Đoàn Du Lịch Vô Hạn

Chương 53



Đây là lần đầu Hầu Phi Hổ nhìn thấy phần giới thiệu đạo cụ kỳ lạ đến thế nên không khỏi ngạc nhiên, thoáng chốc anh ta đã hiểu được sợi dây thừng này dùng để làm gì, trong mắt lóe lên nỗi vui mừng.

“Sợi dây thừng này chấp luôn cả dòng lũ cá piranha đấy, yên chí đi.”

Thấy Hầu Phi Hổ buộc dây vào đuôi đò thì mắt Triệu Hoành Đồ ánh lên sự nghi ngờ, cậu ta sầm mặt bước tới búng ngón tay một phát, móng vuốt sắc nhọn bật ra chạm vào sợi dây thừng vàng đen.

“Keng!”

Âm thanh như tiếng vũ khí choảng vào nhau, tại nơi móng vuốt và sợi dây thừng va chạm xém bắn ra tia lửa nhưng nó chẳng mảy may xước xát mà cực kỳ cứng cáp.

“Cậu ta và Phi Hổ chèo đò uyền sang kia xong, tôi sẽ dùng sợi dây thừng này kéo đò về.”

“Kéo về được không?”

“Cả lũ đàn ông ai mà chẳng khỏe như voi.”

Vương Bành Phái vỗ vào chân mình, cười tủm tỉm gọi: “Anh Úc, lại đây, trả da bò cho anh nè!”

“A, à vâng.”

Úc Hòa An định bước qua đó nhưng tay lại bị nắm chặt.

“Anh à!”

“Tuệ Tuệ, anh sẽ đợi ở đây.”

Úc Hòa An nói khẽ: “Em phải sang bên kia, biết chưa?”

Úc Hòa Tuệ lắc đầu: “Anh, anh đi đi, để em ở đây cho.”

Nhưng lần này một người luôn không có chính kiến như Úc Hòa An lại lắc đầu nguầy nguậy, kiên quyết siết tay Úc Hòa Tuệ rồi buông ra: “Không, em phải đi trước, sau đó anh sẽ đi tìm em. Nhé?”

“Anh nhất định sẽ tìm được em.”

Úc Hòa Tuệ hơi hé môi, rồi lại nghẹn lời khi nhìn thấy tia hy vọng chói lòa trong mắt Úc Hòa An. Anh cậu ta trông đã già đi nhiều, ít cười hơn, gương mặt đượm nét sầu khổ nhưng vẫn giống như xưa, bất cứ chuyện tốt gì cũng nghĩ đến cậu ta đầu tiên, vậy nên mới muốn cậu ta tới một nơi an toàn hơn.

Nó khiến Úc Hòa Tuệ chẳng thể nói thêm câu nào nữa, cuối cùng đành cúi đầu ôm chặt quỷ nhi trong ngực: “Vâng ạ.”

“Được rồi được rồi, hai người mau lên đò đi, cứ dông dài là hết giờ đấy!”

Vương Bành Phái thúc giục, đẩy Hầu Phi Hổ lên đò trước, Úc Hòa Tuệ cũng lặng lẽ theo sau. Giờ phút này con đò đỏ au mỏng manh hơn hẳn ban đầu, mũi đò và thân đò dày đặc vết mùn cưa do răng nhọn bào mòn, do bị ngâm trong nước mà nó càng đỏ quạch như được sơn bằng máu. 

Con đò nhỏ bé tròng trành đến mức, ngay cả Hầu Phi Hổ phải loay hoay một hồi mới ngồi vững được, thấy Úc Hòa Tuệ muốn xuống Hầu Phi Hổ vô thức đưa tay đỡ cậu ta, nhưng thân thể của Úc Hòa Tuệ lại uyển chuyển nhẹ nhàng như cáo, nhanh nhẹn bước lên mà chẳng ngại con đò lắc lư. Hầu Phi Hổ thấy thế thì nhướng mày rụt tay về. Úc Hòa Tuệ cũng thấy động tác của anh ta, ánh mắt quét ngang chẳng nói lời nào vỗ một cái vào vai Hầu Phi Hổ.

