Đoàn Dự cố ý đi bộ bên ngoài hồi lâu, đợi màn đêm buông xuống hắn mới không cam lòng mà cất bước đi về hướng nông gia.
Tinh quang lóe ra dưới bầu trời đêm, đồng ruộng rộng lớn tràn ngập một tầng sương mù mờ mịt, bên tai thỉnh thoảng truyền đến tiếng côn trùng kêu vang cùng tiếng chim hót, Đoàn Dự chậm rãi cước bộ dọc theo đường nhỏ, đột nhiên phía trước cây đại thụ hiện ra một thân ảnh khiến hắn sợ tới mức lui về vài bước, kinh hoảng nói,
“Phía trước là người hay là quỷ?”.
Thân ảnh kia chậm rãi tới gần, khuôn mặt ôn nhã tuấn mỹ dưới tinh quang càng có vẻ sáng ngời tao nhã,
“Đoàn thế tử cũng sợ hư vô mờ mịt sao?”
Là Mộ Dung Phục!
Cũng không biết như thế nào, thấy người đến là y, Đoàn Dự tâm kinh hoảng tới cực điểm dần dần lặng xuống, sợ hãi cũng tan thành mây khói.
Đoàn Dự đương nhiên không dám nói thẳng là Mộ Dung Phục đã làm cho hắn thật sự sợ hãi, càng không muốn cho y biết, mình sau khi thấy y, trong lòng lại dâng lên một cảm giác an toàn.
“Ta mới không sợ a”. Đoàn Dự vừa thấy khuôn mặt Mộ Dung Phục nở nụ cười nhẹ, không khỏi nghĩ tới việc cùng y hôn môi ban nãy, một loại cảm giác tê dại tựa như bị kiến bò lên khắp da thịt theo tứ chi của hắn lan truyền khắp cơ thể và vào sâu trong lòng.
Đoàn Dự bị ý niệm trong đầu hung hăng dọa sợ. Nụ hôn kia rõ ràng là ngoài ý muốn —— rõ ràng là do Mộ Dung Phục không biết xấu hổ mà ép buộc hắn, tại sao có thể không hề cảnh giác mà rơi vào bẫy của y a, hơn nữa còn…
Khuôn mặt Đoàn Dự đỏ lên, con ngươi nho nhỏ cũng vì cái ý nghĩ không thể kiềm chế trong lòng mà càng thêm phát sáng. Mặc dù đáy lòng lại cường điệu một lần nữa, nụ hôn đó là ngoài ý muốn, nhưng lại không thể phủ nhận, Đoàn Dự cảm thấy mình tựa hồ không chán ghét cái loại cảm giác này —— thậm chí hắn đối với hành động nửa ôn nhu nửa ép buộc của Mộ Dung Phục lại có một cảm giác dễ chịu không thể nào giải thích.
Khuôn mặt Đoàn Dự càng thêm khô nóng, cầm lấy tay áo liều mạng quạt quạt, muốn mượn việc này để ẩn đi cái chột dạ trong lòng. Dưới ánh trăng, con ngươi của Mộ Dung Phục càng sáng lóe chói mắt, giống như nhìn thấu hắn hơn cả bình thường, làm hắn mặt đỏ tai hồng, cảm thấy xấu hổ vô cùng.
Thấy ánh mắt Đoàn Dự rời rạc bất định, cứ mỗi lần y đến gần một bước hắn liền kích động lui về phía sau một bước, khóe miệng Mộ Dung Phục hiện lên một tia cười sâu thẳm, cất bước đi về phía thiếu niên có sắc mặt đỏ như lửa.
Đoàn Dự cứ lui về phía sau, hai tròng mắt trừng trừng nhìn y giương giọng cảnh cáo,
“Ngươi muốn làm gì a? Ta cảnh cáo ngươi, ta cũng không phải là dễ chọc, cẩu nóng nảy cũng có thể cắn người, bức ta phát hỏa, cẩn thận ta lấy Lục Mạch Thần Kiếm đánh chết ngươi!”.
