Đoàn Dự Đích Ngạc Mộng Nhân Sinh

Chương 31



Dưới ánh mắt vô cùng kinh ngạc của mọi người, Đoàn Dự lấy một đoạn trúc đi tới, khoét một lỗ nhỏ bên trong ống, một đầu đặt lên cánh tay Phong Ba Ác, hạ môi chụp lên đầu còn lại của ống trúc, dùng sức đem máu đen hút ra.

Sau một lúc lâu, sắc mặt Phong Ba Ác dịu đi, tay chân cứng ngắc cũng có thể cử động được. Đoàn Dự nhấc ống trúc lên, môi từ từ dời ra, một ít máu đen rơi xuống mặt đất, Kiều Phong tiếp nhận ống trúc, thì ra máu độc đều bị ngăn lại trong ống trúc cách một đoạn gần miệng vết thương, trên môi Đoàn Dự không thấm một chút máu độc.

Kiều Phong mừng rỡ, không nghĩ đến Đoàn Dự còn có bản lĩnh này, thân thủ vỗ mạnh lên đầu vai hắn hai cái khen ngợi rồi xoay người đi về bên đệ tử Cái Bang.

Phong Ba Ác tiêu độc xong mới hướng Đoàn Dự cung kính vái chào,

“Đa tạ công tử đã cứu mạng”.

Đoàn Dự cười hì hì hoàn lễ, con ngươi trong sáng hiện lên một tia cười đắc ý,

“Không cần cảm tạ. Tuy rằng lúc trước ngươi bắt giữ ta đến Yến Tử Oa, nhưng ta đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, không cùng ngươi so đo”.

Phong Ba Ác nghe hắn nói vậy, kinh hãi ngẩng đầu cẩn thận đánh giá Đoàn Dự một lúc lâu, bừng tỉnh đại ngộ nói,

“Ngươi chính là tiểu thế tử năm đó?”.

“Đúng vậy”. Đoàn Dự vỗ tay phát ra tiếng, gật đầu cười nói,

“Thế nào, ta lấy ân báo oán, cũng không tệ đi?”.

Phong Ba Ác từng bước tiến lên nắm lấy tay Đoàn Dự, ý cười tràn đầy thưởng thức,

“Hảo tiểu tử, không tồi! Đúng ý của lão tử”.

Đám người Bao Bất Đồng, Vương Ngữ Yên thấy hành động hay ngôn ngữ của Phong Ba Ác đối với Đoàn Dự đều tràn đầy tán thưởng, trong lòng không khỏi thất kinh, lại không thể ở trước mặt Cái Bang mà đến hỏi, đành phải đem nghi vấn dằn xuống đáy lòng, chờ sau này hỏi lại rõ ràng Đoàn Dự và công tử gia đến tột cùng có quan hệ như thế nào.

Phong Ba Ác tức khắc quên đau, hướng Trần trưởng lão chắp tay nói lời cảm tạ, sau đó tung người chạy vào vòng chiến, trong miệng hô to,

“Ta đến lĩnh giáo các hạ”.

Đoàn Dự biết Phong Ba Ác không vui, cũng không thấy ngạc nhiên, chỉ đứng một bên cười. Bao Bất Đồng thấy vẻ mặt cười của hắn thật là chói mắt, trong lòng mới vừa đối ân cứu mạng của hắn hơi có cảm kích, lập tức liền bị chán ghét xua tan, tiến lên hướng Đoàn Dự ôn hoà nói,

“Ngươi mặc dù đã cứu Phong Tứ đệ, nhưng đừng ỷ vào điểm đó mà muốn làm gì thì làm”.

“Không phải, không phải”. Đoàn Dự học theo rung đùi đắc ý,

“Ta cứu hay không cứu hắn, mắc mớ gì tới ngươi? Mà muốn làm gì thì làm, lại liên quan gì đến ngươi không?”.

