Đóa Sơn Chi Bên Vành Tóc Mai

Chương 105: Đừng sợ, có anh ở đây rồi!



Thường Yến Hành cùng Phùng Chi ngồi vào ghế lô đặc biệt, Phúc An cùng hai người hầu khác còn có tài xế A Quý thì canh giữ ở bên ngoài màn nhung màu lam.

“Thuốc lá, ô mai, đậu phộng ngũ vị, bánh chưng đường, còn có kẹo râu rồng.” Phục vụ mang theo giỏ đựng hàng chạy khắp nơi chào hàng, thấy Phúc An thì ân cần cúi chào: “Lão gia phu nhân nhà ngài không muốn ăn gì sao, xem diễn càng thú vị hơn đó!” Đúng lúc một phục vụ khác cũng tới hỏi muốn uống trà gì, Phúc An bảo bọn họ chờ, đi một lúc rồi quay lại, năm ngón tay duỗi ra rồi cong vào như hình cánh hoa, người chào trà hiểu ngầm là muốn uống trà hoa cúc, vội vã cảm ơn rồi quay người xoay đi. Phúc An triều khác cái tiểu nhị nói: “Một bao Cáp Đức Môn, một túi ô mai một túi bánh chưng đường.”

Trước khi diễn viên được rạp hát mời tới chính thức biểu diễn, đều sẽ có một màn biểu diễn mở màn để kích động khán giản, một người đàn ông cải trang thành vai nữ ngồi xe sợi bông, trong miệng hát: “Tỷ đang khóc trong phòng, tỷ đang khóc trong phòng, khóc mãi khóc mãi khóc vì trượng phu của tỷ ấy, vì sao lại khóc, vì sao lại khóc, vì sợ trượng phu nàng ấy bán mông, ai nha nha.” Bên cạnh có người đóng vai hề trắng: “Này, tôi bán mông ở bên ngoài, làm sao cô biết được?” Dưới khán đài tiếng cười vang lên. Lại ra một cặp nữ hát hội chùa, ân ân a a hát vài câu, một cô trong đó đột nhiên cởi cúc bên vạt áo, lộ ra cái yếm đỏ thêu uyên ương nghịch nước, lộ ra da thịt trắng ngần, mặc cho người một người đàn ông khác đóng Vương Tam công tử xoa nắn trước ngực.

Từ trước Phùng Chi có nghe nói tới rạp hát sẽ diễn xướng những màn khiêu dâm để thu hút khách tới, hóa ra là đồi phong bại tục như vậy, cô ăn một viên ô mai, lại nghiêng đầu liếc nhìn Thường Yến Hành, thấy hắn vừa uống trà, vừa xem với vẻ thích thú, không nhịn được trào phúng nói: “Nhị gia, trên đài diễn hay lắm sao?” Thường Yến Hành “À” một tiếng: “Không hay sao?” lấy cái kính đồi mồi từ trong túi áo ra muốn đeo lên, Phùng Chi hiểu ra, vội vàng đè tay hắn lại: “Ừm chẳng hay đâu!” “Vậy thì không xem!” Thường Yến Hành cũng tùy cô, hắn muốn nắm tay cô nhưng Phùng Chi nhanh chóng rút về, giả vờ lấy bánh chưng đường, rồi lại cảm thấy có chút khôi hài, quay mặt đi mím miệng cười.

Thường Yến Hành thấy cô lộ ra bộ dáng đáng yêu đã lâu không thấy, cũng vui vẻ, xé một góc hộp thuốc Cáp Đức Môn, muốn rút một điếu ra hút, thì nghe thấy Phùng Chi giọng nói: “Nhị gia hút nhiều thuốc quá, Ni Ni không ngửi được mùi thuốc, nếu có thể bỏ thì anh bỏ luôn đi! Không tốt cho sức khỏe.” Thường Yến Hành lại nhét thuốc vào bao ném xuống bàn, hai năm nay tuy sự nghiệp đắc ý, nhưng tình cảm lại không được như ý, khi hắn buồn sầu thì luôn hút thuốc dần dần mà trở thành điều bình thường, nhưng bây giờ đã không giống như xưa, A Chi và Ni Ni đã quay lại bên cạnh hắn… Hắn gật đầu cười: “Ừ, nên bỏ.” Phùng Chi mím môi không nói lời nào, nhìn về phía sân khấu, cuối cùng Mai tiên sinh cũng lên sân khấu, xướng đến là vừa ra “Du viên kinh mộng”.

Mới đầu Đỗ Lệ Nương ngồi ngay ngắn trước trang đài để Xuân Hương chải đầu cho cô, từ từ hát: “Bất sủy lăng hoa, thâu nhân bán diện, dĩ đậu đích thải vân thiên.” Phúc An đi vào nói thầm bên tai Thường Yến Hành hai câu, Thường Yến Hành nói với Phùng Chi: “Anh ra ngoài một chút, gặp một người bạn.” Phùng Chi gật đầu, cô đang tập trung nghe diễn cũng không để ý lắm, cho đến khi cảnh diễn chuyển sang cảnh hoa viên còn không thấy hắn trở lại, trong vô thức cô đã uống hết bình trà hoa cúc, cô muốn đi vệ sinh liền đứng dậy vén rèm ra ngoài, thì thấy Thường Yến Hành đang đứng quay mặt ra phía cửa sổ nói chuyện với một người đàn ông cẩm y hoa phục, Phúc An nhai vội hai miếng bánh rồi nuốt vào trong bụng, lại gần hỏi Phùng Chi sao ra tới? Phùng Chi ấp úng: “Nhà vệ sinh công cộng ở đâu?” Phúc An nói để anh ta dẫn cô đi, hai người vòng qua một khúc hành lang hẹp lên tầng hai, hắn chỉ vào cuối đường nói: “Cô đi thẳng là đến, tôi không tiện đi theo, tôi sẽ chờ ở đây.”

