Tin tức Lâm Lăng trở về truyền ra, lập tức gây nên chấn động cực lớn trong học viện Thiên Diễn, tất cả mọi người ùa tới như ong vỡ tổ.
Thậm chí cả những cao tầng của học viện như đạo sư, đội chấp pháp và viện trưởng Ứng Nguyên Tử cũng kéo nhau đi qua, muốn chính mắt xác định là thật.
Mà lúc này, Lâm Lăng đứng ở cổng lớn cảm nhận được mặt đất dưới chân có chút chấn động, trong mắt không khỏi hiện lên một tia kinh ngạc.
Hắn chợt ngước lên, tìm ngọn nguồn truyền đến động tĩnh, sau đó nhìn vào bên trong cánh cổng.
Rất nhanh đã có vô số bóng người xuất hiện trong tầm mắt Lâm Lăng. Dòng người đen nghìn nghịt khủng bố kia và tiếng chạy vội giống như cơn đại hồng thủy lao nhanh, cảnh tượng vô cùng đồ sộ.
“Cái này...” Lâm Lăng tập trung nhìn lại, tuy định lực của hắn rất mạnh, nhưng cũng không khỏi âm thầm líu lưỡi. “Quả nhiên sư huynh Lâm Lăng giống như trong lời đồn, lần nào cũng có thể sáng tạo ra sự tích kinh người.”
Ánh mắt hai tân sinh bên cạnh chớp động, trong lòng càng thêm sùng bái Lâm Lăng.
Bởi vì bọn họ ở học viện Thiên Diễn lâu như vậy, đây là lần đầu tiên nhìn thấy có người tạo nên cảnh tượng chấn động đến thế.
Họ thật sự gặp được sư huynh Lâm Lăng trong truyền thuyết!
Chỉ chốc lát sau, dòng người đông nườm nượp lao đến cánh cổng học viện Thiên Diễn, vô số ánh mắt phóng lên trên người Lâm Lăng.
Bởi vì hai năm trôi qua, lão sinh trước kia đều đã tốt nghiệp, hiện giờ trong học viện chỉ có một nửa người là quen biết Lâm Lăng.
Hơn nữa hình tượng hiện giờ của Lâm Lăng cũng thay đổi không ít, tóc dài xõa trên vai, mặt đầy râu, toàn thân tràn ngập khí chất dã tính. So với thanh niên thanh tú tóc ngắn năm đó thì có vẻ quá khác biệt, cho nên trong nhất thời, những viện sinh từng nhìn thấy Lâm Lăng cũng không thể phán đoán ra người này có phải Lâm Lăng hay không.
“Lão đại!!”
“Lão đại, thật là huynh sao!”
Lúc này, trong đám người chen lấn đột nhiên có ba bóng người lao ra.
Bọn họ chính là Tần Vũ, Lôi Mông và Cổ Vân Nhạc. Ba người kích động nhìn chằm chằm vào Lâm Lăng, thậm chí giọng nói cũng run rẩy.
“Đúng vậy, ta đã trở về.” Nhìn ba huynh đệ kết bái, Lâm Lăng cười khẽ gật đầu, sau đó lần lượt kêu một tiếng: “Lão nhị, lão tam, lão tứ.”
Nghe thấy xưng hô đã lâu không được nghe này, đôi mắt bọn Tần Vũ lập tức đỏ lên, không nói một lời mà xông lên trước ôm lấy hắn.
Nếu đây là giấc mộng thì bọn họ hy vọng nó là thật, hy vọng lão đại của bọn họ... Thật sự đã trở lại! Tần Vũ ôm chặt lấy vai Lâm Lăng, đôi mắt đỏ ửng, rốt cuộc nước mắt cũng không kiềm được mà tràn mi.
“Lão đại, thật là huynh! Thật là huynh!!”
“Huynh có biết ta hối hận lúc trước nói cho huynh biết tin tức dãy núi Ma Thú có cổ mộ đến mức nào không?!”
“May quá, huynh đã trở lại... Thật tốt quá...”
Nói xong lời cuối cùng, Tần Vũ trực tiếp bật khóc như một đứa trẻ.
Nhìn thấy ba huynh đệ phản ứng như vậy, trong lòng Lâm Lăng cảm thấy thật ấm áp.
Hắn duỗi tay, vỗ vỗ sau lưng Tần Vũ, mỉm cười và nói: “Lão nhị, ta không sao, ngươi đừng tự trách.”
Mà nhìn cảnh bốn huynh đệ bọn Lâm Lăng gặp nhau, đa số viện sinh ở đây cũng rất cảm động.
Lúc này, dòng người dày đặc đột nhiên tản ra, tự giác nhường ra một con đường, sau đó họ chợt nhìn thấy đông đảo đạo sư lấy viện trưởng Ứng Nguyên Tử dẫn đầu đang bước nhanh ra. “Lâm Lăng, hoan nghênh ngươi trở về.” Ứng Nguyên Tử đi đến gần đó, nhìn Lâm Lăng, rất vui mừng mỉm cười và nói.
Trong lúc nói chuyện, ông ta vẫn luôn đưa mắt đánh giá Lâm Lăng, rõ ràng đã cảm ứng được khí tức của hắn mạnh hơn hai năm trước không ít. Sự hùng mạnh này không phải phát ra từ tu vi, mà lại là một trường năng lượng thần bí nằm ở bên trong.
Thậm chí Ứng Nguyên Tử mơ hồ cảm thấy, sức mạnh này có thể ảnh hưởng đến võ giả đỉnh cao cấp 9 là ông ta.
“Tham kiến viện trưởng đại nhân.” Lâm Lăng cười khẽ một tiếng rồi hành lễ của viện sinh.
