Đoàn Dự Đích Ngạc Mộng Nhân Sinh

Chương 10



Đoàn Dự phun một miệng trà ra ngoài, Mộ Dung Phục nhanh tay lẹ mắt thi triển phiến quạt lên đỡ, toàn bộ nước trà đều bắn lên quạt giấy.

Liếc mắt nhìn Đoàn Dự một cái, Mộ Dung Phục đem phiến quạt ném lên bàn, kéo ghế ngồi xuống, tự tiếu phi tiếu hỏi,

“Đoàn thế tử, hiện tại có thể nói chưa?”.

Đoàn Dự nội tâm giống như đang chạy đua, ngọn lửa trong lòng mãnh liệt thiêu đốt.

Vì cái gì? Vì cái gì? Đoàn Dự gấp đến độ muốn chạy quanh tại chỗ, mồ hôi trên trán đã đổ ra không ít.

“Đúng vậy… ân… “. Đoàn Dự cắn chặt răng, nhắm mắt hô đại,

“Đúng vậy, là bá phụ của ta nói”.

“Bảo Định đế?”. Mộ Dung Phục nhíu máy, thản nhiên nói,

“Nói tiếp đi”.

Đoàn Dự miễn cưỡng mỉm cười, sắc mặt cực kỳ mất tự nhiên mà run rẩy, ấp úng nói,

“Năm đó… Cha ngươi Mộ Dung Bác bị thương lúc ở Nhạn Môn Quan… Vừa lúc bá phụ thấy được liền cứu cha ngươi”. Vừa nói, vừa trộm đánh giá sắc mặt của Mộ Dung Phục. Thấy y ngồi bên bàn mặt không biến sắc, cũng không biết nghĩ cái gì. Đoàn Dự nuốt nuốt nước miếng, tiếp tục bịa chuyện nói,

“Trong quá trình cứu, cha ngươi làm rớt một phong thư, bên trong viết chút chuyện liên quan đến phục quốc. Bá phụ ta nhìn thấy, chờ sau khi cha ngươi thương thế ổn định, mới khuyên hắn không thể vọng tưởng bừa bãi”.

Hơi tạm dừng, thuận khẩu khí, Đoàn Dự cảm thấy mình càng nói càng thông thuận,

“Cha ngươi vì cảm tạ ân cứu mạng của bá phụ ta, liền đem bí mật này nói ra, cũng khẩn cầu hắn giữ bí mật. Bá phụ ta là người nhân hậu, không đành lòng đánh vỡ mộng phục quốc của cha ngươi, cho nên đã hứa hẹn, Đại Lý sẽ ở chỗ trung lập, không giúp cũng không ngăn trở. Về sau, ta tiến vào thư phòng bá phụ, thấy được một đoạn ngắn mới biết được”. Nói xong, lại trộm liếc Mộ Dung Phục một cái, nhỏ giọng kết thúc,

“Chính là như vậy”.

Hai mắt Mộ Dung Phục khẽ chớp, con ngươi đen như mực hóa thành mặt nước động lòng người, có một tia sáng lóe lên, cũng không rõ đang nghĩ gì.

Đoàn Dự cũng không dám tự tiện mở miệng, chỉ đứng một bên lẳng lặng chờ.

Sau một lúc lâu, Mộ Dung Phục mới chậm rãi hỏi,

“Nói như vậy, bá phụ ngươi nhớ kỹ việc này?”. Trong lời nói nhẹ nhàng ẩn một sự áp bách vô hình.

Đoàn Dự vội nói,

“Bá phụ có nói, việc này hắn chưa bao giờ kể cho kẻ nào. Về sau, cũng đem bản ghi nhớ đó đốt đi”. Sợ Mộ Dung Phục không tin, lại đáng thương mà bổ sung thêm,

“Vì việc này, bá phụ còn hung hăng trừng phạt ta”.

Giương mắt nhìn về phía Đoàn Dự, thấy hắn ủy khuất, Mộ Dung Phục không khỏi cười nói,

“Nga? Bá phụ ngươi trừng phạt ngươi như thế nào?”.

Áp lực trong không khí ngưng trọng, nhưng nhờ nụ cười này của Mộ Dung Phục, nháy mắt tan rã. Không khí lần thứ hai thoải mái trở lại.