Hầu Phi Hổ không nhìn thấy con cáo hình thành từ oán niệm đã bị thu hồi, chỉ cảm giác vai mình thoáng nhẹ bẫng. Anh ta khẽ cử động, tay trái kéo cánh tay phải nắn lại chỗ khớp xương bị trật vô cùng thành thạo.

Anh ta vận động vài cái, thấy không còn có gì khác lạ thì nhấc cây sào tre lên chống đò. Mặt nước đen ngòm gợn sóng lăn tăn đưa con đò trôi ra giữa dòng. Từ lúc lên đò đến giờ, ngoại trừ vỗ vai Hầu Phi Hổ thì Úc Hòa Tuệ không hề làm gì khác mà chỉ ngồi bất động, ngó đăm đăm anh trai mình đang đứng trên bờ.

Úc Hòa An cũng bồn chồn lo lắng nhìn cậu ta, nhưng hắn ta vẫn nở nụ cười thật thà để ‘trấn an’ em mình khi đối diện với ánh mắt của Úc Hòa Tuệ. Tấm da bò già đã được dúi vào tay Úc Hòa Tuệ trước khi đi, bất kể cậu ta biến thành thứ gì, dáng vẻ ra sao thì bọn họ vẫn mãi là anh em ruột thịt, Úc Hòa An sẽ luôn luôn quan tâm lo lắng cho sự an nguy của em mình.

“Anh ơi, chụp lấy!”

Chợt Úc Hòa Tuệ tháo chiếc máy ảnh luôn đeo trước ngực mình, ném về phía Úc Hòa An. Thấy Úc Hòa An luống cuống tay chân chụp được chiếc máy ảnh, Úc Hòa Tuệ thoáng mỉm cười rồi thôi, vẻ mặt vô cảm y như một tác phẩm điêu khắc bằng đá tuyệt đẹp mà vô hồn.

“Cậu…”

Hầu Phi Hổ thấy vậy thì ngần ngừ mở miệng nhưng Úc Hòa Tuệ đã quay lưng, lặng lẽ mở tấm da bò ra bọc lấy mình. Cậu ta thu mình trong tấm da bò dày rộng nhắm mắt lại như đang say giấc nồng. Thậm chí Hầu Phi Hổ còn không cảm nhận được hơi thở của cậu ta m, hay nói đúng hơn, Úc Hòa Tuệ chưa bao giờ hít thở.

Hầu Phi Hổ thở dài không nói nữa, tập trung chèo đò. Quỷ nhi trong gùi tre rất ngoan, không khóc không gây ồn ào mà tò mò nhìn xuống nước. Chẳng biết có phải vì họ chưa ra giữa sông hay không, mà bầy cá cực kỳ nguy hiểm theo mô tả của Hứa Thần vẫn chưa xuất hiện, con đò cứ nhè nhẹ trôi. Bầu trời xám xịt không mưa nhưng sương mù giăng mắc khắp nơi, trên mặt sông sóng gió cuồn cuộn nên không thể nhìn rõ phía trước.

Ở bờ bên kia, Úc Hòa An vẫn nhìn đau đáu về hướng con đò rời đi, mãi đến khi bóng dáng con đò bị sương mù nuốt chửng mới miễn cưỡng thu hồi ánh mắt, ngây ngốc nhìn vào chiếc máy ảnh mà Úc Hòa Tuệ ném cho mình.

“Chiếc Polaroid này là quà sinh nhật mà tôi đã tặng Tuệ Tuệ lúc thằng bé vào đại học.”

Úc Hòa An lẩm bẩm thu hút sự chú ý của đám Vương Bành Phái và Triệu Hoành Đồ. Dưới ánh nhìn chăm chú của các đồng đội, Úc Hòa An quệt mặt, khóe miệng nhếch lên nhưng vẻ mặt lại đượm buồn chẳng biết đang cười hay mếu.

“Tuệ Tuệ rất thích chụp ảnh nhưng lại không được chụp ảnh, bởi thằng bé là một trong những người được Đại Tiên lựa chọn.”

“Còn có chuyện này nữa à.”

Triệu Hoành Đồ thì thầm, không biết nên nói gì cho phải vào những lúc thế này. Vương Bành Phái cầm sợi dây vàng đen trong tay thả đò từng chút một như đang chơi diều, nhướng mày hỏi: “Anh phát hiện ra rồi à?”

