Đóa Kim Cương Trên Bầu Trời Valencia

Chương 4: Giao dịch



- Trở về hiện tại -

Trái tim nhỏ trong lồng ngực lỡ mất một nhịp. Bạch Khả Châu ngơ ngác đến mức đứng hình cho đến khi ba của cô tới lên tiếng phá tan bầu không khí hiện tại.

“Cậu Âu, cậu tới đây là để làm gì?”

Âu Thiếu Thượng buông tay cô ra, đứng dậy, xoay qua đối diện với Bạch Tước “Để giao dịch.”

Chư quý quan khách rộ lên một tiếng, bàn tán xôn xao về lời Âu Thiếu Thượng vừa nói. Có người không chịu được liền rời khỏi bàn, lại gần chỗ hai người hỏi cho ra lẽ mọi chuyện.

“Bạch Tước, chuyện này là sao đây? Ông hợp tác làm ăn với tên ranh con này từ bao giờ vậy?” - Chủ tịch Hứa tức đến mức mặt đỏ, tay run run chỉ vào mặt Âu Thiếu Thượng.

Bạch Tước không hiểu chuyện gì vừa diễn ra. Ông lúng túng nhìn hắn rồi quay qua nhìn chủ tịch Hứa. Hơn một trăm người có mặt tại bữa tiệc này và cả Bạch Tước đều biết rõ chủ tịch Hứa có thù rất sâu với Âu Thiếu Thượng trên thương trường ác liệt, chưa bao giờ đội trời chung với hắn. Trong khi đó chủ tịch Hứa đang là đối tác làm ăn với ông, bây giờ hắn lại nói giao dịch này kia nếu không cẩn trọng bao công sức, kế hoạch hợp tác với chủ tịch Hứa sẽ trở thành công cốc.

“Ông bình tĩnh nghe tôi nói đã. Thật ra tôi cũng không biết chuyện này là sao, trước giờ tôi chưa từng hợp tác với Âu gia bao giờ cả.”

Âu Thiếu Thượng nhếch mép, tiến lên một bước, thách thức nhìn thẳng ông Hứa.

“Tôi chỉ là đang giao dịch mua bán bình thường với Bạch gia, cũng đâu có làm gì quá đáng, hay giết chết ai đâu? Chủ tịch Hứa ra mặt ngăn cản chuyện làm ăn của tôi như vậy là có ý gì đây? Tôi thừa nhận tôi và ông không đội trời chung nhưng trước nay chuyện ai nấy lo, việc ai nấy quản. Cảm phiền ông đừng nên xen vào việc của Âu gia thì tốt hơn, bảo toàn mạng sống đi.”

Chủ tịch Hứa tức giận nghiến răng nghiến lợi, nhận ra hắn là đang uy hiếp ông ta nên biết an phận đừng vượt quá ranh giới.

“Mày dám sao?”

Gương mặt hắn lạnh lùng, nhướn một bên mày, ánh mắt sắc lẹm như vũ khí có thể thật sự sẽ giết chết ông ta trong tức khắc, chưa kịp để trăn trối “Có gì mà tôi không dám!!”

“Mày… Mày hay lắm.”

Chủ tịch Hứa tức đến nỗi không nói nên lời. Ông ta cũng là người hiểu chuyện. Nghe danh hắn từ lâu, biết rõ Âu Thiếu Thượng rất có máu mặt trong giới Hắc đạo, chỉ cần đôi ba lời khiêu khích hắn sẽ động thủ ngay tại chỗ. Chủ tịch Hứa dù sao vẫn là người tham sống sợ chết nên chỉ biết nuốt trọng cục tức vào trong bụng hùng hổ đi về, trước khi đi còn nắn ná nói với Bạch Tước một câu “Rồi ông sẽ phải hối hận.”



Bạch Tước đứng im nhìn bóng lưng của ông ta khuất đi sau cánh cửa lớn. Tự tôn của ông rất lớn sẽ chẳng bao giờ có chuyện xuống nước cầu xin chủ tịch Hứa ở lại, suy nghĩ về bản hợp đồng lần này. Chỉ là một đối tác làm ăn không có người này vẫn còn người khác tốt hơn ông ta thay thế.

Ngay sau khi chủ tịch Hứa rời khỏi những khách mời còn ở lại lời ra tiếng vào vài câu rồi cũng lẳng lặng ra về. Bạch Tước thở dài, liếc mắt nhìn Âu Thiếu Thượng.

“Cậu đi theo tôi.”

Bạch Tước mướn tạm một căn phòng nhỏ trong nhà hàng để bàn bạc chuyện với hắn.

“Cậu muốn gì?” - Ông ngồi xuống ghế, lập tức vào thẳng vấn đề cần bàn.

Hắn nhếch mép cười, khá thích thú với tác phong làm ăn nghiêm túc này của người đứng đầu Bạch gia. Ông đã có lòng vào thẳng vấn đề như vậy thì hắn cũng chẳng thèm vòng vo.

“Tôi muốn mua mảnh đất gần khu nhà hát Alinasak.”

“Không được.” - Bạch Tước chưa gì đã phản ứng kịch liệt trước lời muốn mua mảnh đất quý báu của Âu Thiếu Thượng.

Chính điểm này hắn liền nắm thóp được điểm yếu của Bạch Tước, nhưng hắn vẫn tỏ ra điềm tĩnh như không biết gì, nhẹ nhàng đưa ra một cái giá đầu tiên “Tôi sẽ trả gấp ba lần số tiền ông xây nhà hát Alinasak”

“Dù cho cậu có trả trên số đó tôi nhất quyết cũng không bán.” - Ông dần lấy lại bình tĩnh, điềm nhiên vừa rót một tách trà vừa nói.

