Đoàn Sát Thủ Tiến Hóa Thần Cấp

Chương 199: Người được tôn sùng



“Thiết ca, ta tới giúp huynh.”

Lúc này, một người thiếu niên Cuồng tộc nhếch miệng cười đi đến bên cạnh, sau đó bẻ tay bẻ khớp chuẩn bị tư thế.

“Giúp như nào?”

Thấy thế, ánh mắt Cuồng Thiết hơi ngưng lại, mơ hồ có một dự cảm không lành.

“Bốp!”

Còn chưa đợi Cuồng Thiết kịp hiểu chuyện gì, thiếu niên Cuồng tộc kia đột nhiên tát một cái vào mặt.

“Ngươi…”

Cuồng Thiết ngay tức khắc bị đánh đến ngu luôn.

Nhưng lúc hắn chưa kịp nói hết thì lại thêm một tiếng “bốp” vang dội nữa. Bàn tay của thiếu niên Cuồng tộc, lại tát vào mặt hắn thêm một lần nữa.

Má trái truyền đến cảm giác đau đớn nóng rực, trong mắt Cuồng Thiết dần bị che kín bởi những tơ máu. Trong mơ hồ, đã bắt đầu toát ra lửa giận.

Thấy một màn như vậy, trong lòng Lâm Lăng bừng tỉnh. Xem ra năng lực huyết mạch của chiến sĩ Cuồng muốn dẫn được ra cần phải tức giận tới một mức độ nhất định.
Bốp! Bốp! Bốp…..!!!

Tiếp sau đó, là dày đặc những âm thanh vả mặt, hết đợt này đến đợt khác vang lên. Hai tay của thiếu niên tát liên tục, giống như đánh đến nghiện luôn, không ngừng vang lên khuôn mặt Cuồng Thiết. Cuối cùng, sự tức giận của Cuồng Thiết đã lên đến cực điểm! Ở trong cơn giận dữ, trên người hắn chợt bộc phát một hơi thở có năng lượng cực mạnh, từng khối cơ bắp cũng nhanh chóng nở ra.

“Cuồng hóa rồi!”

“Mọi người mau chạy đi!”

Thấy thế, sắc mặt của nhóm người Cuồng tộc xung quanh khẽ biến, lập tức chạy ra phía sau theo bản năng.

Chạy khỏi người bị điên, đã trở thành chuyện thường trong cuộc sống của bọn họ.

Còn về nhóm thanh niên trẻ tuổi cường tráng của Cuồng tộc, đã lấy sẵn xích sắt.

Tư thế rất thuần thục, giống như muốn trói lại Cuồng Thiết sắp bị mất khống chế.
“Thủ lĩnh, ngài nhìn hiện trạng của ta xem, vô cùng tỉnh táo.”

Khi Cuồng Thiết nói chuyện, nhìn về phía Đạt Vũ nhếch miệng cười.

“Cuồng Thiết, ngươi có ý thức sao?”

Thấy thế, trong lòng Đạt Vũ kinh hoàng, nhìn chằm chằm Cuồng Thiết có ý thức rõ ràng đang ở trước mặt, trên mặt ông tràn ngập sự chấn động.

“Trời ơi, Cuồng thiết thật sự đã biến thành chiến sĩ Cuồng rồi sao?!”

“Đúng vậy, hơn nữa hắn còn đang cười với thủ lĩnh đại nhân, điều này quả là thần kỳ.”

Trong lúc nhất thời, đám người vây xem ở đây đều phát ra tiếng bàn tán kinh ngạc đồng thời, tất cả đều trợn mắt há mồm nhìn Cuồng Thiết.

“Cha, người hãy nên tin điều này đi.”

Vẻ mặt của Địch Lệ Kỳ vui vẻ cười nói.

Đạt Vũ ngay tức khắc hít một hơi thật sâu, áp xuống cảm xúc đang sôi sục trong lòng, sau đó nhìn Cuồng Thiết hỏi: “Hiện tại ngươi có cảm giác như thế nào?”
“Thủ lĩnh đại nhân, loại cảm giác này cực kỳ thoải mái, giống như toàn thân có một năng lượng dùng mãi không hết vậy.”