Đôi mắt hắn vẫn luôn duy trì vẻ vô thần trống rỗng như trước kia, hướng đồng tử nhìn vào cũng không đối diện với ánh mắt Ứng Nguyên Tử.
Tuy hiện giờ đôi mắt đã khôi phục ánh sáng, nhưng Lâm Lăng lại không muốn lộ ra quá sớm. Dù sao thứ như đôi mắt Luân Hồi cực kỳ hi hữu và khác biệt, nếu bị người không có ý tốt biết được thì chỉ sợ sẽ trêu chọc phiền phức, muốn móc hai mắt hắn ra. “Mấy năm nay rốt cục ngươi đã đi đâu?” Ánh mắt Ứng Nguyên Tử thật thâm trầm, nhìn chằm chằm vào Lâm Lăng, trong giọng nói mang theo chút trách cứ: “Sao lại không có chút tin tức nào cả.”
Lâm Lăng hơi im lặng một hồi, sau đó nói: “Khi ta ở dãy núi Ma Thú rèn luyện thì bị một đám ma thú đuổi gϊếŧ nên phải trốn vào một sơn cốc nào đó.”
“Sau đó mới phát hiện lạc đường, ta đi lại khắp cả dãy núi, mãi đến gần đây mới tìm được đường ra.”
Câu chuyện quá đơn giản, nhưng khiến tất cả mọi người ở đây ngạc nhiên không thôi. Ai cũng biết trong dãy núi Ma Thú cực kỳ hung hiểm, hơn nữa diện tích cực lớn, gần như kéo dài qua hơn phân nửa đại lục Thương Khung.
Nếu lạc đường trong đó thì muốn đi ra cũng là chuyện cực kỳ gian nan.
Thậm chí còn phải tránh né các loại mãnh thú tập kích, sao còn tâm tư ghi nhớ tuyến đường? Cho nên mọi người cũng hoàn toàn tin tưởng những chuyện Lâm Lăng đã trải qua. Dù sao hai năm trước, học viện Thiên Diễn đã phái đội chấp pháp đến dãy núi Ma Thú tìm kiếm, nhưng khi tìm vào càng sâu thì lại gặp phải càng nhiều ma thú cao cấp.
Ngoài ra đội chấp pháp cũng có đi tìm cổ mộ mà bọn Tần Vũ từng nhắc đến, cuối cùng cũng tìm ra nơi đó, nhưng bên trong trừ số lượng lớn thi thể thì không có tung tích của Lâm Lăng.
Mãi đến sau đó không thể tìm tiếp nữa thì bọn họ mới rút lui.
“Thì ra là thế, có thể trở về là tốt rồi.” Ứng Nguyên Tử khẽ gật đầu, cũng không hỏi thêm nữa.
Tuy trong lòng ông ta cảm thấy Lâm Lăng có giấu giếm điều gì, nhưng nếu hắn không nói thì hỏi ra cũng y như vậy thôi.
Hiện giờ quan trọng nhất chính là Lâm Lăng bình an trở về, học viện Thiên Diễn cũng không mất đi một kỳ tài võ đạo. Sau đó, Lâm Lăng đi vào học viện Thiên Diễn trong vòng vây của đông đảo mọi người, tình cảnh cực kỳ náo nhiệt.
Sau khi đám người tan đi, một nữ tử xinh đẹp vẫn đứng yên ở cổng. Ánh mắt nàng vẫn luôn nhìn chăm chú vào bóng dáng dần dần đi xa của Lâm Lăng.
Khóe môi mê người chậm rãi nhếch lên một ý cười, hình như nàng rất vui sướng vì Lâm Lăng có thể bình an trở về.
Nữ tử này chính là vợ trước của Lâm Lăng, Triệu Ngọc Nhi.
“Hai năm không gặp, có vẻ hắn trở nên càng đàn ông hơn.” Triệu Ngọc Nhi lẩm bẩm khe khẽ một câu.
Tiếng nói vừa dứt, nàng lại thở dài một tiếng, trong tiếng than thở tràn đầy tình ý, ánh mắt lộ ra chút u sầu nhàn nhạt.
Nếu lúc ấy mình không đối xử với Lâm Lăng như vậy thì tốt biết bao. Nói không chừng hiện giờ ta và hắn vẫn là phu thê. Đáng tiếc, thời gian cũng không thể quay ngược lại.
Triệu Ngọc Nhi lắc lắc đầu, nỗ lực đè ép cảm xúc phức tạp trong lòng xuống, không tính miên man suy nghĩ nữa.
Bởi vì nàng rất rõ, đời này mình và Lâm Lăng giống như hai đường thẳng song song, có lẽ sẽ không còn tiếp xúc nào nữa.
Ở cổng lớn học viện Thiên Diễn, trừ Triệu Ngọc Nhi ra thì còn có không ít bóng người đang nán lại. Hiển nhiên những người này đều là tai mắt do các thế lực của vương triều Đại Viêm sắp xếp vào học viện.
Sau khi bọn họ chứng thực tin tức Lâm Lăng còn sống thì lập tức đốt cháy bùa truyền âm, truyền tin tức này ra.
Nếu là hai năm trước, trong mắt những thế lực tổ chức đó thì Lâm Lăng chỉ là nhân tài có thể mượn sức bồi dưỡng, không đủ để tạo nên uy hϊếp gì. Nhưng hiện giờ, sức ảnh hưởng của Lâm Lăng đã bắt đầu bộc lộ ra trong giới võ tu. Trong nhất thời, bộc cục thế lực ban đầu trong triều sắp sinh ra biến động không nhỏ vì sự trở về của Lâm Lăng!!