“Ừm.”

Úc Hòa An che mặt, giọng nói buồn rầu phát ra từ kẽ ngón tay. Người đàn ông trung niên ngồi thụp xuống như một con gấu lớn dầm mưa, cả người muốn ngã quỵ.

“Phát hiện ra cái gì?”

Phản ứng của Triệu Hoành Đồ chậm hơn, Hứa Thần nhìn Úc Hòa An đang cuộn tròn cùng chiếc máy ảnh hắn ta đang nắm chặt trong tay thì chợt hiểu:

“Úc Hòa Tuệ không thể chụp ảnh.”

Hứa Thần nhỏ giọng nhắc nhở: “Lúc ở nghĩa trang Tiểu Long…”

“Chụp ảnh nhóm!”

Triệu Hoành Đồ thoáng bừng tỉnh, ở nghĩa trang Tiểu Long Miêu Phương Phỉ đã lấy cớ chụp ảnh nhóm để mời Bính Cửu đến xua đuổi oán niệm, chính Úc Hòa Tuệ là người đã chụp ảnh vào lúc ấy! Cậu ta còn nhớ sau khi cài đặt thời gian chụp ảnh, tên lùn đó đã chạy đến đứng bên cạnh anh trai mình và chụp một bức ảnh tập thể với mọi người.

Khi ấy Úc Hòa An đã nhận ra có điều bất ổn, bởi Úc Hòa Tuệ không thể bị chụp ảnh nhưng đã chủ động làm vậy. Điều này cho thấy Úc Hòa Tuệ có vấn đề.

“Chú biết sao lại câm như hến thế!”

Triệu Hoành Đồ điên tiết nhào vào người Úc Hòa An, trước đó bản thân mình còn chần chừ không dám nói với hắn ta chuyện này, nghĩ mà thấy cay. Vậy là từ đầu đến cuối Úc Hòa An đều biết hết mọi chuyện, chứ có phải khù khờ gì đâu!

Nghĩ vừa rồi Hầu Phi Hổ bị trật khớp vai, Triệu Hoành Đồ giận tím người: “Có phải chú muốn hại chết mọi người không, hả? Phải hay không!?”

Úc Hòa An vẫn bất động dưới sự xô đẩy của cậu ta, từ trong bàn tay thô ráp đang bụm mặt dường như phát ra tiếng rên rỉ nghẹn ngào. Triệu Hoành Đồ giận dữ đi quanh người hắn ta kêu ‘chú chú chú’ một lúc lâu, tức đến mức chẳng nói nên lời.

“Úc Hòa An, đây là chuyện sẽ gây nguy hiểm tột độ cho lữ đội.”

Giọng Hứa Thần cũng lạnh đi: “Nếu chúng tôi không phát hiện sự bất thường của Úc Hòa Tuệ, không đề phòng cậu ta, ngộ nhỡ xảy ra chuyện thì chẳng ai trở tay kịp.”

“Anh không biết thì cũng thôi. Đằng này anh đã phát hiện vấn đề nhưng lại giấu nhẹm đi. Úc Hòa An, anh làm như vậy sẽ khiến cả đội gặp nguy hiểm!”

“Tôi không có.”

Úc Hòa An khàn giọng biện hộ: “Lúc mới phát hiện tôi đã muốn nói cho mọi người biết. Nhưng, nhưng tôi không nói ra được.”

“Ha.”

Triệu Hoành Đồ mỉa mai: “Phải rồi, dẫu sao thì Úc Hòa Tuệ cũng là em trai chú, đương nhiên chú không nói được rồi.”

“Không, không phải, ý tôi không phải thế, là, là…”

Úc Hòa An ăn nói vụng về, lắp bắp ‘là, là’ một hồi chẳng rặn nổi câu, luống ca luống cuống.

“Có phải anh muốn nói nhưng nói không được, lời đã đến bên miệng thì quên béng đi mất?”

“Đúng vậy, đúng đúng, là vậy đó!”

Hai mắt Úc Hòa An sáng lên, vội thanh minh: “Giống như lời hướng dẫn viên Bính, không chỉ nói mà ngay cả viết cũng không được. Ngay từ đầu tôi… tôi không muốn gạt ai cả, chỉ là không nói ra được thôi.”