Nghe thấy vậy, ánh mắt Đạt Vũ đơ cứng, kích động không nói lên lời. Lúc hoảng hốt, trong lòng ông không khỏi có chút mơ mộng hão huyền. Chợt, ông dùng răng hung hăng cắn vào đầu lưỡi. Một cơn đau đớn mãnh liệt ngay tức khắc truyền trong khoang miệng lên đến hệ thần kinh. Cảm giác đau này, không thể nghi ngờ nữa, Đạt Vũ hiện giờ hoàn toàn tỉnh táo, tuyệt không phải đang mơ.

Ngày Cuồng tộc đứng dậy, có hi vọng rồi!

Trong lúc nhất thời, vị thủ lĩnh bộ lạc này có cảm giác như lệ tuôn bờ mi.

“Vị khách tôn kính. Ta xin lấy thân phận thủ lĩnh của bộ lạc Cuồng tộc, từ tận đáy lòng hoan nghênh ngài đã đến đây.”

Đạt Vũ nhìn Lâm Lăng bên cạnh, thái độ có sự chuyển biến cực lớn.
“Bệnh mất không chế điên cuồng của chúng tôi, xin làm phiền ngài rồi.”

Đạt Vũ không có quanh co lòng vòng, vẻ mặt chân thành thỉnh cầu sự giúp đỡ của Lâm Lăng.

“Được.”

Lâm Lăng thản nhiên gật đầu, cũng không nói nhiều lời.

Chợt có vô số ánh mắt nóng như lửa đốt nhìn đến, hắn lập tức nhìn vào người chiến sĩ điên đang trói ở trên cột đá kia.

Không gian yên tĩnh. Toàn bộ bộ lạc Cuồng tộc, vào giờ phút này yên lặng như tờ. Ánh mắt của mỗi người, dường như đều mang theo một sự tò mò và chờ mong, nhìn theo Lâm lăng chuẩn bị trị liệu.

Lúc này, Đạt Vũ cũng vội vàng đi theo lên, đồng thời lại gần quan sát, hiển nhiên là muốn học lỏm phương pháp điều trị của hắn.

“Muốn học trộm sao?”

Nhận ra được hành động của Đạt Vũ, trong lòng Lâm Lăng thầm cười một tiếng.
Bởi vì đây là thao tác công năng của hệ thống, ngay cả hắn cũng còn không biết là có phương pháp trị liệu gì. Nhưng vì cố làm ra vẻ huyền ảo một chút, Lâm Lăng lấy từ trong túi trữ vật ra mười viên Linh Dương Thạch. Ngay sau đó, Lâm Lăng điều khiển một sợi linh lực, điều khiển cho những Linh Dương Thạch đó bay lên.

“Cần Linh Dương Thạch, để làm gì chứ?”

“Chẳng lẽ loại Linh Dương Thạch này có thể làm thuốc dẫn sao?”

Thấy thế, trong lòng Đạt Vũ tức khắc toát ra nghi vấn liên tiếp.

Rồi sau đó dưới ánh mắt nghi hoặc của họ, Lâm Lăng trực tiếp lấy mười mấy Linh Dương Thạch tùy ý dán lên trên vị trí cơ thể của người bị bệnh.

“Hệ thống, mở ra hình thức trị liệu cuồng hóa!”

Theo sự điều khiển của tâm thức Lâm Lăng, mười cái Linh Dương Thạch trong nháy mắt biến mất trong không trung.
“Tinh, nhắm vào mục tiêu, đã mở ra cách trị bệnh cuồng hóa.”

“Chúc mừng ký chủ, mục tiêu đã hoàn thành xong sự điều trị.”

Âm thanh điện tử của hệ thống, vang lên trong đầu Lâm Lăng.

Tiếng gào rống của chiến sĩ cuồng trước mặt lập tức dừng lại, biểu cảm điên cuồng trên mặt cũng dần trở lên bình tĩnh.