“Không phải, không phải”. Bao Bất Đồng thấy hắn học theo cách nói của mình, trong lòng tràn đầy lửa giận, sắc mặt nghiêm lại cười nhạo,

“Hắn là Phong Tứ đệ của ta, không phải Phong Tứ ca của ngươi. Ngươi cứu hắn tuy có đại ân, nhưng không thể coi đây là cái cớ để dây dưa với Vương cô nương hay công tử gia ta”.

“Ta, ta dây dưa với Vương cô nương?”. Khóe miệng Đoàn Dự rụt lại, chỉ vào chóp mũi mình dở khóc dở cười hỏi,

“Ta còn dây dưa với Mộ Dung Phục?”.

Thanh âm không lớn, nhưng lại rõ ràng rơi vào tai đám người Vương Ngữ Yên đứng một bên. Vương Ngữ Yên theo bản năng ngẩng đầu liếc Đoàn Dự một cái, gương mặt nổi lên hai mạt đỏ ửng, trong con ngươi lóe lên một tia không vui, cũng không mở miệng nói cái gì.

Không quản Vương Ngữ Yên trong lòng nghĩ gì, Đoàn Dự từng bước tiến lên nghiêm mặt nói với Bao Bất Đồng,

“Ngươi đừng nói hưu nói vượn, ta khi nào thì dây dưa với Vương cô nương? Lại khi nào thì dây dưa với Mộ Dung Phục? Ngươi nếu không tin thì đi hỏi A Chu, A Bích, xem rốt cuộc là ta dây dưa với công tử gia ngươi, hay là hắn…”. Nói tới đây, trên mặt Đoàn Dự ửng đỏ, mím môi nói tiếp,

“Rõ ràng cho tới nay là hắn vô liêm sỉ, hiện tại thì ngược lại, trách nhiệm đều đổ lên đầu ta, ngày mai ngươi thấy Mộ Dung Phục liền nói với hắn, Đoàn Dự ta mới chướng mắt loại người đê tiện vô sỉ như hắn!”

“Xú tiểu tử!”. Bao Bất Đồng nghe hắn nói vậy, không khỏi giận tím mặt, khởi chiêu hướng hắn tấn công. Kiều Phong đứng ở xa, cũng không kịp khuyên can, chỉ thấy Đoàn Dự kinh hãi lắc mình né tránh, dưới chân như sinh gió lách qua phía bên trái, tùy ý chưởng phong của Bao Bất Đồng sượt qua tai, hắn nhanh chóng vận tác Lăng Ba Vi Bộ mà chạy, giống như hoa đang lúc nở vừa thanh tao lịch sự mà lại thản nhiên.

Bao Bất Đồng thấy hắn văn nhược thư sinh, cư nhiên lại biết được bộ pháp kỳ dị như vậy, trong lòng cảm thấy ngạc nhiên. Chưởng phong vài lần đảo qua, rõ ràng là đã sát đầu vai hắn, nhưng lại nửa phân cũng không tới gần được.

Đoàn Dự không có lòng dạ nào mà đấu võ trước mặt Cái Bang, không nghĩ bởi vậy mà quét qua trước mặt Kiều Phong, vừa trốn tránh vừa hô,

“Ta không đánh với ngươi, ngươi mau thu chiêu thức”.

Một câu cực kỳ bình thường, nhưng rơi vào tai Bao Bất Đồng lại rất khó nghe, giống như bị người khác ngầm cười nhạo, khi ra chiêu nghiễm nhiên sắc bén thêm hai phần.

Đoàn Dự bị hắn cuốn lấy, thân mình thối lui từng bước, tay phải ngưng tụ nội lực bắn tới phía Bao Bất Đồng, nội lực ngăn ở đầu ngón tay xuất ra, một chiêu Lục Mạch Thần Kiếm phóng vào khoảng không làm cho Bao Bất Đồng giận dữ nói,

“Xú tiểu tử, ngươi là xem thường Bao Tam gia, hôm nay ta phải khiến cho ngươi nếm một chút lợi hại!”.