Lời cảnh cáo đương nhiên vẫn không hiệu quả, người nọ từng bước ép sát, thẳng đến khi làm cho Đoàn Dự không còn đường lui, phía sau lưng chạm phải một cái cây, lúc này hắn mới chật vật dừng lại ngẩng đầu nhìn Mộ Dung Phục so với mình cao hơn một chút, căng cổ cả giận nói,
“Cầm thú, ngươi lại muốn làm gì?”.
Một tay Mộ Dung Phục chống lên thân cây vây hắn trong lòng mình, một tay trì phiến nâng cằm hắn làm cho hắn phải ngẩng đầu nhìn vào mắt mình, cười dài nói,
“Nếu ta nhớ không lầm, Đoàn thế tử là thân nam nhi phải không? Bất quá bị người…”. Ngón tay lướt qua đôi môi hồng nhuận của Đoàn Dự, thành công làm cho mạt đỏ ửng của người nọ kéo đến tai, ý cười của Mộ Dung Phục dần dần nở rộng, cúi đầu đến gần tai hắn nhẹ nhàng nói,
“Bất quá chỉ là hôn một cái, chẳng lẽ liền giống một cô nương hét lên ‘phi lễ’ sao? Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn này xem, hồng đến độ sắp chảy máu ra nữa kìa. Nói thật, vừa rồi ta làm vậy với ngươi, ngươi có phải cũng rất hưởng thụ không, Tiểu Dự”.
Câu xưng hô cuối cùng kia đã châm trúng ngòi nổ, thành công xua tan đi cái xấu hổ và tình cảm trong lòng Đoàn Dự. Hắn căm giận nhấc chân đá vào bụng dưới của Mộ Dung Phục, nhưng lại bị y thoải mái đỡ được, tay nắm thành quyền không chút khách khí vung tới mặt y, nắm tay còn đang nửa đường liền bị y túm lấy kéo lên bên môi nhẹ nhàng hôn một cái, cười nói,
“Sao nào, thẹn quá hóa giận?”.
“Câm mồm!”. Con mắt đen láy của Đoàn Dự rực rỡ dưới ánh trăng trong suốt, lại che lấp không được lửa giận đang từng trận thiêu đốt,
“Ai cho ngươi gọi ta như vậy, ghê tởm đến chết!”.
Mộ Dung Phục thấp giọng cười cười, bờ môi cọ xát vào vành tai Đoàn Dự, làm cho thân thể hắn run rẩy kịch liệt, hơi thở cũng dần có chút hỗn độn.
“Mẫn cảm như vậy sao?”. Cánh tay đang chống lên thân cây của Mộ Dung Phục hạ xuống đặt trên lưng Đoàn Dự, bàn tay hơi hơi dùng sức áp thân thể hắn sát vào mình, đôi môi có chút như vô tình đảo qua vành tai mượt mà của hắn, cảm thấy hô hấp người nọ hơi hơi gia tốc, tâm tình không khỏi tốt lên, cười nói,
“Tiểu Dự, nói thực ra, ngươi mặc dù trong miệng cường ngạnh, nhưng thân thể ngươi đã muốn thừa nhận ta”. Vừa nói, ngón tay dưới thắt lưng Đoàn Dự dời lên cổ hắn nhẹ nhàng vuốt ve.
Đoàn Dự tựa như bị sét đánh cả người chợt nhảy dựng lên, bất chấp bên kia đường nhỏ là bờ ruộng mà trực tiếp chạy qua, may mắn Mộ Dung Phục nhanh tay lẹ mắt giữ chặt lấy mới miễn cho hắn một đầu bị trúng vận rủi.
“Ngươi không nên nói bậy nói bạ, ai thừa nhận ngươi, ghê tởm!”. Đoàn Dự một phen đẩy tay Mộ Dung Phục, giống như người nọ trên người mang theo ôn dịch, giận dữ đi nhanh về phía trước.
Mộ Dung Phục cũng không cùng hắn biện giải, chỉ câu môi cười khẽ, chậm rãi đi theo phía sau.