Đương nhiên cậu cũng không nói ra được.

Vệ Tuân quay đầu nhìn Bình Bình đang lơ lửng phía trên thôn Thiết Bích, cọng dây xích trói buộc oán niệm của cô ta càng tối màu hơn, từ hồng chuyển sang đen toát ra một luồng khí cực kỳ đáng sợ.

Bình Bình đến ‘giữ bí mật’ à?

Ngẫm kỹ thì, nếu Úc Hòa Tuệ thực sự là quái vật từ hành trình khác vậy e rằng Bình Bình đã giấu giếm khách sạn mời cậu ta đến đây. Các du khách khó mà biết được, ngay cả việc Vệ Tuân phát hiện cũng hoàn toàn do trùng hợp. Thật ra nếu có kinh nghiệm phong phú, chỉ cần liếc mắt cái là cậu biết ngay Úc Hòa Tuệ không tầm thường, nói không chừng còn có thể báo cáo giao dịch bất hợp pháp này cho khách sạn rồi nhận phần thưởng.

Tiếc rằng… à không, cũng không tiếc cho lắm. Nhớ đến cái thói kẹt xỉ thường ngày của khách sạn chẳng khác gì bố thí cho ăn mày kia, chắc thưởng cho cậu một hai trăm điểm là cùng.

Vệ Tuân gục mặt xuống, khẽ tặc lưỡi. Giờ ngẫm lại, lúc cậu và cả bọn Miêu Phương Phỉ phát hiện trong nhóm có thêm một người nữa chính là khi kết thúc điểm tham quan đầu tiên, bước vào điểm tham quan thứ hai.

Tại sao một chuyện bí mật, lại không cần giữ bí mật?

Là bởi vì bản thân bí mật đó đã vô nghĩa.

Nếu trước đây Vệ Tuân chỉ suy đoán thì giờ cậu đã có thể khẳng định 100% rằng có một hành trình Đắm say Tương Tây khác đang diễn ra cùng lúc với họ, hơn nữa Úc Hòa Tuệ có khả năng là boss ở điểm tham quan đầu tiên nhưng đã bị lữ đội bên đó giết chết.

Giờ đây, e Úc Hòa Tuệ chỉ là linh hồn còn sót lại dựa vào sức mạnh của Bình Bình, bất kể thế nào thì cậu ta cũng sắp xong đời rồi. Úc Hòa An còn nghĩ hai anh em có thể gặp lại nhau, khi Úc Hòa Tuệ sang bên kia, tuy nhiên đây chỉ là ảo tưởng ngây thơ thôi, có khi Úc Hòa Tuệ không thể bước chân lên mảnh đất đó cũng nên.

Bên này, đối mặt với ánh mắt nghi ngờ của đám người Triệu Hoành Đồ, Úc Hòa An giải thích:

“Tuệ Tuệ đã mất tích mười năm trước.”

Úc Hòa An cười khổ nhìn mặt sông bị sương mù giăng kín, như muốn xuyên qua lớp sương mù dày đặc trông thấy bóng dáng Úc Hòa Tuệ.

“Năm 18 tuổi lúc thằng bé vào đại học, tôi đã đưa nó đến nhà ga. Tôi tính đưa nó vào trường đại học, nhưng nhà có việc nên không thể đi được.”

Úc Hòa An lẩm bẩm chìm trong ký ức: “Sau đó Tuệ Tuệ đã mất tích mà không để lại bất kỳ tin tức nào. Tôi tìm đến trường của thằng bé thì mấy thầy cô bảo rằng nó không đi học, đây là chuyện không thể, vì vất vả lắm Tuệ Tuệ mới thi đỗ một trường đại học ở thủ đô, gia đình luôn phản đối chuyện thằng bé đi học bên ngoài nên tôi đã phải làm lụng vất vả mới gom góp đủ học phí cho nó. Tuệ Tuệ ngoan lắm, lúc nào cũng bảo với tôi rằng nó muốn nhìn ngắm thế giới ngoài kia, khó khăn lắm mới có cơ hội nên thằng bé sẽ không trốn học đâu. Chắc chắn là không.”

“Tôi đã đi tìm nó suốt bấy lâu nay, nhưng tìm cách mấy cũng không ra.”