Chiêu thức trong tay Bao Bất Đồng biến ảo liên tục hướng Đoàn Dự đánh tới, Kiều Phong thất kinh, đang muốn phi thân tiến lên thay nghĩa đệ giải vây, một cỗ nội lực từ tay phải Đoàn Dự như núi lửa bùng nổ phóng ra, hướng đỉnh đầu Bao Bất Đồng bay tới, mạnh mẽ bức lui hắn.

Những người ở đây thấy Đoàn Dự biết được bộ pháp xảo diệu dị thường, lại còn sử dụng được Lục Mạch Thần Kiếm mà Đại Lý đã thất truyền từ lâu, không khỏi âm thầm sợ hãi.

Đoàn Dự thấy Bao Bất Đồng tự dưng tìm mình gây phiền toái, đang muốn dùng Lục Mạch Thần Kiếm hảo hảo giáo huấn hắn một phen, Vương Ngữ Yên vội hô lên,

“Đoàn công tử, hạ thủ lưu tình”.

Đoàn Dự quay đầu lại nhìn thoáng qua Vương Ngữ Yên, thấy nàng thần sắc tràn đầy lo lắng, hiển nhiên là sợ Đoàn Dự động thủ làm bị thương người của Mộ Dung Phục, trong lòng không khỏi tràn ra một tia giận giữ, thầm nghĩ, người bên cạnh biểu ca ngươi là người, chẳng lẽ Đoàn Dự ta không phải người? Trong nguyên tác bản chính thích ngươi, ngươi liền có thể đối hắn hô chi tắc đến huy chi tắc đi (gọi thì đến xua thì đi), nhưng hiện tại ta không thích ngươi, chẳng lẽ ngươi bảo ta dừng tay, ta liền phải nghe theo ngươi sao?

Trong lòng tuy là nghĩ vậy, nhưng Đoàn Dự rốt cuộc vẫn là thu tay, cũng không phải là nể mặt mũi Vương Ngữ Yên, mà là nghĩ đến hôm nay vì chuyện Kiều Phong mà đến, mình sao có thể giọng khách át giọng chủ mà gây sự?

Quay đầu nhìn thoáng qua Kiều Phong, thấy cách đó không xa phần đông đệ tử Cái Bang đang lục đục đi tới, Đoàn Dự biết hôm nay sẽ có kịch hay. Tuy nghĩ muốn lưu lại giúp hắn một chút, nhưng chuyện kế tiếp không phải do ngoại nhân như hắn nhúng tay vào. Huống chi, chuyện nhận tổ quy tông phải hoàn thành thì Kiều Phong mới có thể tiếp tục đại nhân đại nghĩa.

Nghĩ đến đây, Đoàn Dự lướt qua mọi người ra khỏi Hạnh lâm. Đi xa khoảng vài trăm thước, tùy ý tìm một thân cây dựa vào ngồi xuống, tay mân mê sợi tơ vàng trên ống tay áo, trong miệng vẫn lẩm bẩm,

“Sao lại không có người nào nhìn ra, kỳ thật Mộ Dung Phục là một tên cầm thú vô liêm sỉ đê tiện xấu xa a?”.

Vừa dứt lời, một cỗ gió táp xẹt qua bên tai, làm cho tóc trên vai hắn nhảy múa trong gió, vẽ lên từng đường cong hoa mỹ trên không trung.

“Ai?”. Đoàn Dự bỗng nhiên đứng dậy, nhìn quanh bốn phía lặng yên không một tiếng động, tâm lập tức đề phòng,

“Đi ra mau! Giả thần giả quỷ cái gì, đại gia ta sẽ không sợ”. Dừng một lát, nhớ tới Mộ Dung Phục xưa nay thích nhất trêu đùa hắn như vậy, lại hô lên,

“Mộ Dung Phục, ta biết là ngươi, đi ra mau! Rụt đầu rụt đuôi đánh lén tính cái gì!”.

Đợi một lúc lâu, trong không khí như trước tĩnh lặng, chỉ có lá cây trong gió mát chuyển động phát ra tiếng sàn sạt.