Nhà vệ sinh của rạp hát chủ yếu là để phục vụ các phu nhân tiểu thư nhà quyền quý, lần lượt bày biện ba cái bồn cầu có kê chân, ở giữa thì dùng tấm ván gỗ ngăn cách, cũng được dọn dẹp sạch sẽ, bồn rửa tay treo một cái gương lớn, đặt xà phòng thơm và một xấp giấy trắng, đốt trầm hương mùi đàn hương. Phùng Chi đi vào phòng trong cũng, nhấc nắp gỗ lên ngồi xuống, chỉ một lát sau nghe thấy có tiếng giày cao gót, trong miệng còn đang hừ khúc hí. Cô rửa tay sửa lại sườn xám, qua gương cô nhìn thấy người phụ nữ kia đang kéo lại sườn xám đi về phía này, trang điểm rất quyến rũ, cô liền nhường ra một chút khoảng trống, nhưng cô ta lại rất là ngang ngược, không khách khí đẩy cô sang một bên, chầm chậm xoa xoa xà phòng, Phùng Chi đánh giá toàn thân châu báu ngọc ngà của cô ta, cũng không muốn gây chuyện, chỉ đành nhường cho cô ta còn cô chờ ở một bên. Cô ta lấy giấy lau tay rồi ném xuống đất, lại lấy son ra ghé sát vào gương cẩn thận tô tô vẽ vẽ. Phùng Chi tiếp tục rửa tay, lúc lấy giấy đúng lúc cô ta nghiêng người hạ vai xuống va vào người cô, tay cô ta đang cầm son bị lem ra ngoài một vệt dài, cô ta lập tức trừng mắt quát lên: “Đồ ngu, mắt mù sao! Không thấy tao đang trang điểm sao!” Phùng Chi lạnh lùng nói: “Tôi không mù, nhưng cô hết lần này đến lần khác không coi ai ra gì.” Cô ta tức giận ném thỏi son xuống, giơ tay muốn đánh cô, Phùng Chi nắm lấy cổ tay cô ta: “Cô quá yếu, tôi cũng không dễ chọc đâu.” Thuận theo lực đẩy buông lỏng tay ra, cô ta lảo đảo ra sau hai bước, lớn tiếng nói: “Mày chờ đấy, rồi mày sẽ phải hối hận!” Xoay người nổi giận đùng đùng đi mất.

Phùng Chi đứng đó thở ra, mới ra ngoài, ngẩng đầu đi về trước, rồi nhanh chóng quay trở vào, khuôn mặt trắng bệch, đúng là oan gia ngõ hẹp, người của Thanh Vân bang đang đứng chỗ bậc cần thang, cô gái vừa nãy đang dậm chân đấm ngực với một người đàn ông, hiển nhiên là đang tố cáo cô, mà người đàn ông kia, tuy là hai năm chưa gặp nhưng cô chỉ cần liếc mắt một cái liền nhận ra được, Vương Kim Long tên thủ lĩnh xã hội đen tàn nhẫn và bạo lực của Bến Thượng Hải, như cơn ác mộng tồn tại trong trí nhớ của cô.


Phùng Chi dùng tay vỗ về trái tim đang đập điên loạn trong lồng ngực cô, đi tới đi lui trong gian vệ sinh nữ, nên làm thế nào đây! Nên làm sao bây giờ! Nếu đi ra ngoài nhất định sẽ bị bọn họ bắt được, nếu không ra, cũng khó đảm bảo bọn họ không xông vào, có cơ hội kêu cứu sao? Chỉ sợ bọn họ sẽ đánh ngất cô, có cái gì mà bọn họ không thể làm chứ. Cô tìm đồ vật phòng thân khắp nơi, như gậy gỗ, cái chổi, linh tinh, nhưng không có. Một nỗi sợ hãi như thủy triều ập đến, cô lại trở thành một con thú nhỏ bị nhốt trong lồng, bó tay chịu trói, cùng đường bí lỗi.

Hình như có tiếng bước chân, cô tưởng rằng là chính cô, liền dừng lại, nhưng tiếng giày vẫn vang lên, cũng không phải tiếng giày cao gót các tiểu thư phu nhân vẫn hay đi, là tiếng đế giày da của đàn ông, càng ngày càng gần, cô đành cầm cục xà phòng lên nắm chặt trong tay, hai mắt mở to nhìn chằm chằm vào cửa, cũng lúc cô thấy hắn, cũng nghe được giọng nói trầm thấp của hắn: “A Chi, là anh.” Là Thường Yến Hành, hắn tới tìm cô.

Cô chưa từng nghĩ hắn sẽ đến cứu cô, là không nghĩ tới cũng không dám nghĩ, sợ rằng tự mình hy vọng rồi lại tan biến, cô sợ cô không thể chịu đựng được, quả thật còn đau đơn hơn cái chết.

Cục xà phòng trong tay “Bang” một tiếng rơi xuống đất, cô chạy ba bước thành hai bước nhào vào trong ngực hắn, ôm cổ hắn, hôn lên gò má hắn, hai hàng nước mắt giống như chuỗi hạt châu bị đứt, làm ướt hết cằm hắn.

Thường Yến Hành cảm giác cô rất sợ hãi, cả người run rẩy, nâng tay lên vuốt ve sống lưng cô, nhẹ nhàng an ủi: “Đừng sợ, có anh ở đây rồi!”