Đoàn Sát Thủ Tiến Hóa Thần Cấp

Chương 227: Hỏa Nghĩ đại quân xuất phát



Ầm ầm ầm!

Tiếng pháo kinh hoàng vang lên liên tục.

Mặc dù không thể đột phá hàng rào năng lượng khổng lồ nhưng ở trong pháp sư doanh bên này cũng đã bị ảnh hưởng một chút, tốc độ của bọn họ cũng chậm hẳn lại. Còn đoàn Hắc Kỵ Binh phải dựa vào lá chắn bảo vệ của pháp sư doanh nên đương nhiên không dám hấp tấp xông lên phía trước mà phải đi theo tốc độ của pháp sư doanh.

Về phần thành phố Hỗn Loạn ở phía bên này, do giảm bớt sức ném bom của năm khẩu Linh Dương pháo nên hỏa lực đã bị giảm gần 40%. Để thay thế bộ phận lực lượng này và ngăn chặn quân địch tới gần thành nên các cung thủ đã xuất phát. Hầu hết tất cả những thứ như máy ném đá, khúc gỗ, nỏ lớn cùng với các thiết bị phòng thủ khác đều có ích.

Dưới sự tấn công điên cuồng như vậy của thành phố Hỗn Loạn, quân địch cũng dừng ở một khoảng cách nhất định rồi bắt đầu phản công mạnh mẽ. Các loại công cụ vũ khí bao vây quy mô lớn cũng được đẩy ra ngoài.
Quân phòng thủ của thành phố Hỗn Loạn cũng dần dần xuất hiện thương vong. Nhất thời, quân đội hai bên giao tranh và bước vào giai đoạn ác liệt. Lúc này ở phía sau, dưới sự bao bọc của sức mạnh tinh thần của đoàn pháp sư, bốn tên tướng lĩnh của Hắc Kỵ Binh đang tới gần thành. Còn cách cổng thành thành khoảng trăm trượng nữa.

*1 trượng = 4,7m

Với tốc độ của toàn bộ đội hình bên bọn họ, chỉ cần nửa phút là tới nơi!

“Sắp đến rồi, mau chuẩn bị phá cổng thành!”

Tên phó tướng da ngăm đen nhìn chằm chằm vào cánh cổng kim loại khổng lồ trước mặt cách đó không xa và quát lớn với vẻ mặt tàn nhẫn.

“Lên!”

Ba tên phó tướng khác bên cạnh hắn ta cũng có vẻ mặt hung hãn như thế. Vào khoảnh khắc tiếng hô vang lên, luồng linh lực dao động bộc phát xung quanh bốn người vô cùng mạnh mẽ. Hơi thở mạnh mẽ kia rõ ràng đều là võ giả cấp 9! Với sức chiến đấu của bốn người cũng thừa sức phá vỡ cổng thành!
Tuy nhiên đúng lúc này, khu đất phía trước cổng thành đột nhiên bốc cháy dữ dội. Ngay sau, một đoàn *Hỏa Văn Nghĩ điên cuồng lao ra.

*Hỏa Văn Nghĩ: kiến lửa

Chỉ trong phút chốc, khu đất phía trước cổng thành đã được lấp kín. Trong nháy mắt, một đàn kiến hàng trăm nghìn con đỏ rực như lửa. Không cần nghi ngờ, đây chính là đội quân kiến của Lâm Lăng! Thấy vậy, con ngươi của đám Hắc Kỵ Binh co rụt lại, trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ.

“Chỉ là một đàn kiến mà cũng mơ tưởng muốn chặn quân ta!”

Tên phó tướng da ngăm đen hừ lạnh một tiếng, thanh đao trong tay bùng lên ánh sáng tím đầy sắc bén, lôi đình lóe sáng. Rõ ràng hắn ta là một chiến sĩ tu luyện võ học lôi đình!

Xoạt!

Một đao quét qua, lực lôi đình bùng lên dữ dội lập tức hình thành một đạo ánh sáng cực lớn, quét sạch đàn kiến trước mặt.
“Ôi!”

Tuy nhiên lúc này, một tiếng hét bén nhọn vang lên. Chỉ thấy một con Hỏa Khải Cự Nghĩ khổng lồ chui ra khỏi mặt đất. Chỉ nghe thấy tiếng ‘phanh’ vang lên. Một đao lôi đình bổ thẳng lên người Nghĩ Hoàng, đột nhiên một ngọn lửa bùng lên. Tuy nhiên dưới sự bảo vệ của Chước Viêm Chi Khải, một đao lôi đình tấn công lúc nãy chẳng khiến nó bị thương chút nào.

“Đây…”

Nhìn thấy cảnh này, tên phó tướng da ngăm đen ngơ ngác, hắn ta nhìn chằm chằm vào Nghĩ Hoàng vừa xuất hiện với vẻ kinh ngạc. Hiển nhiên hắn ta cũng không ngờ một con Hỏa Văn Nghĩ lại có thể đỡ được một đao của một người có sức chiến đấu cấp 9 như hắn ta, thậm chí còn chẳng bị thương tí nào! Tình huống này hoàn toàn đánh đổ khái niệm Hỏa Văn Nghĩ cấp thấp của hắn ta. Đúng là không thể tin nổi!
“Con Hỏa Văn Nghĩ kia có khả năng phòng ngự lợi hại vậy ư?”

