Đoàn Sát Thủ Tiến Hóa Thần Cấp

Chương 1112: C1112



Lâm Lăng cầm Hỏa Lân Long Thương trong tay, ngọn lửa đỏ rực ẩn chứa sức mạnh chấn động gào thét lao tới từ mũi thương. Con quái vật sa mạc ở đằng trước đứng mũi chịu sào.

Chỉ nghe một tiếng ‘Phanh’ nổ vang, nó trực tiếp nổ thành cát bụi đầy trời trong ánh lửa.

Ngay sau đó, thế công của Lâm Lăng chưa giảm, cầm thương quét ngang.

Sức mạnh cuồng bạo chấn động, mang theo khí thế không thể địch nổi, hung hăng đánh sâu vào ba con quái vật sa mạc đang xúm lại đây.

“Phanh phanh phanh!!!”

Thân thể khổng lồ của chúng lập tức nổ mạnh.

Thế công của Trần Tấn và Lạc Hằng đều rất sắc bén hung ác. Bọn họ cũng không phân tán ra, mà theo sát hai bên trái phải của Lâm Lăng, liên tục tác chiến, giống như một trường đao bén nhọn muốn đâm xuyên qua vòng vây trước mắt.

Nhưng những quái vật sa mạc đó giống như có được thân thể bất tử. Dù gặp phải hủy diệt trình độ nào cũng có thể nhanh chóng hồi phục lại trong khoảng thời gian ngắn.


Tuy số lượng không nhiều lắm, chỉ có hơn trăm con, nhưng khả năng liên tục sống lại này càng khó giải quyết, rất thử thách sức chiến đấu và sức chịu đựng của bọn Lâm Lăng.

Trạm kiểm soát khó khăn như thế nghiễm nhiên chứng tỏ đây là chiến trường xếp hạng cuối cùng, người dự thi có thể thông qua tuyệt đối không phải hạng người tầm thường!

Đến lúc đó, nhất định họ sẽ càng gian khổ khi phải đối mặt với những thiên kiêu chủng tộc cấp yêu nghiệt kia!

“Cuồng Ảnh Liệt Đao Trảm!”

Trong mắt Lạc Hằng lộ ra tia hung ác, trường đao hai mét trong tay nở rộ ra ánh sáng đỏ lộng lẫy, sát khí ngập trời. Quái vật sa mạc ùn ùn không dứt hoàn toàn kích thích sát ý điên cuồng trong lòng hắn.

Đi kèm với một tiếng rống to, hắn nắm đao chém ra.

Xẹt! Xẹt! Xẹt...!!!


Chỉ chốc lát sau, vô số bóng đao khổng lồ điên cuồng gào thét lao ra giống như cơn lốc.

Đông đảo quái vật sa mạc ngăn cản ở phía trước đều bị loạn đao chém thành cát vụn.

Thế công cường hãn này đánh thủng ra một lỗ hổng từ vòng vây của bọn quái vật sa mạc, bọn Lâm Lăng thừa cơ hội này mà lao vút đi, không chút tạm dừng mà chạy vào sâu trong đó.

Nhưng sao đám quái vật sa mạc kia lại cho bọn họ cơ hội chạy thoát, chúng luôn đuổi theo không bỏ.

Tiếng gầm gừ trầm thấp khàn khàn không ngừng vang lên ở phía sau. Có lẽ do ưu thế địa lý của sa mạc nên tốc độ chúng nó chạy nhanh hơn bọn Lâm Lăng một chút.

Dựa theo khoảng cách lúc này của hai bên, không bao lâu nữa họ sẽ lại bị quấn lấy.

“Tiểu Bạch, xuất chiến!”

Mắt thấy sắp bị đuổi theo, ánh mắt Lâm Lăng chớp động, lập tức triệu hồi ra các chiến thú Tiểu Bạch và Hổ Bá, chúng sôi nổi lao vút ra.

Rống! Rống!!