Giọng Úc Hòa An nấc lên từng tiếng nghẹn ngào bởi nỗi đau và sự tuyệt vọng quá lớn, nước mắt đàn ông chôn sâu trong lòng trừ những lúc đau khổ cùng cực. Nỗi niềm ấy khiến Triệu Hoành Đồ thu lại ánh mắt mỉa mai xen lẫn giận dữ, rơi vào lặng thinh.

“Tôi đã tìm kiếm cùng trời cuối đất, nhưng thằng bé vẫn bặt vô âm tín.”

Úc Hòa An làu bàu như nói với chính mình: “Sau đó tôi báo cảnh sát nhưng cảnh sát cũng không tìm thấy Tuệ Tuệ, lâu đến nỗi cuối cùng cảnh sát đã ngừng tìm kiếm và ghi trong báo cáo là Tuệ Tuệ mất tích. Duy chỉ có một vị đội trưởng thường xuyên liên lạc với tôi, là chưa bao giờ từ bỏ việc tìm kiếm Tuệ Tuệ.”

“Anh đội trưởng đội cánh sát hình sự đó giỏi lắm, nhờ anh ấy mà tôi không từ bỏ hy vọng nhưng rồi anh ấy cũng biến mất.”

Úc Hòa An đau đớn đập vào đầu, buồn bã nói: “Tất cả đều là lỗi do tôi, học đại học làm gì chứ, nếu Tuệ Tuệ không vào đại học thì tốt rồi, dù ở lì trong nhà cũng có sao đâu…”

Đến câu cuối hắn ta bật khóc nức nở, nói không ra hơi. Còn Vệ Tuân nghe hắn ta kể xong cũng thầm ngạc nhiên.

Đội trưởng đội cánh sát hình sự? Thủ đô? Mất tích?

Chuyện này có vẻ hơi trùng hợp?

Cậu im lặng liếc sang Vương Bành Phái, thấy Vương Bành Phái sờ cằm như đang suy tư thì trong lòng chợt nảy ra ý nghĩ.

Chẳng ngờ những chuyện này lại dây mơ rễ má như vậy.

“Thôi nào anh Úc, việc anh và Hòa Tuệ gặp lại nhau cũng coi như duyên số rồi.”

Vương Bành Phái đang chìm trong suy tư thoáng giật mình, nhận thấy bản thân nghĩ ngợi miên man trong thời khắc này thật sự không hay lắm, bèn lên tiếng an ủi Úc Hòa An: “Nhưng vì sao.. anh cũng tới tham gia hành trình thế?”

“Tuệ Tuệ thích đi du lịch nhất.”

Úc Hòa An ôm chặt máy ảnh, nói năng không đầu không đuôi: “Kể, kể từ khi thằng bé mất tích tôi đã tìm kiếm khắp nơi, sau đó làm lụng lặt vặt để kiếm tiền đi du lịch. Tuệ Tuệ luôn ao ước nhìn thấy quan tài treo, tôi cũng đã đi xem rất nhiều lần nên mới nghĩ, nghĩ…”

Nghĩ rằng liệu hắn ta có thể tình cờ gặp lại Úc Hòa Tuệ đã mất tích tại điểm tham quan này hay không, dù nghe có vẻ hão huyền nhưng cũng chẳng còn cách nào khác.

“Sau đó trong một lần đi ngao du, tôi đột ngột xuất hiện trên chiếc xe buýt du lịch.”

Úc Hòa An đã bị khách sạn Kinh Dị Toàn Cầu lựa chọn. Vô số danh hiệu và đạo cụ thần kỳ trong khách sạn khiến lòng hắn ta lại nhen nhóm hy vọng tìm kiếm em trai mình, nào ngờ…

Hửm?

Nghe hắn ta kể, hai mắt Vệ Tuân chợt lóe sáng như vừa nghĩ ra điều gì. Cậu phát hiện mình đã hiểu sai về tiêu chí lựa chọn du khách. Bởi do Vệ Tuân được chọn lúc sắp chết và ấn tượng ban đầu quá sâu sắc, cộng thêm thân phận của cậu khá đặc biệt, không thể lấy các du khách làm tham chiếu nên cậu cho rằng những du khách khác cũng được chọn theo cách tương tự.

