Tại doanh địa khu mỏ đá, sau khi Hỏa Văn Nghĩ xuất hiện thì không khí lập tức trở nên căng chặt.
“Kêu bọn hắn dừng lại, cũng sơ tán tất cả thợ mỏ trong đó ra ngoài.” Lâm Lăng tập trung quan sát, sau đó ra lệnh.
Cuồng Thiết gật đầu, trầm giọng mà hét lớn: “Đều dừng tay lại, toàn thể tập hợp ở bên ngoài!!”
Trong nhất thời, cục diện vốn xôn xao dần dần trở nên bình ổn lại.
“Nghĩ Hoàng, xuất hiện đi.”
Nghe thấy mệnh lệnh của Lâm Lăng, hai cái càng trên miệng Nghĩ Hoàng lập tức dễ dàng bấm gãy lồng sắt, sau đó nó lập tức di chuyển, đột nhiên hóa thành một ánh lửa rồi lao vút vào bên trong mỏ đá.
“Thật nhanh!”
Khi nhìn thấy tốc độ kinh người của Nghĩ Hoàng, Cuồng Thiết lập tức trừng lớn hai mắt, trên mặt hiện ra chút hoảng sợ.
Trong sự chờ đợi đó, qua chừng mười giây sau, một bóng kiến màu đỏ lập tức xuất hiện ở lối vào quặng mỏ. Trong miệng nó đang ngậm phần thân thể còn sót lại của một con Hỏa Văn Nghĩ hơi to hơn bình thường. Xem hình dạng thì hình như là Nghĩ Vương trước đó đã làm đông đảo chiến sĩ Cuồng tộc rất đau đầu.
Ngay sau đó, tiếng bò sột sột soạt soạt vang lên dày đặc, vô số con kiến trào ra cuồn cuộn từ trong động, tất cả đều là Hỏa Văn Nghĩ.
Số lượng khủng bố này ít nhất cũng lên đến mấy chục vạn, gần như bao trùm toàn bộ hang động!
“Cái này...”
Đồng tử trong mắt đám người Cuồng Thiết bỗng co rụt lại, bàng hoàng nhìn cảnh tượng này. Tuy trong thời gian qua bọn họ thường xuyên đánh với Hỏa Văn Nghĩ, nhưng chưa từng nhìn thấy đàn kiến số lượng khổng lồ như thế.
“Toàn quân đề phòng!” Cuồng Thiết lập tức căng thẳng, vội vàng rống to.
Tiếng nói vừa dứt, hắn chạy vội tới lu nước khổng lồ gần nhất, trực tiếp kích hoạt trạng thái chiến đấu cuồng hóa, dùng lực cánh tay kinh người trực tiếp nâng cái lu nặng mấy trăm cân lên. Hắn đang tính tưới nước lên đàn kiến. Trải qua nghiên cứu trong khoảng thời gian này, bọn họ phát hiện Hỏa Văn Nghĩ rất sợ nước, tuy rằng không thể gϊếŧ chết chúng, nhưng cũng có thể tạo ra hiệu quả xua đuổi rất tốt.
“Đừng khẩn trương, chúng đã bị thu phục.” Lâm Lăng bình tĩnh thản nhiên mà nói.
“Thu phục?!”
Nghe vậy, đám người Cuồng Thiết kinh ngạc, vội vàng ngừng thế công sắp triển khai, đồng thời cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Nghĩ Hoàng mới đi vào quặng mỏ một vòng mà đã thu phục một đàn Hỏa Văn Nghĩ?!
Nhìn đàn kiến giống như đại quân kia, Lâm Lăng đoán được có lẽ Nghĩ Hoàng đã vận dụng kỹ năng Nghĩ Thú Triệu Hoán. Nó dùng trường sức mạnh khống chế tinh thần nên mới có thể thu phục đàn Hỏa Văn Nghĩ đồng loại này.
“Đến lúc quân đội đế quốc Tinh Vũ tiến đến tấn công, có lẽ đàn Hỏa Văn Nghĩ này sẽ phát huy được chút tác dụng.” Khóe miệng Lâm Lăng nhếch lên một ý cười, trong lòng đang nghĩ cách lợi dụng giá trị của đàn kiến, cộng thêm Hỏa Ảnh Phân Thân của Nghĩ Hoàng thì đội hình này sẽ rất mạnh!
Trải qua đánh giá, trong những sủng vật hắn hiện có thì không có con nào chống lại được nếu đánh một mình với Nghĩ Hoàng ở phương diện sức mạnh tổng hợp.
Mà lúc này, miệng Nghĩ Hoàng đang nhai cắn, trực tiếp nuốt phần thân thể còn lại của Nghĩ Vương vào bụng.
“Lĩnh Chủ đại nhân, nên xử lý đàn Hỏa Văn Nghĩ này như thế nào?” Nhìn thấy đàn kiến thật sự bị thu phục, Cuồng Thiết đè nén kích động trong lòng, xin chỉ thị của Lâm Lăng.
Ngụ ý là tính tiêu diệt tất cả đàn kiến, hoàn toàn nhổ cỏ tận gốc.
Sao Lâm Lăng lại không nghe ra hàm ý của Cuồng Thiết, hắn thản nhiên nói: “Chuyện này ngươi không cần quan tâm, ta sẽ tự xử lý đàn Hỏa Văn Nghĩ này.” Sau đó trong lòng hắn khẽ dao động: “Sơ tán đàn kiến, không cho chúng cắn nuốt mỏ đá Linh Dương nữa.”
