Đóa Sơn Chi Bên Vành Tóc Mai

Chương 54: Hoàng tước



Nguyệt Mai giật mình: “Điều kiện gì? Đừng hòng đánh chủ ý lên em!”

Hoàng Phượng Minh cười rộ lên, ghé sát vào má cô cắn một cái: “Nếu ông ta dám muốn anh có liều chết cũng không đồng ý!”

Người xưa nói uống say thì nói thật, Nguyệt Mai cảm thấy câu nói âu yếm này là phát ra từ nội tâm của hắn ta, hắn ta quả thật yêu cô, trong lòng cảm thấy ngọt ngào, cũng không thèm để ý cả người hắn ta toàn là mùi rượu, nghiêng người dựa vào lòng hắn ta cười khẽ hỏi: “Rốt cuộc là điều kiện gì?”

Hoàng Phượng Minh nheo mắt không đáp lại, chỉ lười biếng nói: “Người chị em kia của em Phùng Chi rất xinh đẹp.”

“Sao tự dưng lại nói đến cô ấy.” Trong lòng Nguyệt Mai nổi lên sự nghi ngờ, ngồi thẳng dậy trừng hắn ta: “Anh cũng ngừng ngấp nghé đi, cô ấy sẽ không làm đâu.”

“Anh nào dám mơ ước tới cô ấy.” Hoàng Phượng Minh ngáp một cái, cười nói: “Là Long gia, ông ta nhất kiến chung tình với cô ấy, muốn cưới làm vợ nhỏ.”

“Ông ta, cóc đòi ăn thịt thiên nga, nên chết tâm ngay từ sớm đi.” Nguyệt Mai phỉ nhổ: “Đầu đảng côn đồ không chuyện ác nào không làm.”

Hoàng Phượng Minh không thích nghe: “Côn đồ thì làm sao! Thắng làm vua, bây giờ ở cái Bến Thượng Hải này ông ta rất có danh tiếng, thuốc phiện cờ bạc gái điếm bến tàu khắp nơi đều do ông ta cai quản, biết vì sao sẽ ông ta nâng đỡ Tiểu Kim bảo không, Tân Thế Giới chính là sản nghiệp của ông ta. Bây giờ chỉ sợ ngay cả người của chính phủ cũng phải sợ ông ta đến ba phần, huống hồ chỉ là ruồi muỗi như chúng ta, ông ta chỉ cần phẩy tay một cái là gặp họa rồi, làm sao có thể đắc tội nổi chứ.” Hơi dừng lại rồi nói tiếp: “Thẳng thắn mà nói cô bé bạn em cho dù ông ta dùng thủ đoạn cướp về cũng không ai ngăn được, nhưng mà ông ta lại không thích, lưu manh giả danh trí thức muốn cô ta cam tâm tình nguyện. Em đi nói bóng nói gió xem, chưa chắc cô ấy đã không bằng lòng, đi theo Long gia mặc vàng đeo bạc, cơm ngon rượu say, cô chỉ là con gái người giúp việc, anh cũng không tin cô ấy lại không đồng ý.”

Nguyệt Mai trừng mắt hắn, nhấp miệng cười hỏi: “Anh ân cần thúc đẩy như vậy, nhất định là ông ta đã hứa cho anh lợi ích rồi hả, anh nói xem, anh được lợi gì nào? Nhanh nói đi!”

Hoàng Phượng Minh lén nhìn cô không tức giận, chỉ đành nửa thật nửa giả nói: “Được lợi gì chứ, có thể giữ được Đại Thế Giới chính là cảm ơn trời đất lắm rồi.”

Thì ra là thế! Nguyệt Mai đột nhiên không kiên nhẫn: “A Chi nhất định là không chịu.” Lại lớn tiếng gọi vú Trần, quát lớn sao canh giải rượu vẫn chưa xong.

Hoàng Phượng Minh hậm hực đứng lên, Nguyệt Mai túm chặt cánh tay hắn ta: “Anh đi đâu?”