Cũng không biết Mộ Dung Phục đến tột cùng tin được bao nhiêu, nhưng thấy y không hề truy vấn, Đoàn Dự không khỏi thở nhẹ một hơi, thiếu chút nữa mà ngã xuống đất.

Thân thủ lặng lẽ xoa xoa thái dương đầy mồ hôi, Đoàn Dự thuận miệng đáp,

“Phạt ta chép mười lần Đạo Đức Kinh, còn nói nếu tái phạm sẽ phạt chép gấp bội”. Nói xong, ngẩng đầu liếc Mộ Dung Phục, đã thấy y cười dài mà nhìn mình, vừa rồi động tác lau mồ hôi, cũng bị y nhất nhất thu vào trong mắt.

Đoàn Dự vội rút tay về, xấu hổ mà nở nụ cười, cúi đầu không hề nói gì thêm.

Nếu chuyến này có thể bình an quay về Đại Lý, không cần biết nội dung vở kịch phát triển thế nào, hắn tuyệt đối sẽ không xuất môn.

Ở nhà tuy rằng có điểm nhàm chán, nhưng so với việc sống cùng tên Mộ Dung Phục này quả thật tốt hơn rất nhiều. Nói đến tâm kế lòng dạ, hắn đúng là không phải đối thủ của y. Vạn không nghĩ qua là bị y nhìn thấu da thịt, đây chính là bị chết rất oan.

Còn đang mải mê suy nghĩ, chỉ nghe thấy bên tai truyền đến câu hỏi phảng phất lơ đãng của Mộ Dung Phục,

“Nói như vậy, thế tử đối Đạo Đức Kinh, nhất định là thuộc như lòng bàn tay”.

Đoàn Dự tâm ầm ầm nổ mạnh, trong óc giống như gặp sóng thần dâng lên. Y không phải là muốn ta đọc Đạo Đức Kinh cho y nghe chứ?!

Đoàn Dự giờ phút này muốn chết quách cho xong. Nghĩ đến câu nói của Mộ Dung Phục, không khỏi như lâm đại nạn, sắc mặt như tro tàn, trên lưng chảy ra một tầng mồ hôi.

Nhắm mắt chờ đợi ‘tử vong’ đến, một lát sau, cảm thấy bàn tay Mộ Dung Phục xoa xoa đầu hắn ôn nhu nói,

“Được rồi, để ta sai người đưa ngươi quay về nghỉ ngơi. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn này xem… “. Lấy khăn tay lau đi mồ hôi trên mặt Đoàn Dự, trêu tức nói,

“Mồ hôi đều có thể rửa mặt được”.

Nhìn theo bóng Đoàn Dự trở về phòng, Mộ Dung Phục lúc này mới dương môi cười, tựa như lầm bầm hướng Phong Ba Ác nói,

“Thật là một đứa nhỏ thú vị, cùng hắn nói chuyện xong, tâm tình thoải mái không ít”.

“Công tử gia”. Phong Ba Ác nhíu mày, đang muốn mở miệng, Mộ Dung Phục cũng không quay đầu mà phất tay nói,

“Không cần nhiều lời, ta tự biết chừng mực.”

Nghe Mộ Dung Phục nói vậy, Phong Ba Ác cũng yên lòng không nhắc lại.

Mấy ngày ở Yến Tử Oa, Đoàn Dự luôn tìm cơ hội hỏi Mộ Dung Phục, vì sao còn chưa thấy Đoàn Chính Thuần đến?

Khi được hỏi, Mộ Dung Phục đang đứng ở cửa thôn trang phân phó tì nữ đi làm một số việc, nghe được Đoàn Dự ở phía sau đặt nghi vấn, phất tay bảo tì nữ lui xuống, trở lại hướng hắn cười nói,

“Thiếu chút nữa quên nói cho thế tử, Trấn Nam Vương đã quay về Đại Lý rồi”.

“Cái gì!”. Đoàn Dự từng bước tiến lên muốn kéo vạt áo Mộ Dung Phục, lại nhớ ra chiều cao của mình nên sửa lại bắt lấy tay áo y, cả giận nói,

“Hắn tại sao lại quay về? Ngươi đã sử dụng quỷ kế gì?”.

Mộ Dung Phục co ngón tay, ‘ba’ một tiếng búng lên đầu Đoàn Dự,

“Ta đáp ứng hắn tự mình đưa ngươi quay về Đại Lý, cho nên hắn liền trở về”.

