Viêm Hoằng Nghị nhìn thấy binh mã của mình lần lượt đầu hàng, hắn không nhịn được cơn giận, mắng thành tiếng.
Nhưng rất nhanh sau, cảm xúc sắp mất khống chế của hắn, lại khôi phục bình tĩnh một lần nữa. Loại tình cảnh trước mắt này, nếu lòng càng phẫn nộ, choáng váng đầu óc thì sẽ càng loạn trận tuyến.
“Bắt hắn lại cho ta!”
Ánh mắt Tứ hoàng tử Viêm Thần lạnh toát, trường kiếm trong tay giơ lên, chỉ thẳng vào Viêm Hoằng Nghị.
“Vâng.”
Trong thoáng chốc, tiếng bước chân dồn dập vang lên.
Trong thời gian chớp mắt, bốn phía Viêm Hoằng Nghị bị bao quanh bởi binh lính Ngự lâm quân cùng quân trấn biên, vây kín hắn chật như nêm.
Huỵch, huỵch, huỵch……!!!
Rồi tiếp sau đó, đi theo còn có ba người tổ trưởng của Minh các, từ trên đài cao nhảy xuống, từng bóng đen giống như ma mạnh bạo xông đến. Những người này, rõ ràng là sớm đã đợi sẵn chờ lệnh, hơn nữa còn là huy động toàn bộ thích khách Minh Các đến ẩn núp.
“Tất cả thích khách Minh Các, xông lên!”
Đám người phản quân Vương Thái Úy, thấy nhóm thích khách Minh Các dốc toàn bộ lực lượng lao đến, ngay tức khắc sợ đến mức trong lòng run sợ.
Tình hình này, bọn họ không dám dây vào, tất cả đều lui ở khu vực bên ngoài.
Dùng biểu cảm của người quan sát làm như mọi chuyện chẳng liên quan đến mình, trèo lên cao nhìn xuống.
Bọn họ lúc này, chỉ có thể cầu nguyện Tứ hoàng tử mau chóng đăng cơ hoàng đế, tuân thủ lời hứa đặc xá tử tội.
Còn về việc giáng chức hay mất chức đều không quan trọng nữa.
Lâm Lăng cũng đứng ở bên ngoài xem như vậy, vẻ mặt bình tĩnh nhìn chăm chú.
Hiện giờ thế cục trận chiến đã định, Lâm Lăng cảm thấy mình không cần phải nhảy vào vũng nước bẩn này nữa. Nếu không đợi lát nữa cái tên kia chó cùng dứt dậu, dùng một thủ đoạn bẩn thỉu nào nữa, cho dù chết cũng muốn kéo mình xuống, vậy thì không ổn.
Vì cục diện cuộc chiến này thay đổi, Lâm Lăng có thể nói là một kẻ khởi xướng có ảnh hưởng không nhỏ.
Giờ phút này Viêm Hoằng Nghị đối với hắn, không cần nói cũng biết là hận thấu xương!
“Nếu không muốn chịu nhiều đau khổ, ta khuyên ngươi nên đầu hàng nhận tội đi!”
Tần Hùng cầm trường đao, ánh mắt oanh liệt nhìn chằm chằm Viên Hoằng Nghị, khí thế lộ ra một uy lực cứng như sắt thép. Ông cực kì có tự tin đối với đội hình quân ta, thêm cả sự trợ giúp của tổ chức Minh Các, càng như hổ mọc thêm cánh.
Mặc dù Viêm Hoằng Nghị có tu vi võ giả cấp 9, muốn chạy thoát ngay trước mắt bọn họ là hoàn toàn không có khả năng. Đương nhiên, nếu như Thánh Kiếm mắt mù mà ra tay tương trợ, thì đã là chuyện khác. Tần Hùng hơi ngẩng đầu lên, giống như lơ đãng liếc mắt nhìn lên trên không, ánh mắt kính trọng Kiếm Thánh mắt mù. Lại thấy vị vương giả Thánh Vực ấy, biểu cảm giống như một cái giếng cổ không mảy may gợn sóng, không ai có thể đoán ra được lão đang nghĩ gì.
Cũng vì nguyên nhân như vậy, tuy giờ bọn họ đã bao vây được Viêm Hoằng Nghị, nhưng không động thủ luôn.
Lúc này, một tiếng than nhẹ từ trên không vang đến.
“Nợ ân tình lão phu đã trả rồi, cho nên cho dù hoàng thất có biến động gì cũng không liên quan đến lão phu.”