“Có phải vì dưới mảnh đất đó có mỏ vàng nên ông mới không nỡ bán cho tôi?”

Bạch Tước đang nhâm nhi tách trà nóng trong tay vừa nghe xong liền sặc sụa, ho khan vài tiếng. Đặt tách trà xuống bàn, tay ông vuốt vuốt ngực đến lúc cảm thấy bản thân đã ổn ông mới tức giận, đập mạnh tay lên trên bàn “Mong cậu ăn nói cho cẩn thận.”

Hắn cảm thấy bản thân từ nãy đến giờ chưa nói gì quá đáng chỉ là suy nghĩ sau thì nói vậy. Dẫu sao trong chuyện làm ăn điều đầu tiên là cần phải trung thực với đối tác. Mặt hắn lạnh tanh, nhướn hai vai tỏ ra bản thân chỉ buộc miệng nói ra trước mặt ông.

Bạch Tước cũng như những người kia không muốn có một tí dính dáng nào tới Âu gia, đặc biệt là với hắn. Chịu nói chuyện với hắn cũng là vì nể mặt cha của hắn - Âu Định Vũ và giữ một tí thể diện cho hắn trước khi bước chân ra khỏi đây. Từ đầu ông đã có quyết định dù cho Âu Thiếu Thượng có đề nghị điều gì cũng đều sẽ từ chối tất cả.

Dường như hắn nhìn thấu được ý đồ của ông, chưa kịp để cho Bạch Tước lên tiếng trước hắn đã nhanh miệng chen ngang.



“Tôi nghĩ ông nên suy nghĩ kỹ lại trước khi chính thức cho tôi một câu trả lời.” Hắn trầm mặt, tập trung suy nghĩ điều gì đó rồi nói tiếp “Mặc dù chuyện này trôi qua cũng khá lâu rồi nhưng tôi vẫn phải nhắc lại cho ông nhớ là ông còn nợ Âu gia một ân huệ. Bây giờ, chúng tôi đơn giản chỉ cần có một mảnh đất, thậm chí còn trả gấp ba…”

“Cậu là đang bức ép người quá đáng.” - Bạch Tước đứng bật dậy không kiêng dè mà nói thẳng suy nghĩ.

“Bức ép người quá đáng? Bạch Tước, tôi chỉ là đang nhắc lại việc ông nợ Âu gia một ân tình mà thôi. Chẳng lẽ như vậy là không được hay sao?” - Âu Thiếu Thượng nghiêm giọng, có phần hơi tức giận trước thái độ vừa rồi của Bạch Tước.

Từ trước cho đến nay Âu gia và Bạch gia không biết từ bao giờ lại có một ranh giới vô hình chia cắt. Vì Âu Định Vũ cha hắn có lòng không muốn làm khó dễ gì người anh em mà mình mới kết nghĩa nên mới im hơi lặng tiếng suốt bao lâu nay. Giờ đây, Âu gia cam lòng chi một số tiền khủng cho mảnh đất đó nhưng Bạch Tước lại nằng nặc phản đối.

“Tôi không muốn nói nhiều với ông. Chỉ mong ông hãy nhớ kỹ những lời ban nãy tôi vừa nói.”

Nói xong, Âu Thiếu Thượng đứng dậy, một mạch ngoảnh đầu ra về. Hiện tại, hắn vô cùng phẫn nộ chỉ muốn gấp gáp thoát khỏi ranh giới có sự hiện diện của người Bạch gia. Vô tình mắt nhắm mắt mở Âu Thiếu Thượng va phải vào người Bạch Khả Châu.

“Tôi xin lỗi.” - Hắn lanh lẹ, thuận tay đỡ, thuận miệng đáp rồi theo đà chuẩn bị lướt qua thì Bạch Khả Châu đã nhanh hơn nắm tay áo hắn lại.

Âu Thiếu Thượng khựng bước, ngoảnh đầu nhìn ra sau. Bóng dáng mảnh khảnh, mái tóc màu vàng hạt dẻ, đôi mắt màu da trời hiện rõ trong đôi con ngươi màu nâu, gợi cho hắn một cảm giác rất quen thuộc, dường như trước đây đã từng gặp cô gái này rồi.

Lấy lại dáng vẻ bình tĩnh, theo luật lệ gia tộc hắn liền hơi nghiêng người, hỏi: “Không biết có việc gì phiền tiểu thư?”

“Tôi muốn trả đồ cho anh.” - Bạch Khả Châu nhẹ giọng trả lời.

Trả đồ?

Hai hàng lông mày khẽ nhíu lại, hắn định lên tiếng hỏi nhưng giữa chừng thì bị tiếng chuông điện thoại cắt ngang. Âu Thiếu Thượng nhìn tên người đang gọi tới nét mặt bỗng chốc khó chịu, lập tức cúp máy.

“Xin lỗi tiểu thư tôi đang có việc gấp. Tạm biệt.”

Loạt hành động của hắn diễn ra quá nhanh làm cho Bạch Khả Châu chưa kịp phản ứng thì hắn đã đi mất dạng. Thân hình bé nhỏ trầm ngâm đứng đó hồi lâu cứ nhìn mãi về một hướng nơi người đó vừa khuất bóng.

Sau bảy năm tìm kiếm chỉ vừa mới trùng phùng được vài phút, lại lập tức xa nhau trong tích tắc ngắn ngủi. Quả thật Thượng Đế rất thích trêu đùa số phận.