“Nhóc con, nơi này quá nguy hiểm, có muốn cùng ta đi ngắm nhìn thế giới bên ngoài không?” Trên mặt Lâm Lăng lộ ra một nụ cười vô hại, lên tiếng dò hỏi.
Khi nói chuyện, Lâm Lăng thử vươn tay phải ra thăm dò, khẽ vuốt đầu con vượn trắng, lớp lông tơ trắng nõn mang đến xúc cảm thật dễ chịu.
“Muốn...” Đối mặt với lời mời của Lâm Lăng, con vượn trắng do dự một lúc rồi mở miệng phun tiếng người.
Nghe vậy, sắc mặt Lâm Lăng lập tức thay đổi, tuy rằng nhóc con này nói cũng không rõ ràng, nhưng vẫn nghe ra được!
“Ngươi hiểu tiếng người?!” Lâm Lăng kinh ngạc nhìn con vượn trắng, nhịn không được mà hỏi.
“Hai ngày trước... Bị hai nhân loại bắt được, học... được một ít.” Con vượn trắng khẽ gật đầu, tuy nhiên cách sắp xếp câu chữ còn chưa trôi chảy lắm.
Nghe con vượn trắng lại phun tiếng người lần nữa, Lâm Lăng ngạc nhiên, không tin nổi linh thú lại thông minh như vậy. “Ha ha, xem như ta đã có một người bạn để nói chuyện.”
Lâm Lăng hết sức vui mừng, cười nói với con vượn trắng: “Đặt một cái tên cho ngươi, gọi là Tiểu Bạch, sau này ngươi cứ có gọi ta là lão đại đi.”
“Tiểu Bạch... Lão đại.” Con vượn trắng vui sướng nhảy cẫng lên, hình như rất thích cái tên mà Lâm Lăng đặt cho nó.
Nhìn con vượn trắng vui vẻ như vậy, khóe miệng Lâm Lăng nhếch lên một ý cười.
Hắn biết linh thú rất khôn khéo, nếu không có hệ thống trợ giúp, muốn dùng thủ đoạn cưỡng chế ép chúng đi theo mình thì độ trung thành cũng không cao.
Tuy độ trung thành của Tiểu Bạch không được bảo đảm nhiều như lũ Công Phu Tiểu Dăng đã có hệ thống khống chế, nhưng Lâm Lăng cũng không vội, chỉ cần nhóc con này chịu đi theo hắn thì sau này còn rất nhiều thời gian, cứ từ từ bồi dưỡng tình cảm và độ trung thành cũng được. Bóng đêm dần dần kéo đến, nhiệt độ trong núi càng ngày càng lạnh lẽo, sương mù cũng dày đặc lên.
Lâm Lăng lấy ra một cái lều không thấm nước từ nhẫn không gian, sau hai ba động tác đã dựng nó lên thành công.
Sau khi chui vào lều trại, Lâm Lăng trực tiếp ngã xuống là ngủ, có lũ Hỏa Lân Hổ và Công Phu Tiểu Dăng thay phiên bảo vệ, hắn hoàn toàn không cần lo lắng bị ma thú tấn công.
Trừ phi gặp được tai họa tự nhiên, nhưng có khả năng xui xẻo như vậy sao?
Ầm ầm ầm ——!
Vừa nghĩ đến đây, Lâm Lăng lập tức nghe thấy bên ngoài truyền đến một tiếng sấm rền.
“Trời mưa cũng không có gì đáng lo, ta đây đã có cái lều không thấm nước.”
Lâm Lăng nhếch miệng cười, cũng lên tiếng bảo Tiểu Bạch tiến vào ngủ cùng.
Nhưng khi đến đêm khuya, mưa rơi càng lúc càng lớn, cuối cùng biến thành một trận mưa to tầm tã! “Lão đại, mau thức dậy đi!”
Trong lúc ngủ mơ, Lâm Lăng bị tiếng kêu to dồn dập của Tiểu Bạch đánh thức.
Nghe bên ngoài vang lên tiếng mưa rền gió dữ giống như thiên quân vạn mã lao nhanh đến, không cần Tiểu Bạch nói thì hắn cũng biết đã xảy ra chuyện gì.
“Không thích hợp!”
Lâm Lăng nhíu mày, nương theo thị giác của Hỏa Lân Hổ, hắn thấy được cảnh tượng bên ngoài.
Năng lực nhìn vào ban đêm của ma thú rất tốt, chỉ thấy trong cơn mưa to xám xịt mơ hồ có một cơn sóng như một đường trắng dài kéo đến từ nơi xa.
Nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt Lâm Lăng lập tức thay đổi: “Lũ lụt!”
Vị trí hiện giờ của hắn là một vùng trũng giữa các dãy núi, lân cận còn có một con sông. Điều này cũng khiến nước mưa tích lũy từ các khu vực khác đều tràn thẳng xuống nơi này. Mà khi nước mưa tụ lại với nhau, tất nhiên sẽ gây nên một trận lũ lụt!
Ý thức được vấn đề này, Lâm Lăng lập tức lao ra ngoài lều.
“Chạy mau!”
Lâm Lăng không còn kịp nghĩ nhiều, lập tức mang theo con vượn trắng leo lên lưng Hỏa Lân Hổ, chạy như điên hướng tới núi non bên ngoài.
Công Phu Tiểu Dăng cõng Lang Chu bay sát theo phía sau, chúng nó bay lên trời được nên cũng xem như an toàn nhất.
Nghĩ Nhân thì không biết khi nào đã bám vào c̠úc̠ ɦσα của Hỏa Lân Hổ.
