường trầm ổn, anh tuấn. Hắn đút cháo cho anh một chén cháo, Hạ Ngôn Tân đã đói đến không còn cảm giác, Lục Dã nói: " Anh ăn chậm một chút, ăn nhanh đau dạ dày."
Hạ Ngôn Tân ăn hai bát cháo mới no. Hình như hôm qua nói nhiều lời quan trọng quá nên hôm nay nói ít đi rất nhiều. Lục Dã bưng chén ra ngoài không bao lâu sau lại quay về. Hắn nằm bên người Hạ Ngôn Tân, nhẹ giọng nói:" Anh nói thêm lần nữa đi."
Hạ Ngôn Tân mê mang: "Hả?"
"Cảm giác thật không chân thật, giống như đang nằm mơ vậy." Lục Dã nghiêng mặt nhìn anh, "Anh nói lại lần nữa, thích tôi."
Hạ Ngôn Tân cong mắt cười: "Có thể nhưng cậu phải đáp ứng tôi, về sau không được mắng tôi, cũng không thể hạn chế tự do của tôi, không cần đoán mò lung tung, ừm...... Còn có, làm...... tần suất đừng cao như thế."
Lục Dã nghe đến cuối, nói: "Cái cuối cùng không được."
Hạ Ngôn Tân ủy khuất nhìn hắn.vHạ Ngôn Tân vùi đầu vào lồng ngực Lục Dã làm nũng, Lục Dã đáp lại:" Những thứ khác đều nghe anh." Hạ Ngôn Tân đáp:" Thế cũng được."
Lục Dã nghiêm túc nhìn anh, mặt không biểu tình nhưng đang nóng lòng đợi Hạ Ngôn Tâm nói.
"Mặc dù không biết tại sao nhưng em yêu anh."
Hạ Ngôn Tân nói rất chậm, lỗ tai đỏ ửng lên, ánh mắt dịu dàng đằm thắm.
Lục Dã cũng không nhịn được cười trộm một cái, đột nhiên hôn khóe miệng Hạ Ngôn Tân. Sau đó, ôm lấy eo anh, hôn môi. Đây là một cái hôn thật sâu, thật dài, thật lâu tỏa hương hoa hồng trộn lẫn hương tuyết tùng. Hạ Ngôn Tân cảm giác được tình yêu của Alpha thể hiện qua nụ hôn này. Hạ Ngôn Tân cúi đầu, tiếc nuối nói:" Ngày đó em đi mua quần áo cho bé cưng, còn mua cho anh một chiếc đồng hồ. Em tích tiền lâu rồi, định mua tặng anh làm quà sinh nhật."
Lục Dã cảm thấy chuyện ngoài ý muốn, Hạ Ngôn Tân tiếp tục nói:" Không sao.... Lục Dã, sinh nhật vui vẻ. Em không có gì tốt tặng cho anh, em dành tình yêu cả đời này tặng cho anh được không?"
Lục Dã giật mình, cảm thấy không thể tưởng tượng được nhưng gật đầu thật mạnh.
Sáng sớm, ánh sáng sáng lạn, hôm nay là ngày lành.
"Đủ lắm rồi". Lục Dã ôm Hạ Ngôn Tân vào lòng "Anh cũng yêu em".