Nói xong, Kiếm Thánh mắt mù lặng lẽ bước ra một bước, sau đó cơ thể bỗng nhiên như hư ảnh, trong nháy mắt biến mất trước tầm nhìn của mọi người.
Nhìn thấy Kiếm Thánh mắt mù rời đi, đám người Tần Hùng không khỏi nhẹ nhàng thở ra một hơi. Dù sao đối mặt với một cường giả Thánh Vực, bọn họ thật sự không có lòng tin có thể chống lại được.
“Cái lão mù chết tiệt này, vậy mà nói đi liền đi luôn!”
Viêm Hoằng Nghị nhíu nhíu mày, trong ánh mắt u ám xuất hiện sự tức giận.
Nhưng mà những lời này hắn cũng không dám nói to.
Đối với Kiếm Thánh mắt mù, trong lòng hắn vẫn có một sự kiêng kị. Nếu như đắc tội đối phương, chỉ sợ hắn ta thật sự không có một cơ hội chạy thoát nào khác.
“Viêm Hoằng Nghị, ngươi tốt nhất ngoan ngoãn một chút, nếu không gϊếŧ không tha.”
Tần Hùng quát lớn một tiếng, sau đó lấy ra từ trong túi trữ vật một cái còng sắt. Thấy còng sắt kết nối bởi xích sắt, toàn thân đen nhám, bên trên khắc phù văn, mơ hồ tản ra một nguồn năng lượng khó hiểu.
Chất liệu của nó là huyền thiết, vô cùng chắc chắn, hơn nữa còn có công hiệu kỳ lạ là giam cầm linh lực. Tình huống thông thường, loại còng tay có chất liệu đặc biệt này, chuyên dùng để bắt giữ phạm nhân lợi hại.
Nếu không, chỉ với còng sắt bình thường, căn bản là không thể, nó dễ dàng bị giật đứt, có cũng như không.
“Thời gian còn dài, chúng ta cứ chơi từ từ.”
Viêm Hoằng Nghị lạnh lùng cười, ánh mắt quét về phía đám người Tần Hùng, chợt dừng trên người Lâm lăng.
Đến giờ phút này, hắn vẫn giữ thái độ lâm nạn không sợ này.
Lúc lời nói vừa dứt, trong tay Viêm Hoằng Nghị chợt xuất hiện một Lá Bùa Không Gian, ngay tức khắc bị thiêu cháy.
Vù!
Thoáng chốc, một luồng năng lượng dịch chuyển, trong nháy mắt bao phủ lên cơ thể hắn ra, rồi biến mất tại chỗ.
“Tam hoàng tử biến mất rồi!”
“Hắn ta đi đâu được chứ?!”
Trong nhất thời, các binh lính xung quanh đều vô cùng khϊếp sợ, dùng ánh mắt tìm kiếm khắp nơi. Thấy thế, ánh mắt Lâm Lăng hơi trầm xuống.
Không ngờ rằng tên này đến cuối cùng còn có thể giữ lại được một mạng.
“Lá Bùa Không Gian ta đã từng dùng rồi, một lần dịch chuyển không quá phạm vi trăm mét.”
Giọng nói trầm thấp của Lôi Mông vang lên, hắn bỗng giơ trường cung, ngắm về hướng không trung.
Nghe thấy vậy Lâm Lăng hơi giật mình, cùng nhìn về phía bên trên,
Khu vực trung tâm quảng trường đã bị bao trùm bởi quân lính, căn bản là không có chỗ nào trốn được.
Cho nên theo hắn nghĩ, chỉ có trên không mới là con đường chạy thoát của Viêm Hoằng Nghị!
Đúng như những gì hai người Lâm Lăng cùng Lôi Mông phỏng đoán.
Vị trí trên không trung tầm trăm mét, dần hiện ra một bóng đen đang đứng trên một miếng ván tròn màu xám, đang bay phù hợp với tốc độ đứng trên không.
Người đó, không còn nghi ngờ gì nữa, chính xác là Viêm Hoằng Nghị. Hắn đứng trên Phi Hành Bảo Khí, nhìn xuống đám người bên dưới, miệng giương lên một độ cong nhỏ.
“Lão tam, bắn đi!”
Lâm Lăng quát lạnh một tiếng.
Lôi Mông không chút nào trì trệ liền phóng tên ra.
“Vút!!!”
Trong thoáng chốc, mũi tên nhọn hoắt bắn ra, tốc độ nhanh chóng hóa thành một ánh lửa, lập tức bắn lên không trung.