Chỉ chốc lát sau, khoảng cách hai người đã kéo xa, thân hình của Mộ Dung Phục rất nhanh liền ẩn vào bóng đêm. Đoàn Dự ở phía trước không thèm quay đầu lại, cũng không phát hiện ra, còn nghĩ Mộ Dung Phục vẫn đi theo phía sau hắn, không quay đầu mà nói,
“Mộ Dung Phục, ngươi suốt ngày ăn no không có chuyện gì sao? Đi theo ta đông xả tây chạy, hiện tại không định quản nghiệp lớn phục quốc của ngươi sao?”.
Đợi một lát, thấy phía sau chậm chạp không có người trả lời, Đoàn Dự quay đầu nhìn lại, lúc này mới phát hiện Mộ Dung Phục vẫn chưa theo tới.
Đứng ở ven đường đợi, thẳng đến khi xác định người nọ quả thật không đi theo hắn, trong lòng Đoàn Dự vừa mừng lại vừa phiền, hai cổ tâm tình cực đoan mà xung đột quay cuồng dưới đáy lòng hắn, khiến hắn tâm phiền ý loạn, nhịn không được đá chân vào hòn đá phía dưới.
Chẳng lẽ y thật sự bị ta làm cho tức giận?
Đoàn Dự vẫn đứng nhìn, dưới đêm tối, đường nhỏ càng sâu thẳm, căn bản nhìn không thấy thân ảnh Mộ Dung Phục đâu.
Trong lòng bắt đầu có chút khẳng định Mộ Dung Phục đã tức giận, hai hàng chân mày Đoàn Dự nhanh chóng nhíu lại, đi đến bên đường ngồi chồm hổm xuống, bực mình nói,
“Biểu diễn cái gì. Bắt đầu mặt dày mày dạn muốn đi theo như vậy, hiện tại bất quá mới nói hai câu, không cần đánh cũng đã đi, thật không hiểu lễ phép. Tốt xấu muốn đi cũng nên nói một tiếng với ta a, ta cũng phải chuẩn bị tâm lý…”.
Đang lẩm bẩm một mình, hai thân ảnh từ cuối đường đi tới, Đoàn Dự vội đình chỉ thanh âm đứng dậy dò xét, nhất hoàng nhất thanh, đúng là Mộ Dung Phục và Bao Bất Đồng.
Vừa thấy Bao Bất Đồng, nội tâm Đoàn Dự lập tức dâng lên một loại cảm giác như bị lừa gạt và trêu chọc, còn không chờ Mộ Dung Phục đến gần liền thở phì phì xoay người bỏ chạy.
Mộ Dung Phục cũng không biết Đoàn Dự vì sao lại tức giận, vài bước đuổi theo túm lấy hắn,
“Tiểu Dự, làm sao vậy?”.
“Câm mồm! Ai cho ngươi gọi ta như vậy”. Cổ tay Đoàn Dự bị Mộ Dung Phục chặt chẽ kiềm trụ, giãy cũng không thể được, đánh phải trừng mắt y nghiến răng nghiến lợi nói,
“Ta nói ngươi sao lại không thấy bóng dáng, nguyên lai là cùng cấp dưới hẹn nhau. Xem ra các ngươi lại muốn tính kế hoạch phục quốc gì đó, có phải không?”.
Đoàn Dự nghĩ đến nhiều ngày nay mình đã cố gắng cải tạo y toàn bộ như vậy, lửa giận trong lòng bùng cháy mãnh liệt, hai tròng mắt như bị lửa thiêu đốt, chỉ hận không thể cắn nuốt Mộ Dung Phục mới có thể giải khí trong lòng.
Mộ Dung Phục không để ý Đoàn Dự đang ra sức chống cự, cười cười ôm hắn vào trong ngực,
“Ta đâu có tính kế gì? Bao Tam ca tới tìm ta, chẳng qua là muốn ta đến Thiếu Lâm tự thôi, điều này cũng có thể làm cho ngươi tức giận đến như vậy sao?”.