Đoàn Dự vuốt chỗ đau bị Mộ Dung Phục búng, hận không thể lấy đao chém y mấy nhát,

“Ngươi nói thật chứ?”. Cái này có nhân chứng hay không?

Không có quạt, mượn tay búng người, thật sự là không bị chém thì không biết đau mà.

“Thật”. Mộ Dung Phục ý cười tràn đầy, tiếp nhận thanh linh bảo kiếm từ tay tì nữ, hướng Đoàn Dự nói,

“Đi thôi!”

Thấy Mộ Dung Phục cất bước đến chiếc thuyền nhỏ bên bờ, Đoàn Dự khẳng định y quả nhiên muốn đưa mình quay về Đại Lý, vội cao hứng phấn chấn mà đi theo, mới một cước bước lên thuyền, chỉ thấy Mộ Dung Phục cười tủm tỉm nói,

“Đưa ngươi trở về là việc nhất định. Nhưng về phần khi nào đưa, ta cũng không dám chắc”.

Đoàn Dự trợt chân, thiếu chút nữa ngã xuống thuyền. May mắn hắn nhanh tay lẹ mắt một phen đỡ lấy thân thuyền, lúc này mới chật vật đứng lên.

“Ngươi quả nhiên là đùa giỡn ta!”. Đoàn Dự tức giận ra chiêu đánh về phía Mộ Dung Phục, nhưng lại bị y dễ dàng đỡ được.

“Tại hạ khi nào đùa giỡn thế tử?”. Mộ Dung Phục dương kiếm ngăn cản chiêu thức của Đoàn Dự, thần sắc nhận ra lỗi sửa sai nói,

“Ta bất quá chỉ chọc ngươi mà thôi”.

Đoàn Dự tức đến hộc máu. Trước kia như thế nào không biết, Mộ Dung Phục cư nhiên là tên hèn hạ vô sỉ như vậy?

Khi hắn đọc ‘Thiên Long Bát Bộ’, mặc dù không nói tới con người Mộ Dung Phục, nhưng ít ra cũng hiểu tám chín phần. Liền như thế nào không nhìn ra, bề ngoài y âm hiểm giả dối đê tiện, nhưng vẫn ẩn chứa một dã tâm vô liêm sỉ như vậy?

Chiếc thuyền vững vàng rời khỏi Yến Tử Oa, tì nữ đứng đầu thuyền đón gió mà cười. Nghe Đoàn Dự và Mộ Dung Phục cãi nhau phía sau, trong lòng chỉ cảm thấy thú vị vạn phần.

Phóng mắt ngắm nhìn Thái Hồ yên ba mênh mông, tì nữ mở miệng ngâm xướng,

“Sao phải đẩy nước vội, chơi thuyền về thiên sử. Đôi chim yến bay đến, người còn thức cố đẩy sào. Mùa xuân cũng đã tới, hoa rơi lại thêm hương. Hàng năm chim yến lại bay đi, đêm tối lại quấn quýt ái ân.”

Tiếng ca sâu lắng, xúc động. Đoàn Dự mặc dù nghe rất hay, nhưng vẫn không khỏi nổi lên một trận da gà. Thầm nghĩ trong lòng, Mộ Dung Phục này đã tự thiếp vàng trên mặt, nhất thủ Giang Nam, cư nhiên còn muốn thêm cả những lời “người còn thức cố đẩy sào, đêm tối lại quấn quýt ái ân”.

Quay đầu thấy Mộ Dung Phục đang nhắm mắt, Đoàn Dự nghĩ không bằng cứ đẩy y xuống Thái Hồ, ý niệm trong đầu vừa lóe lên, chợt nghe người bên cạnh mắt không mở nói,

“Đoàn thế tử vẫn là nên an phận ngồi là tốt. Hiện cũng đã ra khỏi Yến Tử Oa, nếu rơi xuống nước thì sẽ không có xiêm y mà thay đâu”.

Đoàn Dự hung hăng nheo mắt, sau khi ở trong lòng thầm mắng một câu ‘ngàn năm lão yêu’, đơn giản nghiêng đầu nhìn về hướng khác, không phản ứng lại y.

Cảm thấy người bên cạnh hờn dỗi, Mộ Dung Phục hé môi cười nhạt.

Gió hồ thoảng qua, mang theo hương thủy lộ tràn vào mũi, chiếc thuyền từ từ lay động, nháy mắt đã biến mất dạng.