Chiến sĩ Cuồng sau khi khôi phục được ý thức, sau đó lập tức phát hiện ra mình bị trói xích sắt, ánh mắt hắn kinh ngạc nhìn đám người xung quanh mình, hoảng sợ nói: “Các người trói ta làm cái gì?”

“Ta lại không có phạm tộc quy, sao lại trói ta lại chứ, mau thả ta ra!!”

Nhìn thấy mọi người thờ ơ, nhìn chằm chằm vào mình, người chiến sĩ Cuồng kia luống cuống, vẻ mặt ấm ức cùng âm thanh phẫn uất nói.

Thấy một màn như vậy, mọi người đều chấn động!
“Cuồng thần trên cao ơi, Cuồng tộc của chúng ta được cứu rồi!!”

Tất cả thành viên trong Cuồng tộc đều vui vẻ nhìn người chiến sĩ Cuồng khôi phục được lý trí, chợt phát ra tiếng hoan hô vang vọng hết một vùng.

“Sao hắn ta lại làm được cơ chứ?!”

Vẻ mặt Đạt Vũ đầy sự hỗn độn, điều duy nhất có thể thấy đó là Linh Dương Thạch đột nhiên biến mất. Còn thủ pháp điều trị khác đều hoàn toàn không nhìn ra nửa cái manh mối nào. Nhìn tộc nhân xung quanh hưng phấn, cùng với biểu cảm kinh ngạc của phụ thân, trên mặt Địch Lệ Kỳ tràn đầy vẻ tươi cười và tự hào. Dù gì lần này mang về bộ lạc một cứu tinh như này, đối với Cuồng tộc mà nói, không thể nghi ngờ là tượng trưng cho sự hi vọng.

Đạt Vũ liếc mắt nhìn Lâm Lăng một cái thật sâu, chợt thái độ cung kính nói: “Hỡi vị khách tôn kính, có thể mời ngài dời bước đến từ đường của bộ lạc chúng ta không?”
Lâm Lăng mỉm cười nhẹ nhàng nói: “Được thôi, thủ lĩnh Đạt Vũ.”

Cứ như vậy, Lâm Lăng được vây quanh bởi một số lượng lớn chiến sĩ Cuồng tộc, giống như là người được tôn sùng vậy, đi đến từ đường của bộ lạc.

Trong lúc đó, Đạt Vũ cũng kiềm chế khát vọng trong lòng, không quá dò hỏi nhiều bí thuật trị liệu của Lâm Lăng.

Từ đường bộ lạc là nơi có kiến trúc đẹp nhất của toàn bộ bộ lạc. Trên tường thậm chí còn điêu khắc các loại hình vật tổ, dường như đó là một loại tín ngưỡng của Cuồng tộc.

Đêm khuya trong từ đường đều vậy chật ních người từ trong ra ngoài, vô cùng náo nhiệt.

Lúc này Lâm Lăng đang ngồi ở vị trí bên cạnh thủ lĩnh, hưởng thụ quy cách đãi ngộ tối cao nhất trong bộ lạc Cuồng tộc. Trước bàn hắn, để một chân dê nướng một ly rượu gạo. Tuy nói nguyên liệu nấu ăn đơn sơ, nhưng lại có hương vị rất mê người. Một lát sau, Đạt Vũ thủ lĩnh đã ăn no uống say, cuối cùng không kiềm chế được sự tò mò trong lòng.
Ông nhìn về phía Lâm Lăng bên cạnh, trịnh trọng nói: “Thưa khách nhân tôn kính, nếu ngài có thể truyền lại bí thuật trị liệu cho ta, thì về sau ngài sẽ là đại ân nhân của toàn bộ Cuồng tộc của chúng ta.”

“Chỉ cần ngươi có khó khăn gì, chúng ta sẽ cử người đến trợ giúp ngay!”

Nghe vậy trong lòng Lâm Lăng hơi dao động. Điều hắn muốn chính là loại báo ơn này!