Thời gian tĩnh lặng chậm rãi trôi quá, Đoàn Dự đứng tại chỗ quan sát một hồi, rốt cuộc tin tưởng vừa rồi thổi bên tai chẳng qua chỉ là gió bình thường mà thôi.

Xoay người ngồi xuống, Đoàn Dự xuất thần suy nghĩ, Mộ Dung Phục sẽ ở Tây Hạ, sau đó cùng người của Nhất Phẩm Đường đến Hạnh lâm…

Hạnh lâm?!

Đoàn Dự kinh hãi đứng dậy, nhớ tới ở Hạnh lâm, Kiều Phong sau khi rời đi, bọn người Cái Bang bị người của Nhất Phẩm Đường bắt giữ. Nếu giờ phút này mình đi báo cho Kiều Phong, bảo hắn phòng bị trước, chắc có thể thu phục được một ít đệ tử Cái Bang.

Vừa tính xong chân mới đi hai bước, nghĩ lại, cảm thấy có chỗ không ổn. Vạn nhất bọn họ không tin lời mình nói, còn tưởng rằng ta tận lực giả tạo sự thật để giúp đỡ Kiều Phong, đến lúc đó ngay cả ta cũng bị hoài nghi, chẳng phải là mất nhiều hơn được sao?

Đi qua đi lại do dự hồi lâu, khi Đoàn Dự rốt cục quyết định đến Hạnh lâm mật báo, Kiều Phong đã sớm rời đi, hiện trường một mảnh hỗn loạn, Trung Nguyên võ lâm quần hùng cùng người của Tây Hạ Nhất Phẩm Đường đang đấu đến thiên hôn địa ám.

Đoàn Dự thấy Kiều Phong không ở đó, cũng không muốn tham gia trận chiến này nên định rời khỏi, thình lình gặp một binh lính Tây Hạ đang phất đao chém tới Vương Ngữ Yên đang trúng độc ngồi một bên, Đoàn Dự theo bản năng ra tay đánh lui người nọ, ôm lấy Vương Ngữ Yên ném lên lưng một con ngựa, mang theo nàng chạy gấp ra khỏi cánh rừng.

Thời gian chạy ước chừng được một bữa cơm, truy binh phía sau càng lúc càng mơ hồ, Đoàn Dự thấy ven đường phía trước sừng sững một gian nhà gỗ không lớn lắm, liền giục ngựa tiến lên, giúp đỡ Vương Ngữ Yên vào nhà nghỉ ngơi, vừa đánh giá hoàn cảnh trong gian nhà, vừa thuận miệng nói,

“Ngươi nghỉ ngơi một lát, chờ truy binh đi rồi, ta sẽ mang ngươi trở về”.

Nói xong, không nghe thấy Vương Ngữ Yên trả lời, Đoàn Dự quay đầu xem xét, thấy sắc mặt nàng ửng đỏ, trong mắt hắn lóe lên tia xấu hổ mất tự nhiên, nhân tiện nói,

“Ngươi đừng hiểu lầm, ta cũng không phải là muốn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn. Chỉ là thấy người kia muốn giết ngươi, cho nên mới thuận tay cứu ngươi a”.

Sắc mặt Vương Ngữ Yên lúc này mới hơi hơi chuyển biến tốt đẹp, gật đầu cười yếu ớt,

“Đa tạ Đoàn công tử đã ra tay cứu giúp”.

Đoàn Dự xua tay tỏ vẻ không cần, ngẩng đầu thấy một góc trong nhà chất đống rơm rạ, liền tiến lên giúp Vương Ngữ Yên qua đó ngồi xuống, hắn nói,

“Ngươi ở trong này nghỉ ngơi một chút, ta đi tìm thuốc giải về cho ngươi”.

Còn chưa chờ hắn xoay người, Vương Ngữ Yên đã cuống quít kêu lên,

“Đoàn công tử”. Con ngươi trong suốt như thủy tinh nhìn chung quanh phòng một vòng, mang chút ý sợ hãi hỏi,

“Ngươi định bỏ ta một mình ở chỗ này sao?”.