Đoàn Dự đình chỉ động tác, quay đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú cười dài của Mộ Dung Phục, chần chờ hỏi lại,
“Đến Thiếu Lâm tự?”.
“Đúng vậy”. Mộ Dung Phục gật đầu, một tay nắm lấy thắt lưng Đoàn Dự, một tay xoa xoa khuôn mặt non mềm của hắn rồi nhẹ nhàng nhéo một phen, ôn nhu nói,
“Đại ca Tiêu Phong của ngươi mấy ngày nữa sẽ đến Thiếu Lâm tự, vừa lúc ta cùng với đại ca ngươi cũng có chút ân oán cá nhân còn chờ giải quyết, cho nên ta quyết định đến Thiếu Lâm tự, nhất định sẽ giải quyết việc này cho thỏa đáng”.
Lời nói của Mộ Dung Phục làm cho Đoàn Dự lâm vào suy nghĩ sâu xa, nghĩ đến Kiều Phong lúc này hẳn là đã trở thành Liêu quốc Nam Viện Đại vương —— tuy rằng không biết dưới tình huống A Chu không chết, A Tử không bị thương, Kiều Phong làm sao thuận lợi trở thành Nam Viện Đại vương, nhưng việc này không trọng yếu. Vấn đề quan trọng trước mắt chính là Mộ Dung Bác cha của Mộ Dung Phục không chết, lại là đại địch của Tiêu Viễn Sơn cha của Kiều Phong, ân oán của một thế hệ đã tồn tại trong chốn võ lâm từ xưa, tất nhiên sẽ kéo dài đến một thế hệ nữa, như vậy việc Mộ Dung Phục và Kiều Phong đối địch với nhau là chuyện không thể tránh khỏi.
Đoàn Dự lâm vào trầm tư, cũng không chú ý tới tay Mộ Dung Phục đang ở sau lưng hắn không kiêng nể mà vuốt ve.
Thẳng đến khi Bao Bất Đồng đứng một bên sắc mặt u ám, rốt cuộc nhịn không được tiến lên ho khan một tiếng, đánh gãy nhiệt lưu của hai người, Đoàn Dự lúc này mới hoàn hồn cuống quít đẩy Mộ Dung Phục ra, quay về nông gia thu dọn đồ đạc.
Mộ Dung Phục phe phẩy kim phiến trong tay nhìn theo Đoàn Dự, cùng Bao Bất Đồng đứng ngoài đình viện chờ, trong mắt tràn đầy nhu tình như nước.
Bao Bất Đồng từ lúc đi theo Mộ Dung Phục tới nay, khi nào đã thấy qua thiếu chủ nhà mình đối với người khác ôn nhu như vậy? Lập tức nội tâm tràn đầy cảnh báo, vội mở miệng,
“Công tử gia, để Đoàn thế tử đi theo chúng ta không phải là biện pháp hay, dù sao chuyện Mộ Dung gia phục quốc người ngoài không tiện tham dự, đợi đến Thiếu Lâm tự, vẫn là cùng hắn tách ra hành động thì tốt hơn”.
Mộ Dung Phục nhếch môi cười, trong con ngươi hiện lên tia ôn hòa và lo lắng,
“Không cần, Tiểu Dự từ nhỏ đã biết chuyện của Mộ Dung gia, hiện tại không cần phải tránh hắn”.
Bao Bất Đồng kinh hãi, nghe Mộ Dung Phục gọi tiếng ‘Tiểu Dự’ thân mật kia, cảm giác trong đó nồng đậm cưng chiều, không khỏi quay đầu nhìn về phía thiếu chủ.
Chỉ thấy khóe miệng Mộ Dung Phục câu lên, con ngươi đen bóng hấp háy, ánh sáng nhu hòa lân lân, Bao Bất Đồng cảm thấy một tấc đại loạn, thầm nghĩ, công tử gia như vậy xem ra đúng là đã thích tiểu tử họ Đoàn kia. Dựa vào tình hình trước mắt, cảm tình hai người vẫn chưa thành hình. Công tử gia đối việc của bản thân tất có chủ trương, nhưng nếu thực sự thích tiểu tử kia, chắc chắn sẽ đem hắn bó buộc bên người mình không cho đi nửa bước. Thừa dịp tâm tư hai người còn chưa ổn định, hẳn là nên nhanh chóng đuổi tiểu tử họ Đoàn kia rời đi, đó mới là thượng sách.
