Đóa Sơn Chi Bên Vành Tóc Mai

Chương 44: Thăm Bệnh



Phùng thị và vú Tiết đều luống cuống tay chân.

“Nhị gia!” Hai bà ngập ngừng, tay chân đều không biết để vào đâu.

Thường Yến Hành nhàn nhạt “Ừ” một tiếng, đưa mắt nhìn Phúc An một cái, vén vạt áo dài lên dẫm lên cầu thang gỗ để lên gác mái.

Hắn bước nhẹ chân nhưng cây thang cũ vẫn cứ kẽo kẹt kẽo kẹt kêu lên, giống như khe hở thời gian thở dài nặng nề mà sâu thẳm.

Gác mái quá mức thấp mà hắn lại cao lớn, đành phải hơi cong sống lưng, nhanh chóng quét mắt nhìn xung quanh, đơn giản mà sạch sẽ, một chiếc bàn vuông vàng nhạt, trên bàn trừ một vài quyển sách còn có một chiếc gương hình bầu dục, là đồ hắn mua ở Dương Châu về tặng cô, mặt sau là hình con khổng tước giương cánh màu tím sẫm, đứng trên ba đóa hoa mẫu đơn bằng đá quý màu xanh lam, lúc không trang điểm còn có thể trở thành đồ trang trí tinh xảo. Bên cạnh đặt kem dưỡng da, lược, kẹp tóc còn có một lọ dầu thơm. Bên cạnh đó là tủ quần áo cùng màu với cái bàn, tay nắm màu vàng đã bị tróc sơn treo một túi thơm thêu chữ phúc nhũ đỏ ánh bạc. Trên nóc tủ đặt hai chiếc rương da màu đỏ đậm, nửa cũ nửa mới.


Phùng Chi ngồi dậy dựa trên thành giường, giữa eo đắp chiếc chăn mỏng màu xanh hoa nhí, sắc mặt tái nhợt, cũng không biết là tiều tụy do bệnh hay là bị dọa sợ do hắn đột nhiên đến thăm.

Hắn kéo cái ghế mây cũ trước bàn đến mép giường ngồi xuống, mép giường có cái bàn nhỏ hình hoa sen, đặt một chén thuốc đen sì, còn đang bốc khói nóng.

Phùng Chi nhìn hắn, rốt cuộc cũng tìm được giọng nói của chính mình, kinh hoảng nói: “Ngài tới đây làm gì?”

“Xảy ra chuyện lớn như vậy, tôi có thể không tới sao?” Thường Yến Hành giơ tay sờ trán cô, còn phát sốt: “Tôi gọi bác sĩ Lý tới xem bệnh cho em.” Muốn đứng dậy đi ra gọi Phúc An.

Phùng Chi kéo lấy ống tay áo của hắn, uể oải nói: “Ngài tha cho em đi. Chỉ là đau đầu cảm mạo chút thôi, uống mấy thang thuốc là được rồi.” Cổ họng cô có chút ngứa không nhịn được lại ho khan vài tiếng.

Thường Yến Hành nhíu mày, vươn tay bưng chén thuốc lên, nhấp môi thấy vẫn còn chút nóng, vừa thổi nhẹ, vừa hỏi: “Sao nói bệnh liền bệnh luôn vậy?”