Đoàn Sát Thủ Tiến Hóa Thần Cấp

Chương 1195: C1195



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương có nội dung bằng hình ảnh

Hắn ta không thể tưởng tượng được người được gọi là ‘Lâm Thiên’ đó bây giờ lại đứng trước mặt mình. Thậm chí trong suốt cả quá trình đó, hắn ta còn giúp đỡ và trở thành đồng lõa của ‘Lâm Thiên’.

Tất cả tham vọng cùng với sự phẫn nộ thời trẻ giờ đây dường như không chỗ nào để trút. Nghĩ vậy, Trần Tấn không khỏi lắc đầu cười khổ một tiếng.

“Cũng được.”

Lâm Lăng hít sâu một hơi, hắn cố gắng áp chế những suy nghĩ bộn bề trong lòng.

Là phúc không phải là họa, đã là họa thì không thể tránh khỏi nên trước mắt chỉ có thể cầu phúc cho bản thân nhiều hơn. Điều duy nhất mà hắn có thể nghĩ tới bây giờ chính là cái gọi là ‘không rõ tung tích’ của ba năm sau, rốt cuộc hắn đã ở đâu?

Không phải là hắn bị nhốt đấy chứ?


Vù vù vù!

Ngay khi Long Thi đang bay qua một dãy núi, đột nhiên cây cối phía dưới truyền ra tiếng gió mãnh liệt. Ngay sau đó, từng mũi tên màu đen như xé rách hư không bắn về phía hai người Lâm Lăng.

Dưới sự cảm ứng của linh thức, tất cả đây đều không phải là ám khí bình thường mà trên đó đều có phù văn ẩn chứa sức mạnh hắc ám cực kỳ mạnh mẽ. Nếu như bị bắn trúng thì chỉ e rằng không chỉ bị thương ngoài da.

“Gào!”

Long Nha há miệng gầm lên một tiếng, đuôi rồng lắc lư dữ dội. Cơn gió mạnh quét qua thổi bay hầu hết tất cả mũi tên đen.

Long Nha dùng đuôi rồng che chở cho hai người Lâm Lăng ở phía sau. Còn sót lại gần chục mũi tên đều bắn trúng vào đuôi rồng.

May mà hình dạng hiện tại của Long Nha vẫn là một xác chết nên tấn công vật lý đối với nó hoàn toàn vô dụng, thậm chí nó còn chẳng cảm thấy gì.


Tuy nhiên cảnh tượng kinh hoàng tiếp theo đã diễn ra. Khi những mũi tên màu đen này chạm vào đuôi rồng thì đồng loạt phát nổ.

“Ầm ầm ầm!”

Tiếng nổ ầm ầm không ngừng vang lên. Ngay cả những mũi tên đen bị đuôi rồng đạp nát cũng biến thành sương mù đen. Chỉ trong chốc lát, lượng lớn sương mù màu đen tản ra tạo thành một lãnh vực hắc ám bao phủ hai người Lâm Lăng ở bên trong.

“Vù vù vù!”

Dường như bên trong màn sương đen có tính ăn mòn rất cao nên cái lồng linh khí hộ thể của Lâm Lăng và Trần Tấn đột nhiên phát ra thanh âm chói tai. Dưới sự ăn mòn điên cuồng của màn sương đen, cái lồng hộ thể nhanh chóng bị tan ra với tốc độ nhanh khủng khiếp.

“Quả nhiên những mũi tên này đều là tập kích!”

Ánh mắt Trần Tấn lộ ra vẻ hoảng sợ, hắn ta lập tức đoán ra được điều gì đó.

“Màn sương đen này có tên là Ám Uyên Độc Vụ, lực sát thương đối với thân thể và Linh Anh cực mạnh cho nên phải hết sức cẩn thận.”