Đoàn Sát Thủ Tiến Hóa Thần Cấp

Chương 1274: C1274



Khi bọn họ nhìn thấy thi thể của đám võ giả Tử tộc gần đó, vẻ mặt tràn ngập sự khiếp sợ vì không biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì. Một màn không thể tưởng tượng nổi đã diễn ra, hơn chục đệ tử của Cửu Huyền Tông bị xóa ký ức cảm thấy bất ngờ.

Ảo cảnh?

Người đàn ông cao lớn nhíu mày, hắn ta cầm thanh kiếm trong tay chém mạnh một phát về phía trước.

Ầm!

Mấy cây đại thụ cách đó không xa đều bị chặt đổ ngay tức khắc.

Tuy nhiên sau lượt công kích này vẫn không phát hiện ra dấu hiệu dao động năng lượng bất thường nào cho nên có thể thấy được thú mà bọn họ đang nhìn không phải là ảo cảnh.

Cảnh tượng nơi này là chân thật!

“Thôi bỏ đi, quan trọng là chúng ta phải trốn trước đã. Lỡ như lại có võ giả Tử tộc đến thì lại càng khó giải quyết!”


Sự mơ hồ trong mắt của người đàn ông đã bắt đầu xuất hiện vài phần cảnh giác. Sau đó, hắn ta lập tức vung tay lên và đưa các sư đệ nhanh chóng rút lui khỏi nơi này. Bọn họ không hề nhận ra chìa khóa bí mật của Thần Táng Chi Uyên đã biến mất.

Vậy mà trên một gốc cây đại thu cách đó không xa có một bóng đen nhỏ nhìn chằm chằm tất cả mọi thứ.

“Đã xong.”

Lâm Lăng nhếch miệng cười, hắn khá hài lòng.

Tuy rằng tất cả những người đó đều là sư huynh đệ đồng môn nhưng dù sao lòng dạ cách biệt nên hắn cũng không dám đảm bảo sau khi những người này trở về sẽ không để lộ bất cứ tin tức nào.

Hiện tại hắn đã đắc tội với không ít thế lực, nhất là tháp Thông Thiên nên nếu như bị phát hiện thì chắc chắn sẽ rất phiền phức.

Vù!

Ngay sau đó, Lâm Lăng bay vút đi dựa theo con đường định đi ban đầu.


Hai ngày sau, Lâm Lăng đi xuyên qua lục địa U Ám của Tử tộc, cuối cùng hắn cũng tới được tận cùng phía nam của đại lục.

Sau khi tới nơi, hắn thấy núi non trùng điệp trải dài vô tận.

“Dãy núi này lớn thật!”

Trông thấy vùng rừng núi rộng lớn vô biên, Lâm Lăng không nhịn được hít một hơi thật sâu.

Bởi vì dãy núi thật sự quá lớn nên nhìn đi nhìn lại chỉ toàn thấy núi. Nó thậm chí còn rộng hơn nhiều so với bất cứ ngọn núi nào mà hắn từng thấy qua khiến cho hắn cảm thấy mình đang đứng trước đại dương bao la.

Lâm Lăng đứng giữa không trung híp mắt nhìn về phía xa xa sâu trong dãy núi.

Hắn thấy trong núi có một khu vực khá âm u. Nếu như hắn đoán không nhầm thì đó chính là Thần Táng Chi Uyên.

Lâm Lăng không định bay tới đó mà hắn định đi bộ từ bên ngoài vào. Mặc dù khá mất thời gian nhưng trên đường đi sẽ giúp cho nhóm sủng vật của hắn có cơ hội đi cắn nuốt để tiến hóa.

Sau khi đưa ra quyết định, Lâm Lăng đáp xuống mặt đất và nhanh chóng hòa mình vào giữa rừng núi rậm rạp.

Bước vào bên trong khu rừng có thể thấy những cây cổ thụ to lớn che trời lấp đất khiến cho ánh sáng khó xuyên được xuống phía dưới. Đảo mắt nhìn xung quanh, hắn thấy đủ loại cỏ dại mọc ở khắp nơi, các bụi gai, dây leo mọc rậm rạp. Dưới mặt đất phủ dày một tầng lá vàng khô héo, Lâm Lăng vừa đi vào giẫm phải tạo nên tiếng vang giòn tan dưới mặt đất.