Đoàn Sát Thủ Tiến Hóa Thần Cấp

Chương 1295: C1295



Thanh âm của hệ thống vừa vang lên, Lâm Lăng đã nói ngay.

“Bing, qua kiểm tra ký chủ bắt được một sinh vật hắc ám ‘Thâm Uyên Ám Ma’, mời ngài đặt tên.”

“Ám Ma.”

Lâm Lưng suy nghĩ một chút rồi tự đặt một cái tên nào đó dễ nhớ.

“Bing, chúc mừng ký chủ đã đặt tên cho sủng vật thành công.”

Ngay sau đó, số liệu về sủng vật mới hiện lên trong đầu Lâm Lăng.

Ám Ma

Mã số: 008

Chủ nhân: Lâm Lăng


Sức chiến đấu: 40 vạn

Kỹ năng: Sóng xung kích hắc ám, Nghịch Thiên Ma Trảm…

Ngay khi thông tin dữ liệu hiện ra, Lâm Lăng chú ý ngay tới cột sức chiến đấu.

Tuy rằng sức chiến đấu của nó kém Ma Long 10 vạn, mức độ đó tương đương với khoảng cách cả một cảnh giới. Từ sự so sánh này, thực lực của Lâm Lăng chỉ cần đạt tới cảnh giới Thánh Vực tầng thứ 9 là hắn có thể huy động sức mạnh của hệ thống để có thể thực sự thuần phục được Ma Long.

Nghĩ vậy, trong lòng Lâm Lăng đã có mục tiêu.

Chợt hắn đảo mắt nhìn quanh Thâm Uyên Ám Ma dày đặc xung quanh mình, đáng tiếc là hắn không có đủ tiền. Nếu không ngay lúc này, hắn đã có thể tạo ra một đoàn quân sủng vật Ám Ma!

Sau đó, Lâm Lăng cũng không chậm trễ nữa, hắn lập tức triệu hồi máy bay chiến đấu biến hình và lái nó bay vọt lên.

Ầm!


Dưới sự điều khiển của Lâm Lăng, hỏa lực của Kim Cương khai hỏa xé toạc màn sương mù đen kịt với tốc độ cực nhanh, phóng ra khỏi vực thẳm.

Lâm Lăng ngồi ở vị trí ghế lái cũng đang không ngừng nhẩm tính thời gian. Dựa theo tốc độ hiện tại cùng với chiều sâu của Thần Táng Chi Uyên, chỉ sợ hắn không thể rời khỏi đây trước khi trời tối.

“Kinh Kha, đi ra hỗ trợ ta.”

Suy nghĩ trong đầu Lâm Lăng chợt lóe triệu hồi Kinh Kha ra ngoài.

Chỉ thấy nó nằm sấp trên cánh của Kim Cương, trong lúc bay, nó thi triển Thuấn Gian Di Động để tăng tốc độ bay. Tuy nhiên cho dù làm như thế cũng chỉ rút ngắn được khoảng một phần ba thời gian.

Hơn nửa tiếng sau, sắc trời bên ngoài dần tối lại. Mà hiện tại Lâm Lăng vẫn chưa bay ra khỏi Thần Táng Chi Uyên, thậm chí còn cách khoảng hơn 3000 trượng nữa.

“Gào!”

Khi trời tối dần, Thâm Uyên Ám Ma dưới vực sâu bắt đầu thức tỉnh. Một đôi mắt đỏ rực giống như thần chết trong đêm đen, tràn ngập khát vọng muốn giết người không thể kiểm soát. Dường như cảm nhận được sự xâm phạm của người ngoài nên bọn chúng gầm lên đầy tức giận. Tiếng gầm của bọn chúng vang vọng khắp vực sâu!

Ầm! Ầm! Ầm!

Sau đó, từng tiếng nổ vang lên. Động tĩnh mạnh mẽ như thế rõ ràng là tất cả Thâm Uyên Ám Ma cùng nhau xông ra!

“Đến rồi!”