Nhưng giờ có vẻ không phải thế, ít nhất là không đúng trong trường hợp của Úc Hòa An. Chẳng lẽ hắn ta được chọn, là do mong muốn mãnh liệt muốn tìm kiếm em trai mình sao?

Vệ Tuân nhớ bản thân là du khách loại X đặc biệt, vậy đương nhiên sẽ có những loại du khách khác. Các du khách loại X đặc biệt sau khi được kích hoạt danh tính sẽ trở thành hướng dẫn viên dự bị, tức là chỉ có du khách loại X mới có thể trở thành hướng dẫn viên ư?

Nếu hiểu theo cách này thì nhóm hướng dẫn viên sẽ khác hoàn toàn với nhóm du khách, những ai cận kề cái chết hoặc có thời gian đếm ngược tử vong sẽ là du khách thuộc loại X, tương lai trở thành hướng dẫn viên.

Còn các du khách không được chọn lúc sắp chết thì sao?

Bọn họ được phân loại theo cách nào?

Bọn họ có thời gian đếm ngược tử vong không?

Vệ Tuân bỗng nghĩ đến vấn đề này, hướng dẫn viên luôn bị giục giã bởi thời gian đếm ngược tử vong, ép bọn họ dùng đủ mọi thủ đoạn để kiếm điểm. Giả sử mọi người đều sắp chết thì cũng thôi, nhưng nếu không có thời gian đếm ngược tử vong thì các du khách sẽ là những tên khỏe mạnh phè phỡn, còn hướng dẫn viên trông thì mạnh mẽ đó, nhưng thực chất lại là kẻ khẩn cấp nhất và dễ chết nhất. Hơn nữa cùng với sự bất bình đẳng về số điểm mà hướng dẫn viên và du khách kiếm được, liệu hướng dẫn viên có cảm thấy không cam lòng, bất công, hoặc thậm chí ghen tị với các du khách hay không?

Sự mâu thuẫn giữa hướng dẫn viên và du khách có lẽ đã gieo rắc từ lâu vì các tiêu chí lựa chọn, chỉ chờ thời cơ bùng nổ thôi.

Từ quan điểm này, dường như khách sạn đang ngấm ngầm thúc đẩy sự đối đầu giữa hướng dẫn viên và du khách, chính xác thì nó đang muốn làm gì nhỉ?

Vệ Tuân lại nghĩ tới *** và An Tuyết Phong.

Anh ta muốn sao đây?

“Tôi liên tục tham gia vào những chuyến hành trình nhưng tôi quá yếu, toàn dựa vào danh hiệu ‘con bò già’ để gắng gượng sống sót hết lần này đến lần khác. Tôi gom góp đủ 50.000 điểm, đến khách sạn dò la tin tức Tuệ Tuệ đang ở đâu, cuối cùng thông tin cho biết là ở ‘Đắm say Tương Tây’.”

Úc Hòa An vẫn đang lải nhải kể, còn Triệu Hoành Đồ và Hứa Thần thì hơi bất ngờ nhìn nhau không nói được lời nào. Các thông tin do khách sạn bán rất đắt đỏ, chẳng ngờ Úc Hòa An lại gom đủ được 50.000 điểm. Đây là chuyện cực kỳ khó, vì dù cho du khách có kiếm bao nhiêu điểm sau một hành trình thì cũng bị các hướng dẫn viên bóc lột gần hết.

Mỗi khi tiết kiệm được chút điểm, quay về sảnh ảo là bọn họ sẽ tiêu sạch để nâng cấp sức mạnh bản thân và mua đạo cụ, dù sao để dành điểm cũng bị hướng dẫn viên moi hết, vậy thà tăng sức mạnh cho mình còn hơn. Danh hiệu của Úc Hòa An có thể tạo ra giọt nước mắt bò già, đây là một vật phẩm đặc biệt lời chứ không lỗ, đáng lý thực lực của hắn ta trải qua đủ loại hành trình phải mạnh hơn nhiều mới đúng, nhưng hắn ta lại dành dụm hết số điểm kia. Đến cả Triệu Hoành Đồ cũng đặt tay lên ngực, tự hỏi liệu rằng cậu ta có thể kiên trì được như Úc Hòa An hay không, nguyện vọng của mình trước khi bước vào khách sạn đến giờ cậu ta cũng chẳng còn tha thiết đến nữa.