Nghĩ Hoàng thu được mệnh lệnh, lập tức bắt đầu chấp hành, chỉ thấy hai sợi râu trên trán nó run lên nhè nhẹ.
Lâm Lăng có thể cảm ứng được một sức mạnh tinh thần vô hình hình dạng gợn sóng đang nhanh chóng lan tràn ra từ hai sợi râu đang run lên kia.
Soạt!
Chỉ thoáng chốc, đàn kiến khổng lồ vốn đứng yên bất động kia bị sức mạnh tinh thần của Nghĩ Hoàng thao túng, sau đó thay đổi phương hướng, đồng loạt hành quân rời khỏi khu vực này.
Đến lúc này, đàn Hỏa Văn Nghĩ đã xem như biến thành một đại quân sủng vật của Lâm Lăng.
“Sau khi trở về, ta sẽ bảo Bạch Lân mua một ít thịt, ngươi sắp xếp mấy tên thủ hạ, sau này đúng giờ đến dãy núi cho chúng ăn để nuôi nấng.” Lâm Lăng chuyển mắt về hướng Cuồng Thiết, lênh tiếng dặn dò. “Tuân lệnh, Lĩnh Chủ đại nhân.” Cuồng Thiết nghiêm mặt lại, vội vàng gật đầu nói.
Lúc này hắn cảm thấy thật mừng rỡ, thu phục được đàn kiến cũng có nghĩa là giải quyết được vấn đề khai thác mỏ đá Linh Dương của bọn họ.
Cứ như vậy, trong thời gian kế tiếp, dựa vào hai gã sứ giả giả mạo, phía Lâm Lăng đã tranh thủ thêm được mười ngày để phát triển.
Nhưng giấy không gói được lửa, nửa tháng sau, bên đế quốc Tinh Vũ cũng đã cảm thấy có chút không ổn, họ lại phái tới hai tên sứ giả để thăm dò thật hư.
Nhưng tình hình cũng không có gì bất ngờ xảy ra, hai gã sứ giả có đi mà không có về, hoàn toàn làm cao tầng chính quyền đế quốc Tinh Vũ bừng tỉnh, lập tức vô cùng phẫn nộ.
Trong nhất thời, đế quốc Tinh Vũ bắt đầu điều binh khiển tướng, thực thi kế hoạch công chiếm lãnh địa Hỗn Loạn. Sau khi thu được tình báo, thành chủ lãnh địa Hỗn Loạn Phủ cũng truyền ra mệnh lệnh tương ứng.
“Theo lệnh của thành chủ, phải lấy tốc độ nhanh nhất để khai quật linh quặng, không cần che giấu nữa!”
Nếu đế quốc Tinh Vũ đã quyết định ra quân tấn công, cũng có nghĩa là sự tồn tại của mỏ đá Linh Dương sắp bị phơi bày, tất nhiên tiến trình khai quật không cần che giấu giống như trước kia nữa.
“Keng! Keng!!”
“Loảng xoảng!!”
...
Trong nhất thời, rất nhiều thợ mỏ trong khu vực mỏ đá doanh địa Cuồng tộc liên thủ mà khai thác với khí thế ngất trời.
Gần như mỗi thời mỗi khắc đều sẽ có số lượng lớn đá Linh Dương được bỏ vào bao tải để vận chuyển lên trên.
Đã gần ba tháng trôi qua kể từ khi đào mỏ đến nay, họ khai thác được chừng hơn hai mươi vạn viên đá Linh Dương. Tuy vậy, trải qua dò xét, họ phát hiện mình chỉ mới khai thác được một phần rất nhỏ trong mỏ đá, có thể suy ra diện tích của mỏ đá này khổng lồ và khủng bố đến cỡ nào!
Mà trong lúc mỏ đá tăng nhanh tốc độ khai thác thì toàn bộ lãnh địa Hỗn Loạn cũng khởi động biện pháp chuẩn bị chiến tranh khẩn cấp.
Mũi tên, hỏa dược, máy bắn đá, các loại vũ khí mang tính tiêu hao đều được chở lên trên thành, sẵn sàng cho cuộc chiến tranh sắp bùng nổ!
...
Trong buổi hoàng hôn vào ba ngày hôm sau, mười vạn đại quân đã đến gần, đội quân này là ‘Lôi Hổ Quân’ của đế quốc Tinh Vũ.
Tuy tên của đội quân này rất khí phách oai phong, nhưng nhìn từ trang bị và quân lực thì chỉ là quân đội hạng ba mà thôi.
Theo bọn họ thấy, một lãnh địa Hỗn Loạn nho nhỏ hoàn toàn không đủ tư cách để họ phái đến quân chính quy từ hạng hai trở lên. Nhưng khi đi đến nơi này, Lôi Hổ Quân lại không lập tức khởi xướng chiến tranh, ngược lại đóng quân ở đối diện con sông cách lãnh địa Hỗn Loạn trăm dặm.
Có lẽ do hai lần trước phái sứ giả tới đều bị gϊếŧ hại, lần này họ không cho người tiến đến chịu chết nữa, mà tìm bồ câu gửi một phong thư cho lãnh địa Hỗn Loạn.
Nội dung trong thư không có uy hϊếp hay đe dọa gì, mà là mời Lâm Lăng đến đàm phán, dụng ý trong đó làm người khó suy đoán ra được.