Ngay tại lúc Bao Bất Đồng âm thầm suy tư, Đoàn Dự đã đi ra, hướng Mộ Dung Phục kích động nói,
“Đi, chúng ta đến Thiếu Lâm tự”.
Dọc đường, Đoàn Dự và Mộ Dung Phục đi phía trước, Bao Bất Đồng một mình đi theo sau.
Nội tâm Đoàn Dự nghĩ đến khi bọn họ tới Thiếu Lâm tự, Mộ Dung Phục nhất định sẽ bị Mộ Dung Bác mê hoặc mà đối địch với Kiều Phong, vậy thì ngay lúc này nên dự phòng trước, hắn nói,
“Ta phỏng chừng lúc này Thiếu Lâm tự sẽ phát sinh đại sự, đến lúc đó ngươi phải chuẩn bị tâm lý, nhìn thấy cái gì cũng nên trấn định, đừng đánh mất mặt mũi của Cô Tô Mộ Dung công tử ngươi”.
Mộ Dung Phục nghiêng đầu nhìn về phía Đoàn Dự, cười hỏi,
“Sẽ có chuyện gì phát sinh sao?”.
Đoàn Dự tức giận trừng mắt liếc y một cái,
“Ta chỉ là đang lo lắng thôi, bảo ngươi nên dự bị trước, miễn cho đến lúc đó ngươi giống như bọn nông dân bất chợt kinh động thì còn đâu thể diện của ta”.
Mộ Dung Phục miệng cười sáng lạn, thân thủ đặt lên vai Đoàn Dự, phiến quạt màu vàng lay động lấp lánh hoa mỹ kim quang,
“Từ trước đến nay bất chợt kinh động, tựa hồ là Đoàn mỗ ngươi, không phải tại hạ”.
Đoàn Dự vươn tay chộp lấy đầu vai Mộ Dung Phục dùng sức kéo xuống, cố nén suy nghĩ muốn hét to, cười cười nói,
“Nếu là như vậy, ngươi đáp ứng ta một việc đi, làm được, ta liền tin tưởng ngươi không phải là người bất chợt kinh động”.
“Chuyện gì?”. Mộ Dung Phục hỏi.
Đoàn Dự kéo tay áo Mộ Dung Phục, kề sát bên tai y thấp giọng nói,
“Lúc đến Thiếu Lâm tự, mặc kệ phát sinh chuyện gì, ngươi đều phải nhịn xuống, không được động thủ với người khác”.
Mộ Dung Phục cười cười,
“Nếu người khác đánh ta, ta cũng tùy ý hắn làm gì thì làm với ta sao?”.
Đoàn Dự nhíu mày lườm y một cái, cả giận,
“Ngươi đường đường là Nam Mộ Dung đỉnh đỉnh nổi danh trên giang hồ, chỉ cần ngươi không đi tìm người khác gây phiền toái, ai dám tới chọc giận ngươi? Hơn nữa, ai ăn gan hùm mật gấu dám tìm ngươi gây sự, ta sẽ giúp ngươi đánh hắn, như vậy được chưa?”.
“Thật sự?”. Mộ Dung Phục khẽ cười.
“Thật!” Đoàn Dự thành thật gật đầu,
“Lời ta nói, ngươi đáp ứng không?”.
Mộ Dung Phục hơi hơi vuốt cằm,
“Ngươi chịu giúp ta như vậy, ta còn có thể không đáp ứng sao?”.
Đoàn Dự mừng rỡ, e sợ Mộ Dung Phục lại đổi ý, liền vươn ngón út hướng y bảo,
“Đến, ngoéo tay. Đã nói rồi, đến lúc đó ngươi không được sinh sự, bằng không… bằng không ta liền nhất đao lưỡng đoạn (cắt đứt quan hệ) với ngươi, về sau chúng ta đường ai nấy đi, không quen biết gì nhau”.