Nếu nhìn kỹ, phần đuôi mũi tên kia, có bám theo hai con động vật nhỏ.
Đó là Công Phu Tiểu Dăng cùng với Lang Chu!
Không khí giống như bị xé rách, ánh lửa chợt lóe đến.
Lúc mọi người kịp phản ứng lại thì mũi tên lửa kia đã bay lên đó.
Trong mắt Viêm Hoằng Nghị hiện lên một tia khinh thường, bàn tay bao trùm một tầng năng lực đen tối bỗng dưng thò ra.
Trực tiếp bắt lấy mũi tên, không hề dùng chút lực nào.
Xoẹt——!
Nhưng mà lúc này, một luồng hắc ám xẹt qua. Công Phu Tiểu Dăng dùng móng vuốt trong nháy mắt cắt rách tầng phòng hộ đen ở bên ngoài tay hắn.
“A?!”
Con nhện độc này hắn cũng không lạ gì, chính là Lang Chu đi theo tên Lâm Lăng kia!
Sau khi Lang Chu cắn một cái, hai răng nanh của nó lập tức phóng xuất ra độc tố trí mạng.
“Khốn khϊếp!”
Sắc mặt Viêm Hoằng Nghị xanh mét, bắt đầu tức giận, bàn tay lại hiện ra luồng hắc ám kia, linh lực gào thét!
Hình thành lên một kình khí cường đại, trực tiếp đánh đám cắn lén Công Phu Tiểu Dăng cùng Lang Chu bay ngược ra xa.
Sau khi tập kích thành công, đám Công Phu Tiểu Dăng không tiếp tục phát ra thế công, ngược lại còn mượn lực bị đánh bay này nhanh chóng bỏ trốn mất dạng.
Giữa không trung, thân hình Viêm Hoằng Nghị hơi lảo đảo.
Hắn đột nhiên kinh hãi phát hiện, cánh tay phải truyền đến một cảm giác tê đau, rõ ràng có một độc tố màu đen, nhanh chóng lan ra từ bàn tay hắn. Mặc dù đã điều động hết tất cả linh lực hắc ám trong cơ thể nhưng cũng không có cách nào giải trừ được chất độc, chỉ có thể ngăn cản độc tố lan ra nhanh hơn.
Cái loại kịch độc đáng sợ này, giờ phút này Viêm Hoằng Nghị đã được nếm thử rồi, nếu như bị độc này ăn mòn đến vị trí quan trọng là tim, việc phải chết là không thể nghi ngờ!
Trong lòng thầm nghĩ lại, ánh mắt Viêm Hoằng Nghị nhìn vào chỗ bị đen trên tay, trong mắt hiện lên một thần sắc hung ác.
Xoẹt!
Lập tức, tay trái hắn hiện lên một luồng đen sắc bén, giống như là kiếm trực tiếp bổ về phía cánh tay phải.
Rồi sau đó, chỉ nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết, cánh tay của Viêm Hoằng Nghị bị chém xuống, máu tươi phún ra khắp nơi.
“Chỉ cần có thể giữ được tính mạng, một cánh tay cỏn con có đáng là gì chứ!” Sắc mặt Viêm Hoằng Nghị trắng bệch, nhìn cánh tay bị chặt đứt đang rơi xuống kia, khuôn mặt méo mó rặn cười dữ tợn nói.
Mà đúng lúc này, Công Phu Tiểu Dăng đột nhiên bay nhanh đến, trực tiếp là ở giữa không trung cắp chiếc tay cụt đi.
Thấy thế, đồng tử trong mắt Viêm Hoằng Nghị bỗng nhiên co chặt, như thể ý thức được điều gì.
Túi trữ vật của ta!
Lúc hắn kịp phản ứng lại thì Công Phu Tiểu Dăng đã cắp chiếc tay của hắn đi, nhanh chóng bay về phía bên cạnh Lâm Lăng.
“Tiểu Dăng, làm tốt lắm.”
Lâm Lăng tủm tỉm cười cầm lấy cánh tay, một hai lấy cái túi trữ vật kim sắc kia ra.
Vẻ mặt Lôi Mông kinh ngạc, cuối cùng đã hiểu vì sao Lâm Lăng lại để hai con sủng vật mạo hiểm như vậy, thì ra là có ý đồ khác.
Viêm Hoằng Nghị ở trên bầu trời nhìn thấy cảnh đó, sắc mặt càng thêm tái nhợt. Không ngờ rằng đến cuối cùng lại bị Lâm Lăng tính kế thêm lần nữa.