“Cả người toàn là mùi rượu, đi tắm rửa một cái.” Hắn muốn hất tay cô ra, lại nghe cô truy hỏi: “Tiệc rượu kết hôn của chúng mình còn chưa chuẩn bị sao?”

Hoàng Phượng Minh hừ hai tiếng trong lỗ mũi, cười mỉa mai nhìn cô: “Việc của Long gia một ngày không giải quyết, thật sự là chúng ta kết hôn không thành.”

Nguyệt Mai giận dữ, xụ mặt ra, không cần hắn ta hất ra cũng tự mình buông tay ra, còn dùng sức đẩy hắn ta một cái, giận dữ mắng: “Hóa ra đám các người toàn là cá mè một lứa, muốn tính kế A Chi và tôi. Đừng có mà nằm mơ, ai yêu thích gì anh chứ, có rất nhiều đàn ông nhà giàu yêu thích tôi.” Hoàng Phượng Minh cười lạnh, cũng không đáp lại chắp tay ra sau lưng từ từ đi lên lầu.

Nguyệt Mai lại mắng thêm một lúc, cho đến khi khóe miệng bị nứt đau, cô mới dùng khăn tay chấm chấm, có vết máu mờ mờ, nhớ tới cô phải chịu đựng khuất nhục ngày đó, lại càng thêm hận, cầm tờ báo vò nát trong lòng bàn tay, cả bàn tay đều bị dính mực đen.

Vú Trần bưng canh gừng bước vào, cười hỏi: “Tiên sinh đâu rồi? Canh của ngài ấy đã hầm xong rồi đây!”


Nguyệt Mai bực bội nói: “Bưng cho chó ăn đi!” Vú Trần không dám nhiều lời, xoay người vội vàng tránh đi.

Cô yên lặng ngồi một lúc, bỗng nhiên xé nát tờ báo kia, dùng sức tung lên trên không trung, dưới ánh sáng xanh vàng của ánh đèn pha lê treo trên trần nhà giống như những vụn giấy màu được dùng trong đám cưới.

Nhưng khi chúng chầm chậm rơi xuống lại vẫn là đen trắng mà thôi, lại giống như giấy tiền đưa tang.

Trong Thường phủ lại đang nổi lên một cọc đại sự.

Thường lão thái thái tìm Thường Yến Hành nói chuyện, câu chuyện về cô con dâu cả gặp được Dư phu nhân ở cửa hàng trang sức, lại nhắc tới tình cũ năm đó giữa Dư Sơn và lão gia, bây giờ ông ta đã là viện trưởng viện hành chính, vẫn rất nhiệt tình với Thường gia như cũ, ngược lại chính là bọn họ xa cách lạnh nhạt trước. Dư phu nhân mời khách cũng đều dè dặt cùng gương mặt tươi cười, nếu không đi cũng là quá không nể mặt mũi người ta.

Không hề nhắc tới Dư Mạn Lệ.

Thường Yến Hành dứt khoát đồng ý luôn.

Đúng lúc Dư Sơn đi công tác ở Thiên Tân mà bị hoãn lại nửa tháng sau.

Tiếp đó là mọi người ở Thường phủ chính là gà bay chó sủa, buổi tiệc cao cấp như vậy, tuyệt đối không được để bị chê cười, đàn ông thì cảm thấy không cần thiết, chủ yếu là tâm tư của phụ nữ trong nhà thật sự phức tạp.

Nghe nói Dư Mạn Lệ còn có hai người em trai chưa lập gia đình, ở bên này trừ Dục Trinh đã được đính hôn từ nhỏ, còn lại các vị tiểu thư vừa đến độ tuổi cưới gả có cơ hội như vậy tất nhiên là nóng lòng muốn thử không muốn bỏ lỡ.

Ầm ĩ muốn mặc kiểu sườn xám mốt nhất thành phố và giày cao gót, muốn uốn tóc, muốn mua phấn mua son mua nước hoa, muốn làm trang sức kiểu mới, muốn thu hút ánh mắt người khác ngay lần đầu mới được.