Mộ Dung Phục không đem uy hiếp của Đoàn Dự để trong lòng, chỉ là cười cho qua cùng hắn kéo câu, thỏa mãn tâm tư của tiểu nam nhân hắn thôi.
May mắn cho Mộ Dung Phục và Đoàn Dự là nông gia đó cách Thiếu Lâm tự không quá xa, ba người mua ba con ngựa trong thôn cưỡi đi, vài canh giờ sau đã tới được chân núi. Vừa vặn gặp Phong Ba Ác và Vương Ngữ Yên đang đứng chờ, thấy đám người Mộ Dung Phục đã đến liền vội lên trước hành lễ.
Mộ Dung Phục hỏi Phong Ba Ác một chút chuyện, sau đó thản nhiên nói với Vương Ngữ Yên đứng một bên,
“Biểu muội, ngươi sao lại tới đây?”.
Vương Ngữ Yên cười tươi như hoa đáp,
“Ta nói phục nương để cho ta đi theo Phong Tứ ca ra ngoài dạo chơi, cũng là lấy thêm kinh nghiệm”.
Sắc mặt Mộ Dung Phục có chút khó coi, nhưng lại không thể phát tác trước mặt Vương Ngữ Yên, đành phải tỏ vẻ không vui,
“Đi thôi”. Năm người đi lên Thiếu Lâm tự.
Phong Ba Ác vốn thập phần thích Đoàn Dự, hiện giờ được gặp lại, liền thích thú tiến lên vỗ vai hắn nói,
“Tiểu oa nhi, nhiều ngày không thấy, sao thân mình vẫn đơn bạc như vậy?”.
Còn chưa chờ Đoàn Dự trả lời, Bao Bất Đồng ở một bên đã lành lạnh tiếp lời,
“Cũng không phải, cũng không phải, Đoàn thế tử mặc dù thân mình yếu ớt, nhưng có thể đi theo công tử gia chạy ngược chạy xuôi như vậy, đuổi cũng đuổi không được, đủ để chứng tỏ tinh thần hắn rất tốt, Tứ đệ không cần lo ngại”.
Trừ Vương Ngữ Yên ra, mỗi người ở đây đều nghe được lời nói của Bao Bất Đồng mang ý mỉa mai, sắc mặt Đoàn Dự trầm xuống, trước mặt Mộ Dung Phục mở miệng mắng mỏ,
“Bao Bất Đồng, ngươi đừng tưởng rằng có Mộ Dung Phục che chở ngươi thì có thể hồ ngôn loạn ngữ. Mặc kệ thế nào, ta dầu gì cũng là Thế tử Đại Lý Trấn Nam Vương, không phải dân chúng bình thường để cho ngươi mở miệng đả kích, trước khi nói tốt nhất là nên suy nghĩ cho cẩn thận. Công tử gia ngươi ngày thường cũng phải nhượng ta ba phần, huống hồ ngươi chỉ là một tùy tùng, ánh mắt lại dài hơn đỉnh đầu mà nhìn người, thật sự là vô pháp vô thiên, thiếu quản giáo”.
Vừa dứt lời, sắc mặt Bao Bất Đồng xanh mét, mặt mũi không nhịn được định tấn công Đoàn Dự. Đoàn Dự vốn nhất thời tức giận nên không để ý hậu quả, lúc nói xong mới nhớ tới mình cũng đã gián tiếp phá hỏng mặt mũi của Mộ Dung Phục, liền vội quay đầu nhìn người nọ.
“Bao Tam ca”. Thần sắc Mộ Dung Phục bình tĩnh lạnh nhạt mở miệng, ngăn cản công kích thẹn quá hóa giận của Bao Bất Đồng,
“Về sau không được nói với Tiểu Dự như vậy, hiểu chưa?”.