Đoàn Dự gật đầu nói,

“Bằng không ta làm sao tìm được thuốc giải cho ngươi? Ngươi không phải đang trúng độc sao, cũng không thể luôn bảo ta giúp ngươi đi tới đi lui a?”. Mới nói xong, Vương Ngữ Yên còn chưa kịp đỏ mặt, mười mấy binh lính Tây Hạ một lượt kéo vào, bao vây Đoàn Dự.

Đoàn Dự cả kinh, đang thầm than không tốt, một thân ảnh từ cửa đi vào đứng phía sau đám người Tây Hạ kia, hai con ngươi đen láy không chớp mắt mà nhìn chăm chú hắn. Đoàn Dự theo tầm mắt nhìn nhìn, chỉ thấy người nọ thân hình cao to sắc mặt vàng như nến, râu quai nón che hơn phân nửa khuôn mặt y, nhìn không ra diện mạo.

Đoàn Dự trừng trừng hai mắt, miệng mở lớn cơ hồ có thể nhét vào một quả trứng chim. Tên này không phải là tướng sĩ Tây Hạ Lý Diên Tông do Mộ Dung Phục cải trang sao!

Nhìn con ngươi người nọ vô tình lạnh như băng, Đoàn Dự đang nghĩ ngợi có nên cùng y thương lượng hay không, có thể làm cho y thả lỏng cảnh giác cũng được, chợt nghe thấy y trầm giọng quát khẽ,

“Giết hắn!”. Mấy chục binh lính Tây Hạ lập tức cầm đao kiếm trong tay tiến lên.

Câu nói của Đoàn Dự sắp phát ra lại nghẹn nơi cuống họng, cuống quít lắc mình tránh đi, một đao kia sượt qua mặt hắn, tước một đoạn tóc của hắn bay lên không trung.

Đại đao trong tay Lý Diên Tông dương lên, Đoàn Dự mắt thấy lưỡi đao đã tới gần giữa hai chân mày, trong lòng cuống quít hô lên, cái này hoàn toàn xong đời a! Ai ngờ đao kia ngoặt một cái xẹt qua chóp mũi Đoàn Dự, giống như lơ đãng vô tình chém rớt cây kiếm đang vung lên của binh lính bên cạnh, rồi lại như vô tình ném cây kiếm qua phía Đoàn Dự.

Đoàn Dự phản xạ tính đón kiếm, trên mặt lại không khỏi hiện lên một tia cười khổ. Đại ca, ta không biết dùng kiếm a!

Binh lính Tây Hạ vây quanh Đoàn Dự, quyền cước đao kiếm nhất tề ra trận, hướng chỗ trí mạng trên người hắn không chút lưu tình chém tới.

Đại đao Lý Diên Tông hạ xuống, từ tay phải Đoàn Dự hiểm hiểm bổ qua, làm cho trường kiếm trong tay hắn đâm vào ngực một binh lính bên cạnh. Ngay sau đó rút kiếm trở lại, đao phong chuyển qua sát lưng Đoàn Dự, chuôi đao nhẹ nhàng va chạm, Đoàn Dự mất đà bổ nhào về phía trước, trường kiếm thẳng tắp cắm vào trong bụng binh lính Tây Hạ trước mặt.

Đoàn Dự trợn mắt há hốc mồm nhìn bộ mặt binh lính nọ vặn vẹo rồi ngã xuống đất, miệng vết thương chảy đầy máu, một mùi tanh nồng đậm tràn ngập tản ra quanh phòng.

Dạ dày Đoàn Dự sôi lên, thật sự muốn nôn ra. Còn chưa chờ hắn áp chế toan thủy nơi cổ họng, cường địch phía sau lần thứ hai công tới, Đoàn Dự xoay người dương kiếm chém xuống, lưỡi đao của Lý Diên Tông trước một bước ngăn trường kiếm của hắn, trong tay hơi dùng sức, cả đao và kiếm đồng thời bay tới đám binh lính Tây Hạ.

