Đoàn Sát Thủ Tiến Hóa Thần Cấp

Chương 233: Đi đến thành phố Võ Lăng



Một lát sau, Lâm Lăng đã xuất hiện trước cổng Vạn Long Các.

“Tham kiến Lĩnh Chủ đại nhân.” Sau khi đáp xuống, một đội trị an đang tuần tra trên đường đúng lúc đi ngang qua đây, lập tức tiến lên cung kính hành lễ.

Từ trước tới nay, dù Lâm Lăng chưa từng để lộ gương mặt thật, nhưng cách ăn mặc thần bí của hắn đã sớm để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng đông đảo binh lính.

Cho nên chỉ cần vừa thấy cách ăn mặc này thì sẽ lập tức nhận ra.

Tuy dáng vẻ này có tác dụng giữ bí mật rất tốt cho thân phận thật của Lâm Lăng, nhưng lại chôn xuống một tai hoạ ngầm trong sự kiện ‘Lĩnh Chủ thật giả’ xảy ra sau này, có điều đó là câu chuyện mai sau.

Lúc này Lâm Lăng cũng không suy nghĩ quá xa xôi, hắn nhìn Vạn Long Các trước mắt rồi trực tiếp bước vào cửa.

“Lĩnh Chủ đại nhân tôn kính, xin hỏi ngài đại giá quang lâm là có gì sai bảo?” Người phục vụ trong tiệm nhìn thấy Lâm Lăng đi tới thì lập tức cung kính tiếp đón.
Thái độ này đã cách biệt một trời một vực so với lần đầu tiên hắn tới Vạn Long Các.

“Trần đại sư đâu? Ta có việc tìm ông ta.” Lâm Lăng lạnh nhạt nói.

“Vậy ta đi gọi ngài ấy ra.”

Người phục vụ lập tức bước nhanh đến phòng luyện khí.

Chỉ chốc lát sau, nàng ta đã gọi Trần đại sư tới.

“Ta có được một kỳ vật, làm phiền Trần đại sư giúp ta đúc thành binh khí.”

Lâm Lăng cũng không nhiều lời mà trực tiếp lấy Tử Điện Lôi Trúc ra.

Xèo xèo ——!

Sau khi lấy Tử Điện Lôi Trúc ra, một sức mạnh lôi đình dữ dội lập tức tràn ngập. Người phục vụ bên cạnh nhiều lắm cũng chỉ có tu vi võ giả cấp 2, lúc này đối mặt với dao động năng lượng lôi đình mạnh như thế thì chỉ cảm thấy cơ thể rất không khoẻ, nhịn không được lui ra phía sau mấy thước.

“Đây là...” Đôi mắt Trần đại sư sáng ngời, kinh ngạc nói: “Tử Điện Lôi Trúc?!”
“Không sai.” Lâm Lăng thản nhiên gật đầu, lập tức đưa Tử Điện Lôi Trúc qua.

Trần đại sư vội duỗi tay đón lấy.

Sau đó ông ta đưa tay vuốt ve hoa văn trên thân trúc, cảm nhận dao động lôi đình ẩn chứa trong đó, lập tức kích động hỏi: “Quả nhiên là Tử Điện Lôi Trúc!”

“Lĩnh Chủ các hạ, xin hỏi ngài tìm được từ đâu?” Trần đại sư ngước mắt nhìn Lâm Lăng, mừng rỡ hỏi.

“Người khác tặng.” Lâm Lăng cũng không muốn lãng phí thời gian, lập tức nói thẳng: “Ta muốn luyện đúc nó thành một cây trường thương, ông có thể làm được không?”

“Trường thương?” Trần đại sư hơi giật mình, sau đó cẩn thận quan sát hình dạng của Tử Điện Lôi Trúc, gật đầu và nói: “Chiều dài và kích thước này rất thích hợp đúc thành trường thương.”

Lâm Lăng khẽ nhướng mày, dò hỏi: “Vậy ông có thể hoàn thành đúng không?”
Trần đại sư cười một tiếng: “Ta thật sự có thể làm được, nhưng hiệu quả lại không hoàn mỹ.”

Nghe vậy, Lâm Lăng nghi ngờ hỏi: “Xin chỉ giáo cho?”

Trần đại sư cười khẽ và nói: “Chắc ngài cũng biết ta là một Linh Đúc Sư Hỏa hệ.”

“Tuy có thể luyện đúc mọi loại binh khí, nhưng nếu sau đó vật liệu có thuộc tính năng lượng bất đồng thì không có cách nào phát huy ra trình độ hoàn mỹ.”

“Nếu như lần này ngài lấy ra vật liệu thuộc tính Hỏa thì lão phu tự tin có thể đúc thành Linh bảo ngươi muốn.”

Nghe thấy lời này, Lâm Lăng hơi kinh ngạc. Hiển nhiên hắn cũng không nghĩ tới luyện đúc binh khí còn phải để ý chuyện này.

Mà tất nhiên hắn không có khả năng đúc luyện tạm bợ loại bảo vật thiên địa này, nhưng hiện giờ bảo hắn đi tìm Linh Đúc Sư Lôi hệ thì phải tìm ở đâu chứ?
Huống chi cuộc thi Bách Viện sắp diễn ra, căn bản không có đủ thời gian.