Bao Bất Đồng kinh ngạc nhìn Mộ Dung Phục đối xử với Đoàn Dự rất chi là thiên vị, không nghĩ mới chỉ mấy tháng ngắn ngủn mà tiểu tử kia đã xâm chiếm được tâm tư của thiếu chủ, khiến y không để ý đến người đã nhiều năm theo mình mà đứng ra nói giúp cho hắn, nội tâm mặc dù chua xót vạn phần, nhưng chỉ có thể cố nén tức giận trầm giọng nói,
“Vâng, công tử gia”.
Đoàn Dự cũng không nghĩ Mộ Dung Phục lại giúp mình, nội tâm vui sướng vạn phần, kéo nhẹ tay áo người nọ thấp giọng cười nói,
“Ta nhất thời nhanh miệng, không ý tứ gì khác, ngươi đừng có hiểu lầm ta”.
Mộ Dung Phục nhìn về phía Đoàn Dự, nguyên bản con ngươi không hề dao động giờ phút này lại khai một mạt ánh sáng nhu hòa nhàn nhạt, dù không nói nửa chữ, trong mắt lại nghiễm nhiên viết lên ba chữ ‘Ta hiểu được’.
Khi năm người đi vào Thiếu Lâm tự, Kiều Phong đã bị phần đông võ lâm nhân sĩ vây quanh, Đoàn Dự vài bước chạy lên hô,
“Đại ca!”.
Kiều Phong nghe tiếng quay đầu lại, thấy người tới là Đoàn Dự, vui mừng quá đỗi, vội đỡ lấy hai tay đang ôm quyền của hắn cười to,
“Hảo huynh đệ, sao ngươi lại tới đây?”.
Đoàn Dự vươn tay ôm tới, ý cười nhộn nhạo trong mắt,
“Ta nghe nói ngươi ở trong này, liền chạy lại đây, cuối cùng còn có thể đúng lúc gặp được đại ca. Đúng rồi”. Nhìn chung quanh một lượt, sau đó hỏi,
“A Chu cô nương đâu?”.
Kiều Phong cười nói,
“A Chu lúc này đang ở dưới chân núi chờ ta. Hảo huynh đệ, không thể tưởng được hôm nay có thể gặp lại nhau, đại ca rất vui mừng”. Nói xong, gọi võ sĩ Khiết Đan đưa lên hai túi rượu mạnh cùng Đoàn Dự cộng ẩm, Hư Trúc vội vàng từ phía sau một đám hòa thượng đi ra, la lớn,
“Đại ca, Tam đệ, uống rượu sao lại không bảo ta?”.
Kiều Phong nhìn tiểu hòa thượng mới chạy tới kia buồn bực hỏi,
“Huynh đệ, vị tiểu sư phụ này là?”.
Đoàn Dự mang chuyện mình kết bái cùng với Hư Trúc đơn giản kể một lần, lại nói khi kết bái phải tính luôn cả Kiều Phong. Kiều Phong từ nhỏ tính tình dũng cảm thoải mái, hiện giờ kẻ địch mạnh nghìn người, Hư Trúc còn dám chạy ra muốn kết bái, trong lòng đối với hắn càng thêm hảo cảm, ba người nâng rượu trong túi da dê nhất tề quỳ xuống nhìn trời bái tam bái, một lần nữa kết thân huynh đệ.
Mộ Dung Phục thấy Đoàn Dự gặp lại Kiều Phong, trong mắt chỉ có đại ca, đối với mình thì lại hờ hững, trong lòng tự dưng bốc lên lửa giận. Sau khi thấy hắn cư nhiên lại cùng hòa thượng kia kết bái một lần nữa, ba người quan hệ rất thân mật, mà tên tiểu hòa thượng gọi là Hư Trúc kia trước mặt mọi người còn dám ôm lấy Đoàn Dự, trong mắt nhu tình mật ý làm y căm tức.
Kiều Phong gọi võ sĩ Khiết Đan bảo hộ Đoàn Dự phía sau, còn hắn thì cùng với tân bang chủ Cái Bang Du Thản Chi giao đấu với nhau, Mộ Dung Phục trầm giọng quát,