Không chỉ mất một cánh tay, mà ngay cả túi trữ vật, cũng bị đoạt mất.
Sự sỉ nhục này ngay tức khắc khiến lòng hắn vô cùng tức giận, dường như muốn vùi lấp đi lí trí.
Viêm Hoằng Nghị hít sâu một hơi, cố gắng không chế lửa giận trong tâm.
“Lâm Lăng! Mọi chuyện hôm nay, ngày sau ta sẽ bắt ngươi phải trả giá gấp trăm lần, sống không được, chết không xong!”
Mắt hắn âm trầm nhìn Lâm Lăng, bên trong lời nói tràn ngập ý nghĩ oán độc nồng đậm không chút che giấu!
Bất chợt, hắn cũng không nhiều lời nữa, trực tiếp thay đổi cơ thể, thúc Phi Hành Bảo Khí dưới chân, ôm vết thương bay khỏi đây.
“Đuổi theo! Đừng để cho hắn thoát!”
Nhìn thấy Viêm Hoằng Nghị chạy thoát, trong ánh mắt lành lạnh của Tần Hùng kích động, lập tức hạ lệnh. “Tần tướng quân, đủ rồi, để hắn chạy đi.”
Nhưng lúc này, Viêm Thần lại đột nhiên lên tiếng ngăn cản.
“Tứ điện hạ, người này trời sinh tàn bạo, rồi lại quỷ kế đa đoan, nếu như để hắn rời đi, đến lúc đó tất lưu lại hậu hoạ!”
Tần Hùng nhíu mày khuyên nhủ.
Ông ở chiến trường chém gϊếŧ nhiều năm, vô cùng rõ ràng diệt cỏ không trừ tận gốc sẽ tệ mức nào.
“Ngươi nói ta đều hiểu.”
Viêm Thần lắc đầu, khẽ thở dài: “Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, hắn chung quy cũng là tam ca của ta.”
“Hiện giờ phụ hoàng, đại ca, nhị ca đều lần lượt chết rồi, ta không muốn lại nhìn thấy thân nhân chết ở trước mắt nữa.”
Nói đến đây, Viêm Thần chuyển ý, trầm nhiên nói: “Huống hồ giờ phút này trật tự thành Đế Đô đại loạn, cần phải mau chóng khôi phục lại như bình thường, chấn chỉnh triều cương.” “Tuân mệnh, Tam điện hạ.”
Biểu cảm Tần Hùng hơi tức giận, nhưng cũng không nhiều lời nữa, sau đó ông bắt đầu điều binh khiển tướng, tạm thời giam giữ những phản quân, chờ xử lí.
Cách đó không xa, sắc mặt Lâm Lăng bình tĩnh, nhìn Tứ hoàng tử làm như vậy, hắn không khỏi thầm lắc đầu.
Quân vương có trái tim nhân hậu, tuy nói có ích với bàn dân bá tánh. Nhưng trên phương diện chính trị, loại nhân từ này thường là một điểm yếu trí mạng.
Giống như hiện tại, niệm tình thân thích mà thả Viêm Hoằng Nghị ra, không nghi ngờ gì nữa hắn như là đang tự mình cho phép những người từng đắc tội với mình được âm thầm chôn một quả bom nổ chậm vậy.
Ngày sau một khi kíp nổ, hậu quả không dám tưởng tượng!
“Vẫn may là còn chút thu hoạch, bằng không lần tổn thất bốn cỗ Phù Khôi Thạch Thú này, thì lỗ chết!” Lâm Lăng thưởng thức túi trữ vật trong tay, tự đắc cười.
Hắn tin lòng dạ cùng tâm kế của Viêm Hoằng Nghị, chắc chắn tích trữ không ít tài phú đâu. Đối với điều này, Lâm Lăng cũng không vội xem bên trong có gì ngay lúc này, chỉ đeo nó trên ngón trỏ.
“Lão đại, ngươi thật là thâm tàng bất lộ nha.”
Sau khi đại chiến kết thúc, biểu cảm Tần Vũ không hề căng thẳng giống như lúc trước, vẻ mắt bắt đầu cười hi ha đi đến.
“Đúng vậy, cho tới nay, ta đều cho rằng lão đại là một người dân chất phác, không ngờ rằng….Chậc chậc.”
Cổ Vân Nhạc duỗi tay khoác lên bả vai Lâm Lăng, sắc mặt nịnh nọt nhếch miệng cười nói.
Bên cạnh, Lôi Mông trầm mặc không nói gì.