Truy binh tới không nhiều lắm, mười mấy người cứ như vậy bị Đoàn Dự vô tình giết chết.

Nhìn thi thể đầy đất, Đoàn Dự cũng bất chấp Lý Diên Tông đã kề đao sát cổ, ném kiếm chạy vội tới một góc liều mạng nôn mửa. Phảng phất muốn nôn ra toàn bộ đồ ăn ba ngày trước, lục phủ ngũ tạng như bị thắt lại.

Khi Đoàn Dự chỉ còn có thể phun vài ngụm nước bọt, liền quay đầu xem xét Vương Ngữ Yên, người ta chỉ là hảo hảo ngồi trên đống rơm, vẻ mặt bình tĩnh dửng dưng, một chút cũng không đem cảnh này đặt vào lòng. Đoàn Dự âm thầm lắc đầu, trong lòng bội phục một câu: nha đầu này so với ta còn mạnh hơn nhiều!

Lý Diên Tông cũng không vội thúc giục Đoàn Dự, chỉ tựa vào cạnh cửa chờ hắn nôn xong, hỏi Vương Ngữ Yên,

“Hắn là gì của ngươi?”.

Vương Ngữ Yên thầm biết người trước mắt này mới thật sự lợi hại, nghe y hỏi như vậy cũng không biết đến tột cùng có dụng ý gì, trong lòng thoáng sợ hãi, nhưng ngoài mặt cũng không lộ ra biểu tình kinh hoảng, giả bộ trấn định nói,

“Hắn không phải là gì của ta”.

“Vậy vì sao hắn lại cứu ngươi?”. Lý Diên Tông tận lực đè thấp thanh âm, khiến cho khi nghe vừa khàn khàn lại ẩn chút băng lãnh.

Vương Ngữ Yên nhìn thoáng qua Đoàn Dự còn đang nôn đến quên hết tất cả, nhẹ nhàng lắc đầu,

“Cái này ta cũng không biết. Bất quá, ta nghĩ hắn nể tình biểu ca ta nên mới cứu ta”.

Con ngươi Lý Diên Tông chợt lóe lên tia sáng, khóe miệng lướt qua một đường cong không thể nhận thấy,

“Vì sao lại nói vậy?”.

Vương Ngữ Yên thoáng chốc kỳ quái nhìn y một chút, nhưng vẫn nhất ngũ nhất thập trả lời,

“Hắn cùng với biểu ca ta có quen biết, tuy rằng hai người khi ở chung có chút đối chọi gay gắt, nhưng tình cảm bọn hắn vẫn cực kỳ tốt”. Thấy Lý Diên Tông hình như có chút không tin, Vương Ngữ Yên nghĩ nghĩ, bổ sung thêm,

“Mọi người đều nói trực giác của nữ nhân rất nhạy cảm, ta thấy hắn cùng với biểu ca ta chính là thuộc loại không thể tách rời”.

Lý Diên Tông giật mình ngây người, hơn nửa ngày mới hồi phục tinh thần, nhíu mày hỏi,

“Ngươi có biết lời ngươi nói vừa rồi có nghĩa là gì không?”

“Biết rõ chứ!”. Vương Ngữ Yên cười cười, dung nhan như hoa như ngọc tỏa sáng,

“Bọn họ là tri kỷ hảo hữu. Tuy rằng hiện tại không phải, nhưng tương lai nhất định sẽ là vậy”.

Lý Diên Tông thấy vẻ mặt khờ dại của nàng, không tiếng động thở dài một hơi, chấp đao đi về hướng Đoàn Dự, mũi đao chỉ vào sau gáy hắn, thanh âm lạnh lùng nói,

“Theo ta ra ngoài”.

Đoàn Dự nhổ một ngụm cuối cùng, nhấc lấy tay áo lau miệng, cẩn thận tránh đi các thi thể trên mặt đất, đi theo Lý Diên Tông nhất thâm nhất thiển ra khỏi cửa.