Ba tên phó tướng khác lúc này cũng sững sờ. Bọn họ hiểu rất rõ thực lực của tên phó tướng da ngăm đen, tuy cùng cảnh giới với nhau nhưng lực tấn công của võ học Lôi hệ có thể nói là đứng đầu. Nhưng dù vậy vẫn bị con Hỏa Văn Nghĩ kia chống đỡ dễ dàng! Trải qua chuyện này, ánh mắt của bọn họ hơi ngưng đọng, không khỏi nhìn Nghĩ Hoàng thêm vài lần. Chỉ thấy toàn thân nó được bao bọc bởi lửa, vỏ ngoài của nó dày như áo giáp, lộ ra ánh sáng kim loại sáng bóng. Nhưng sau đó, điều khiến họ kinh ngạc hơn cả là… Khi Hỏa văn bùng khắp cơ thể Hỏa Nghĩ Văn lại phân thành hàng trăm con Hỏa Văn Nghĩ giống hệt nhau.

“Phân thân?”

Thấy vậy, bốn tên phó tướng trợn trừng hai mắt và đồng thời kêu lên.

“Dừng lại!”
Lúc này, bọn họ vội giật dây cương điều khiển ngựa dừng lại. Toàn bộ Hắc Kỵ Binh đều cho ngựa dừng lại, bọn họ hoảng sợ nhìn đám kiến trước mặt. Đi đầu của đội quân Hỏa Nghĩ chính là hàng trăm con Nghĩ Hoàng hiên ngang kiêu hãnh, ánh mắt lạnh lùng nhìn quân địch ở phía đối diện, khí thế chúng dường như vô cùng mạnh mẽ.

“Thì ra đây chính là chiến thuật của lãnh chúa đại nhân!”

Nhìn cảnh này, Bạch Lân trên tường thành vừa kinh ngạc vừa vui mừng. Nhất là khi nhìn thấy năng lực mạnh mẽ của Nghĩ Hoành lại càng khiến cho hắn ta cảm thấy tự tin hơn. Hắn ta tin rằng chỉ cần có đại quân Hỏa Nghĩ này ngăn chặn thì cho dù quân địch có 4 tên phó tướng mạnh mẽ tới mức nào muốn phá cổng thành cũng không phải là chuyện dễ dàng!

“Gϊếŧ.”

Trên tường thành, Lâm Lăng nhìn xuống phía dưới. Tiếng từ phù truyền âm truyền đi… Hơn trăm con Nghĩ Hoàng cùng với hơn trăm nghìn con Hỏa Văn Nghĩ giống như một làn sóng đỏ rực điên cuồng lao về phía kẻ địch. Đối mặt với một đoàn quân kiến như thế khiến cho đám Hắc Kỵ Binh được bảo vệ bên trong pháp sư doanh cảm thấy bất an. Bởi vì hiện tại, sức mạnh tinh thần của đám pháp sư này đều dùng để chống đỡ kết giới phòng ngự ở trên đầu nên bọn họ không rảnh tay tấn công đám Hỏa Văn Nghĩ. Một khi đoàn quân kiến đột phá được Hắc Kỵ Binh ở bên ngoài thì bọn họ ở bên trong chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm. Nhưng may thay tuy số lượng của Hỏa Văn Nghĩ nhiều nhưng thật ra đều là ma thú cấp thấp nên khi bị kỵ binh chém thì không hề có sức phản kháng. Nhất là bốn tên phó tướng kia thi triển võ thuật tấn công đã thành công gϊếŧ chết Hỏa Văn Nghĩ.
“Nghĩ Hoàng, cản bốn tên phó tướng lại, ra lệnh cho đám kiến tấn công ngựa.”

Nhìn tình hình chiến đấu, trạng thái tinh thần của Lâm Lăng khẽ nhúc nhích, hắn trực tiếp thay đổi chiến lược. Nghĩ Hoàng nhận được mệnh lệnh, hai cái râu trên trán khẽ rung rung, đàn kiến xung quanh lập tức hành động điên cuồng cắn xé đàn ngựa của kỵ binh. Nhất thời, đoàn kỵ binh trong tình trạng ngựa đổ người ngã. Bốn tên phó tướng cũng bị kìm hãm trước sự tấn công điên cuồng của Nghĩ Hoàng cùng với hàng trăm bản phân thân.

Một lúc sau, cuối cùng kết giới bảo vệ đội kỵ binh cũng xuất hiện vết nứt. Đàn kiến vốn đang giữ sức chờ đợi đột nhiên lao về phía khe hở và đánh pháp sư. Khi tính mạng của bọn họ bị đe dọa, các pháp sư bên quân địch cũng không thể chịu đựng được nữa nên đều rút hết sức mạnh tinh thần về và nhanh chóng thi triển pháp thuật để chống đỡ. Chỉ trong phút chốc, kết giới năng lượng trên đầu bọn họ dần dần biến mất. Toàn bộ đội hình lộ diện dưới họng pháo dữ tợn đó.
“Nã pháo!”

Lâm Lăng híp mắt, ra lệnh dứt khoát.

Ầm! Ầm! Ầm!

Thanh âm của Lâm Lăng vừa dứt, năm khẩu Linh Dương pháo đột nhiên phát ra ánh sáng rực rỡ. Phù văn lưu chuyển khiến năm đại bác bắn ra tiếng nổ lớn. Hướng của nòng pháo nhằm thẳng vào pháp sư doanh ở đội hình trung tâm. Năm khẩu pháo bắn ra, năm loại thuộc tính năng lượng trộn lẫn làm bộc phát dao động năng lượng vô cùng khủng bố, nó điên cuồng quét qua tất cả mọi thứ một cách áp đảo. Đất đai trong vòng trăm trượng rung chuyển, dường như tất cả pháp sư đều bị tiêu diệt ngay tức khắc. Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, khu vực này trở nên trống trải một cách lạ thường!