Có lẽ bởi vì nguyên nhân là do là quân đối đầu bọn họ, hắn lúc này đứng với mấy người Lâm Lăng, có một loại cảm giác không hợp. Không thể giống như trước kia, cùng nhau chém gió nữa.
“Lão tam, dù thế nào chăng nữa, ngươi chỉ cần nhớ kĩ một điều.”
Nhận ra được biểu cảm khác thường của Lôi Mông, ánh mắt Lâm Lăng nhìn về phía hắn, chân thành nói: “Chúng ta trước sau vẫn luôn là huynh đệ.”
“Không sai, ngươi tốt nhất thành thật khai báo.”
“Không phải là ngươi ngủ với Tiểu Hồng, bị tên Viêm Hoằng Nghị kia nắm được thóp đó chứ?”
Hai người Tần Vũ cùng Cổ Vân Nhạc cùng nhau nhìn sang Lôi Mông, vẫn giống như trước đây, bắt đầu trêu chọc hắn.
“Mọi người……”
Nghe vậy, sắc mặt Lôi Mông hơi ngạc nhiên, nhìn ba người Lâm Lăng bọn họ, cho dù trong đầu có trăm lời muốn nói nhưng giờ phút này lại nghẹn ở trong yết hầu, vô cùng cảm động nói.
“Thực ra là như thế này……”
Rồi sau đó, Lôi Mông báo cáo toàn bộ sự tình từ việc cơ thể muội muội hắn trời sinh âm hàn, với việc vì sao bị Viêm Hoằng Nghị nắm thóp ra cho bọn họ nghe. “Cái tên khốn đó, lại dám dùng việc này để uy hϊếp người, lần sau gặp được hắn, không gϊếŧ chết không được mà!”
Nghe xong lời nói Lôi Mông, Tần Vũ ngay tức khắc nổi trận lôi đình.
“Lão tam ngươi yên tâm, chuyện của Lôi Muội, về sau cứ nói với mấy ca ca bọn này là được rồi.”
Vẻ mặt Cổ Vân Nhạc cũng tức giận bất bình, chợt chuyển cánh tay trên vai Lâm Lăng đặt lên vai Lôi Mông nói.
Bộ dạng sĩ diện hão đó, lại không nhớ tới tiền tiêu vặt mỗi tháng của mình cứ như là lấy trứng chọi đá, thậm chí có đôi khi còn lén đến tìm Tần Vũ mượn tiền.
Đối với điều này, Lôi Mông sao lại có thể không biết cho được, nhưng nhìn thấy thành ý của các huynh đệ như vậy, trong lòng hắn vẫn rất là cảm kích.
Lúc này, Viêm Thần đã đi tới.
Bên người hắn, vây quanh một đám võ tướng. “Tam điện hạ, chính hắn gϊếŧ Mã sở trường, sau đó khống chế quân trị an của chúng ta.”
Mà lúc này, cái vị phó sở trưởng sở trị án, liếc mắt một cái liền nhận ra Lôi Mông, lập tức chỉ tội, muốn đẩy lên người Lôi Mông tất thảy tội trạng.
“Mã Vũ chính là do ngươi gϊếŧ?!”
Nghe được lời này, ánh mắt Tần Hùng hơi trầm xuống nhìn chằm chằm Lôi Mông, trên mặt xuất hiện giận dữ.
Trước kia Mã Vũ là viên phó tướng thủ hạ của ông, ít nhiều gì cũng có cảm tình, lúc này nhìn thấy hung thủ gϊếŧ hại Mã Vũ đang ở ngay trước mắt, tâm tình ông đương nhiên cực kì không vui.
“Ta nhớ rõ, tối hôm qua ở Kim Hải Các, chính là người này thiết lập vây trân, vây khốn tất cả thành viên trong Minh Các chúng ta.”
Ánh mắt lành lạnh của Ám Ưng kích động, lạnh lùng nói.
“Đúng, đều là ta làm.” Lôi Mông gật gật đầu, những điều này là do hắn làm, cũng không giải thích nhiều làm gì.
Có được sự tha thứ của ba người Lâm Lăng bọn họ, hắn đã cảm thấy mỹ mãn rồi.
“Người đâu, tới bắt lấy hắn!”
Nhìn thấy Lôi Mông nhận tội, sự tức giận trong mắt Tần Hùng càng sâu hơn, lập tức trầm giọng quát.
Trong thoáng chốc, quân binh trấn biên xung quanh tay cầm vũ khí túm lại, dùng khí thế lôi đình nhanh chóng vây quanh Lôi Mông!