Rất có khả năng hành động sinh tồn này là đợi lát nữa nếu bị trận lũ lụt tấn công thì nó sẽ chui vào c̠úc̠ ɦσα để ẩn thân.
Hỏa Lân Hổ cũng đã nhận ra điểm này, c̠úc̠ ɦσα không khỏi căng thẳng, nhưng nó không dám chậm trễ trước sự thúc giục của Lâm Lăng, đành điên cuồng chạy vút đi.
“Rắc! Rắc!!”
Trận lũ lụt phía sau càng ngày càng gần, cuốn theo đất đá của những nơi đi qua, đẩy ngã không ít cây cối. Nhìn thấy lũ lụt sắp lan tràn đến, Lâm Lăng thầm nói không ổn. Nếu hắn bị nhấn chìm thì đất đá và cây cối gãy trong dòng nước sẽ trực tiếp va chạm khiến hắn tan xương nát thịt.
Lâm Lăng suy nghĩ thật nhanh, bỗng phát hiện con sông trên bản đồ phía trước đã xuất hiện trong tầm nhìn của Công Phu Tiểu Dăng, vội vàng sai bảo: “Tiểu Hổ, tăng tốc xông lên phía trước, sau đó nhảy vào con sông!”
Chỉ cần lặn xuống đáy sông thì nhất định có thể làm giảm đi không ít lực tác động của trận lũ lụt lên người họ.
“Rống!”
Hỏa Lân Hổ đột nhiên rít gào một tiếng, lập tức dùng hết toàn bộ sức lực, lấy tốc độ kinh người mà chạy như điên tới bờ sông, sau đó cắm đầu vào đó.
Lâm Lăng cũng bị lôi vào trong nước, cũng may Hỏa Lân Hổ biết bơi, tốc độ bơi cũng rất nhanh. Oanh ——!
Khi Lâm Lăng và lũ động vật gồm Hỏa Lân Hổ lặn xuống đáy sông thì chỉ giây lát sau, cơn lũ cũng đổ ập tới, các loại đá vụn cây gãy trôi nổi trong đó đập vào nhau tạo nên âm thanh cực lớn.
Lâm Lăng vươn đôi tay ôm chặt lấy lưng thú, tuy có Hỏa Lân Hổ đỡ bớt sức ép, nhưng thời gian ở trong nước càng dài thì hắn càng cảm thấy nghẹt thở khó chịu.
Cuối cùng chờ đến không còn không khí nữa, Lâm Lăng lập tức chụp lưng thú, bảo Hỏa Lân Hổ trồi lên mặt nước.
“Rầm ~”
Lâm Lăng lộ đầu ra khỏi mặt nước, hít mạnh một hơi không khí mới mẻ.
Nhưng đúng lúc này ——
“Bang” một tiếng, trong dòng nước chảy xiết đột nhiên xuất hiện một đầu sóng thật lớn đánh tới, đập thẳng vào giữa đầu hắn.
Trong đó có hòa lẫn bùn cát và đá vụn, đập vào đầu khiến hắn choáng váng một hồi rồi trực tiếp ngất đi. ...
Sáng sớm hôm sau, khi Lâm Lăng tỉnh lại thì phát hiện mình vẫn đang nằm trên lưng Hỏa Lân Hổ.
Tiểu Bạch, Công Phu Tiểu Dăng và Lang Chu đều ở bên cạnh.
Còn Nghĩ Nhân thì không biết tung tích, cũng không trốn trong c̠úc̠ ɦσα của Hỏa Lân Hổ.
“Hệ thống, mở ra tư liệu của Nghĩ Nhân.” Lâm Lăng lập tức suy nghĩ trong lòng, thử mở hệ thống ra xem tình hình thế nào.
“Bing, thật đáng tiếc, sủng vật ‘Nghĩ Nhân’ danh hiệu 003 đã tử vong, không thể lấy ra tư liệu.”
Nghe thấy tiếng nhắc nhở của hệ thống, Lâm Lăng hơi kinh ngạc, nhưng cũng nhanh chóng tiếp nhận kết quả này.
Kích thước của Nghĩ Nhân quá nhỏ, hơn nữa nó chỉ mới tiến hóa đến trạng thái cấp D nên không cách nào ngăn cản được dạng thảm họa tự nhiên như lũ lụt này.
“Thôi vậy, Nghĩ Nhân không có chiến lực gì, không có thì đành chịu.” Lâm Lăng tự an ủi mình một câu, sau đó mới dùng chung thị giác với Công Phu Tiểu Dăng để đánh giá cảnh vật xung quanh.
Chỉ thấy nơi này là một bờ sông, xung quanh cũng không cây cối, trong phạm vi tầm mắt có thể nhìn thấy ở phía trước là một mảnh đồng bằng trống trải.
Mà ở phía sau, nhìn lại từ xa thì hình như là một mảnh rừng rậm của dãy núi Ma Thú.
Hiển nhiên, lũ lụt đêm qua giống như một lực đẩy giúp hắn trực tiếp chạy ra khỏi dãy núi.
Hướng chảy của con lũ là đẩy về phía Nam, trùng khớp với hướng dẫn đến đế đô, bởi vậy lộ trình của hắn cũng ngắn lại, tiết kiệm không ít phiền phức.
Tuy rằng lần đi qua dãy núi Ma Thú này làm tổn thất Nghĩ Nhân, nhưng cũng có được một con Độc Giác Long Viên còn nhỏ.
So ra thì cũng có thu hoạch khá lớn.
Sau đó, Lâm Lăng thay một bộ quần áo sạch sẽ, sau đó cưỡi lên Hỏa Lân Hổ tiếp tục đi về hướng đế đô.