Những chuyến hành trình tàn khốc, những đạo cụ và danh hiệu thần kỳ khiến người ta khó lòng kiềm chế, lúc nào cũng muốn trở nên mạnh hơn. Tuy nhiên muốn nhận được nhiều điểm và hiện thực hóa ước mơ thì nhất định phải càng thêm vượt trội, mà để trở nên vượt trội bọn họ cần tiêu nhiều điểm hơn nữa.

Đó là một vòng tuần hoàn chết chóc, tựa như một chiếc xe đua mất phanh.

Hứa Thần càng nghĩ càng sợ, không biết có bao nhiêu người đã bị lạc lối trong cuộc rượt đuổi không hồi kết này.

Thế nhưng Úc Hòa An vẫn kiên định với ước muốn ban đầu của mình, ý chí của hắn ta mãnh liệt biết bao nhiêu. 

“Tôi nghĩ mình và Tuệ Tuệ sẽ gặp lại nhau trong hành trình.”

Cảm xúc Úc Hòa An bất ổn, hắn ta lại lấy tay che mắt, trên mặt dường như rơi lệ.

“Nhưng tôi không ngờ, không ngờ…”

Không ngờ hắn ta lại gặp Úc Hòa Tuệ trong hoàn cảnh này.

Úc Hòa An dùng đôi tay run rẩy mở chiếc máy ảnh Polaroid lên, trong đó chỉ có ảnh nhóm bọn họ. Trong ảnh Úc Hòa An đang mỉm cười, hai tay trống không như đang đặt lên vai người đứng bên cạnh.

Nhưng cạnh hắn ta không có ai cả.

Lúc còn sống không chụp ảnh để lưu giữ, sau khi chết cũng không có cách nào xuất hiện trong ảnh được.

Hắn ta và Úc Hòa Tuệ sẽ chẳng bao giờ có được tấm ảnh chụp chung nữa.

“Có thể đây chỉ là ảo giác thôi, biết đâu Úc Hòa Tuệ ‘thật’ vẫn còn sống.”

Giọng Hứa Thần đã dịu xuống. Úc Hòa An lắc đầu cười khổ, nghẹn ngào nói: “Đó là Tuệ Tuệ, tôi biết mà, tôi đã tiếp xúc với thằng bé, đó chính là Tuệ Tuệ.”

“Anh Úc à, anh đừng buồn.”

Vương Bành Phái thở dài lắc đầu: “Gặp được nhau là tốt lắm rồi, cũng may anh có mặt trong hành trình này.”

Úc Hòa An cười thê lương, thân thể lắc lư không đứng vững. Triệu Hoành Đồ nhìn cảnh này cũng không đành lòng, cảm thấy chi bằng cứ để Úc Hòa An nhớ thương cho rồi, bởi ít ra sẽ luôn cho rằng Úc Hòa Tuệ vẫn còn sống chứ không phải đối diện với sự thật tàn nhẫn thế này.

Nhưng Triệu Hoành Đồ lại thấy mâu thuẫn khi nghĩ về bản thân. Nếu có người thân mất tích, vậy cậu ta thà rằng không bao giờ biết tung tích của người thân mà sẽ luôn tìm kiếm họ, hay nên đối mặt trực tiếp với sự thật tàn khốc đây? Nếu chọn cái đầu tiên thì nỗi đau sẽ vô cùng vô tận không bao giờ dứt, còn nếu chọn cái thứ hai thì nỗi đau sẽ dày vò một lần rồi thôi.

Con người ta đâu ai chạy mãi theo quá khứ, mà vẫn phải tiếp tục tiến về phía trước.

Lời của Vương Bành Phái mang ý nghĩa sâu xa, Triệu Hoành Đồ và Hứa Thần chưa hiểu lắm, nhưng Vệ Tuân thì rõ ràng tất cả. Cậu đang suy đoán có hai hành trình Đắm say Tương Tây diễn ra song song và Úc Hòa Tuệ là boss trong hành trình kia, giờ xem ra Vương Bành Phái cũng biết chuyện này.

