Đoàn Sát Thủ Tiến Hóa Thần Cấp

Chương 1299: C1299



Phanh phanh phanh!!!

Hơn mười đạn đạo lập tức xé rách không khí, hung hăng va chạm với ngọn lửa đen khổng lồ kia, lập tức truyền ra từng tiếng nổ vang kinh người.

Ánh lửa tràn ngập, lúc này các hung thú Thánh giai khác cũng lũ lượt kéo đến, hung ác triển khai thế công.

Thấy tình cảnh này, sắc mặt Lâm Lăng lập tức thay đổi, nhịn không được hít hà một hơi. Nhiều hung thú Thánh giai như vậy cùng xong lên thì sao hắn chốn lại nổi.

“Ám Ma!”

Tâm tư quay nhanh, Lâm Lăng quyết đoán triệu ra Ám Ma vực sâu vừa thu làm sủng vật.

Hiện giờ nó đã là sủng vật của hệ thống, không bị phạm vi vạn trượng hạn chế nữa rồi. Vừa xuất hiện thì Ám Ma vực sâu lập tức dùng tư thế cực kỳ cuồng bạo mà đón đầu thế công của những hung thú Thánh giai kia.


Nhưng thực lực của Ám Ma vực sâu chỉ có thể so sánh với võ tu nhân loại cấp Đế Tôn Cảnh, muốn đánh bại hơn mười hung thú Thánh giai là hoàn toàn không có khả năng.

Cho nên nhiệm vụ của nó rất đơn giản, đó là ngăn cản thế công của lũ hung thú Thánh giai, tranh thủ càng nhiều thời gian để Lâm Lăng chạy thoát.

Trong lúc máy bay chiến đấu biến hình toàn lực phi hành thì Kinh Kha cũng không ngừng lại chút nào, nó không ngừng thi triển Thuấn Gian Di Động, thay đổi quỹ đạo bay.

Dùng sách lược này thì không dễ dàng bị nhóm hung thú Thánh giai nhắm trúng mục tiêu.

Cứ như vậy, Lâm Lăng thao túng Kim Cương xông thẳng lên trên, rốt cuộc cũng chạy ra khỏi mảnh đất trung tâm này, xuất hiện trên bầu trời cao bên ngoài.

“Thu!”


Trong lòng Lâm Lăng khẽ dao động, trực tiếp thu Ám Ma vực sâu vào không gian sủng vật của hệ thống.

Trái lại là phía Long Nha, chỉ thấy nó đã bị kéo sâu xuống đáy vực, khó có thể chạy thoát khỏi sự bao vây điên cuồng của vô số Ám Ma vực sâu.

“Chủ nhân, vừa rồi ta không nên vô lễ với ngài như vậy, xin hãy cứu ta!” Ma long ngẩng lên đầu, tuyệt vọng gào rống.

Nó có thể cảm ứng được, giờ phút này Lâm Lăng đã lao ra khỏi Thần Táng Chi Uyên, tới được mảnh đất an toàn bên ngoài.

Lúc này chỉ có Lâm Lăng mới cứu được nó, nó hoàn toàn quên trước đó buông ra lời nói phản nghịch rằng đây là lần cuối cùng gọi Lâm Lăng là ‘chủ nhân’.

“Lão đại, đừng quan tâm con ma long kia, về sau chỉ sợ nó sẽ tiếp tục làm chuyện xấu.” Tiểu Bạch tức giận hừ một tiếng, lên tiếng khuyên nhủ.

Hiển nhiên, Tiểu Bạch vẫn còn canh cánh trong lòng vì chuyện trước đó Long Nha vu oan mình. Bởi vì lời nói kia suýt khiến nó và lão đại nảy sinh khúc mắc.

“Không có gì, chờ ngày sau tu vi của ta đột phá là có thể trấn được.” Lâm Lăng nhìn xuống phía dưới, ánh mắt biến ảo, cũng không lựa chọn vứt bỏ.

Dù sao trước kia hắn bỏ ra không ít tinh lực và tài lực lên người con ma đầu này. Nếu để mắc nó bị Ám Ma vực sâu giết chết, đầu tư trước kia coi như ném đá trên sông.