“Nếu Lĩnh Chủ các hạ muốn theo đuổi hoàn mỹ, lão phu có thể giới thiệu một vị Linh Đúc Sư thích hợp cho ngài.”

Trần đại sư cũng không muốn lãng phí bảo vật quý giá như thế, lập tức cười nói: “Ta có một sư huynh, là Linh Đúc Sư tu luyện khí thuật Lôi hệ.”

“Nhưng hắn ở thành phố Võ Lăng cách nơi này rất xa.”

Hả? Thành phố Võ Lăng?

Nghe thấy câu sau, trong lòng Lâm Lăng khẽ rung động.

Nửa năm trước khi rời khỏi học viện Thiên Diễn, hắn nhớ viện trưởng Ứng Nguyên Tử từng nói địa điểm tổ chức cuộc thi Bách Viện chính là thành phố Võ Lăng.

Nếu vậy thì hành trình luyện đúc lần này cũng rất tiện đường. Chẳng qua hắn vốn dự tính mười ngày sau mới xuất phát, nay chỉ có thể lên đường sớm hơn dự kiến.
“Được, vậy làm phiền Trần đại sư giới thiệu cho.” Lâm Lăng lập tức vui vẻ đồng ý.

“Trước khi đi, ngươi nên chuẩn bị trước những vật liệu này thì có thể tiết kiệm không ít phiền phức.”

Trần đại sư nói xong thì bảo người phục vụ lấy giấy bút tới, dứt khoát viết ra hơn mười loại vật liệu.

Lâm Lăng nhận lấy trang giấy, cúi đầu nhìn lướt qua, tuy chủng loại vật liệu đa dạng, nhưng cũng không phải quá quý hiếm, với mạng lưới thương nghiệp hiện tại của thành phố Hỗn Loạn thì muốn gom đủ tất cả vật liệu cũng không phải chuyện khó.

“Đa tạ.”

Lâm Lăng nói tiếng cảm ơn xong thì không tiếp tục nán lại mà trực tiếp rời khỏi Vạn Long Các.

Trở lại phủ lĩnh chủ, Lâm Lăng lập tức giao toàn bộ chuyện thu gom vật liệu cho Bạch Lân đi xử lý.

Không thể không nói, hiệu suất làm việc của Bạch Lân thật sự đáng khen, không đến một ngày mà hắn ta đã gom đủ.
Cứ như vậy, sau khi Lâm Lăng dặn dò một ít quy hoạch phát triển của thành phố trong khoảng thời gian kế tiếp thì sáng sớm hôm sau, hắn dẫn theo Tiểu Bạch khởi hành đi đến thành phố Võ Lăng.

Trên không trung, Lâm Lăng cưỡi một con Thiết Chủy Ưng, hăng hái bay đi.

“Cuộc thi Bách Viện, Lâm Lăng ta tới đây!”

Nhìn phía chân trời rộng lớn nơi xa, ánh mắt Lâm Lăng chớp động.

Thật ra trong lòng hắn cũng có chút chờ mong đối với cuộc thi Bách Viện sắp đến. Từ khi bước vào giới võ tu đến bây giờ, hắn chưa bao giờ thật sự tham gia cuộc thi đấu nào cả.

Mà cuộc thi lần này gần như hội tụ tất cả người tài tuổi trẻ các viện phủ khắp đại lục Thương Khung, quả thật là cơ hội để hắn kiểm tra thành quả tu luyện của mình.

...

Học viện Thiên Diễn, đại điện của viện trưởng.
Lúc này sắc mặt của Ứng Nguyên Tử hơi nặng nề, nhìn Ngô Trì đạo sư trước mắt mà nhíu mày hỏi: “Lâm Lăng còn chưa về viện?”

“Đúng vậy, viện trưởng đại nhân.” Ngô Trì đạo sư gật đầu, vẻ mặt cũng có chút nôn nóng, nói: “Đến hôm nay mà vẫn không có tin tức gì của Lâm Lăng cả.”

Nghe vậy, ánh mắt Ứng Nguyên Tử hơi trầm xuống, sau đó cực kỳ buồn bực trầm than một tiếng.

Hiện giờ thời gian diễn ra cuộc thi Bách Viện còn lại không nhiều lắm. Mà trước đó còn phải lãng phí thêm lộ trình mấy ngày để đến thành phố Võ Lăng, họ không thể chờ đợi nữa.

Trong lòng nghĩ như vậy, trong mắt Ứng Nguyên Tử hiện lên một tia kiên quyết.

“Thôi vậy, bởi vì thời gian gấp gáp, chúng ta phải lên đường ngay, chỉ có thể tạm thời đổi vị trí dự thi của Lâm Lăng thành Bạch Vũ Triết.”
Vẻ mặt Ứng Nguyên Tử thật vững vàng, lên tiếng dặn dò: “Nếu như Lâm Lăng về viện, phải lập tức dẫn hắn đến thành phố Võ Lăng.”

Ngô Trì đạo sư lập tức nghiêm mặt, trịnh trọng nói: “Xin viện trưởng đại nhân yên tâm, ta biết nên làm thế nào.”

Sau khi dặn dò xong mọi chuyện, Ứng Nguyên Tử nhìn ra không trung ngoài cửa sổ, trong lòng thầm than một tiếng.

Lâm Lăng này thật là làm lão phu rầu thúi ruột...