Vệ Tuân ngứa ngáy, muốn cầm tù ép cung Vương Bành Phái khai ra tất cả các thông tin mật về khách sạn, kiểu như phải thật rành luật mới lách luật được vậy. Có điều Vệ Tuân lại cảm thấy, chơi giải đố biết đâu còn vui hơn nhiều.

Như chuyện của Bình Bình và Úc Hòa Tuệ lần này chẳng hạn, còn có An Tuyết Phong, và…

“Hướng, hướng dẫn viên Bính.”

Nãy giờ Vương Bành Phái đang an ủi Úc Hòa An nhưng cũng đang âm thầm moi thêm thông tin có liên quan đến Úc Hòa Tuệ từ miệng Úc Hòa An, thình lình một cơn lạnh buốt chạy dọc sống lưng. Hắn ta sởn cả gai ốc cảnh giác trong lòng, Vương Bành Phái hớn hở quay lại đối diện với chiếc mặt nạ đồng thau của Bính Cửu.

Bính Cửu muốn làm gì chăng?

Vương Bành Phái giả vờ giật mình bồn chồn. Chiếc mặt nạ đồng thau che khuất nửa trên khuôn mặt của Bính Cửu chỉ để lộ đôi mắt màu xanh lam… màu xanh lam? Hóa ra tròng mắt của Bính Cửu màu xanh lam à? Không đúng, hình như trước đây mặt nạ của gã cũng không phải màu xanh lá mà…

“Sợi dây thừng của anh tốt quá nhỉ.”

Lời nói của Bính Cửu cắt ngang dòng suy nghĩ hỗn loạn của Vương Bành Phái: “Mượn xem cái coi.”

“Hướng dẫn viên Bính, cậu Cửu, thôi mà… Đừng mà hướng dẫn viên Bính…”

Trong tiếng kêu rên dễ gây hiểu lầm của Vương Bành Phái, Vệ Tuân giật lấy cuộn dây thừng vàng đen trên tay hắn ta. Ỷ vào việc Vương Bành Phái cũng đang che giấu thân phận không dám ngăn cản cậu mà chỉ dám rên vài tiếng nhỏ xíu ‘hướng dẫn viên Bính đừng mà…’. Vệ Tuân tha hồ làm chuyện lưu manh ngay giữa ban ngày ban mặt.

[Tên: Thừng leo núi ***]

[Phẩm chất: Không xác định]

[Công năng 1:???]

[Công năng 2:???]

[Công năng 3:???]

[Bạn không phải là chủ sở hữu của thừng leo núi, nên không thể xem thông tin cụ thể của nó]

Ố ồ?

Vệ Tuân rất ngạc nhiên, cậu chỉ muốn thu thập ít thông tin từ những thứ Vương Bành Phái lấy ra, nào ngờ đây lại là vật phẩm ***.

‘Có gì mà mình không xem được?’

Vệ Tuân ngứa ngáy trong lòng tự đặt câu hỏi về khách sạn, đồng thời bí mật đánh tráo khái niệm: ‘Tao với mày đã ký thỏa thuận, chẳng lẽ đến thuộc tính của sợi dây thừng mà tao cũng không xem được à?”

Đối phương không đáp, đây cũng là điều mà Vệ Tuân đã dự đoán trước. Cậu cầm sợi dây thừng như đang cân nhắc nhưng thật ra là liếc nhìn Vương Bành Phái qua khóe mắt, thấy hắn ta tuy có vẻ nôn nóng nhưng hình như chẳng lo ngại gì mấy.

Đúng là Vương Bành Phái đang vờ vịt chứ đâu có sợ gì, không có sự cho phép của ông chủ thì đến hắn ta còn không coi được công năng của sợi dây thừng chứ nói gì đến Bính Cửu. Hơn nữa quyền sở hữu của sợi dây thừng này không thuộc về hắn ta, nên dù nó có bị Bính Cửu cướp mất thì sau khi ra khỏi hành trình, nó cũng sẽ tự động trở lại với hắn ta thôi.

Ha ha, mặc kệ Bính Cửu làm gì thì làm đi.

Vương Bành Phái cười trộm đầy xấu xa.

“Sợi dây thừng, đằng kia, sợi dây thừng!”