Hầu gái bên người cũng phải chọn lựa, không linh hoạt, không phóng khoáng lên không được mặt bàn đều không thể mang theo, Dục Trinh lôi kéo Phùng Chi, trong phủ may cho các cô một bộ sườn xám màu thiên thanh mỏng.

Ngày đó chớp mắt liền tới, nơi hẹn chính là khách sạn Hành Sơn, ô tô của đại gia tứ gia ngũ gia đều dành cho các vị gia và phu nhân cùng các hầu gái đi theo, có dư ghế thì dành cho các tiểu thư chưa lập gia đình, nhị gia ngồi cùng Dục Trinh và Phùng Chi, còn có Bát tiểu thư con vợ lẽ.

Dục Trinh nhất định phải ngồi ghế phụ bên cạnh tài xế, Bát tiểu thư liền ngồi ở giữa Thường nhị gia và Phùng Chi, cô ấy là người nhát gan câu nệ, không hay gặp nhị ca, bởi vậy mà nói rất ít, Thường Yến Hành mệt mỏi xoa thái dương, dựa lưng vào ghế nhắm mắt dưỡng thần, Phùng Chi cảm giác bộ sườn xám may khá chật, ngồi xuống là ngực ra ngực, eo ra eo, mông ra mông lộ ra rất khoa trương. Cho nên cô đành dựa sát vào cửa xe nhìn ra bên ngoài, gò má cảm giác có chút nóng lên.

Cô thấy tranh ảnh tuyên truyền của Nguyệt Mai, cách một đoạn lại thấy treo một bức trên nóc nhà tây dương, cô ấy mặc sườn xám tân thời, cô ấy vốn là người Đông Nam Á, gương mặt trong trĩnh, nước da màu mật, lông mi dài mắt phượng, có vài vết tàn nhang trên mặt, có vẻ dã tính lại nhiệt tình.

Cô ấy đã được tuyển chọn là hoa khôi tiểu thư Bến Thượng Hải như ước nguyện, tất nhiên là phong quang vạn trượng, nhưng Phùng Chi không hiểu sao lại không vui vẻ được, đã gặp qua sự dã man tàn khốc của Thanh Vân bang, đến nay tim cô còn bất giác mà đập nhanh.

Một người phụ nữ đang cõng con đứng ở bên đường, đứa bé cầm bình xà phòng trên tay thổi bong bóng, một đám lại một đám bay lung tung khắp nơi, lại vỡ tan trong không khí.

Phùng Chi cảm thấy Nguyệt Mai bên ngoài thì phồn hoa như đám bong bóng đó nhưng có thể bị vỡ tan bất cứ lúc nào không hề yên ổn.

Cánh tay bị nhẹ nhàng chạm vào, cô hoàn hồn nghiêng đầu sang, thấy Bát tiểu thư và Thường nhị gia đều đang nhìn cô.

“Có chuyện gì vậy?” Cô cho rằng chính mình có chỗ nào không thỏa đáng, đỏ mặt hỏi.

Bát tiểu thư ngữ khí ôn hòa nói: “Phiền cô lấy giúp bình nước cam, ở phía dưới ghế phụ.”

Phùng Chi vội vàng khom lưng, quả nhiên có mấy bình nước đựng trong một cái rổ vuông, cô cầm một bình đưa cho Bát tiểu thư, Bát tiểu thư đưa cho Thường nhị gia.

“Có nước cam?” Dục Trinh kinh ngạc ngoảnh đầu lại: “Cho tớ một bình.”

Phùng Chi liền đưa cho cô ấy, lại hỏi Bát tiểu thư có cần không, Bát tiểu thư vội xua tay, cô nghe người ta nói uống nước này hàm răng sẽ vàng, cũng không dám nếm thử.

Thường Yến Hành uống một ngụm nước chậm rãi nuốt xuống, khóe mắt liếc nhìn dáng người Phùng Chi dưới bộ sườn xám bó chặt, theo từng hành động mà phập phồng, không hiểu làm sao, cổ họng càng cảm thấy khát khô cổ.