“Kỳ quái, chẳng lẽ là ảo giác?” Quan sát thấy cũng không có lạ thường, người đàn ông mắt ưng khẽ nhíu mày.
Vừa rồi rõ ràng phát lá chắn phòng hộ chỗ này có động tĩnh khác thường.
Nhưng mặc dù đã nhanh chân chạy tới nơi này xem xét trước, nhưng không thấy phát sinh chuyện gì khả nghi nữa.
"Đội trưởng, gió đêm nay hơi lớn, chắc là do ngươi lo lắng nhiều thôi." Một đội viên chấp pháp trẻ tuổi, cười nói.
"Lo lắng nhiều, còn tốt hơn thất trách." Sắc mặt người đàn ông mắt ưng thâm trầm, lạnh lùng nói: "Ta cảm thấy động tĩnh vừa rồi cũng không phải chỉ đơn giản như vậy, trong khoảng thời gian này nhất định phải tuần tra nhiều hơn.”
Chấp pháp viên trẻ tuổi kia vừa nghe được khối lượng công việc lại tăng lên, không khỏi nói: "Đội trưởng, nơi này là khu vực trung tâm của học viện Thiên Diễn, ai có lá gan kia tiến vào phạm tội chứ.” "Trước kia có lẽ không dám." Người đàn ông mắt ứng cười lạnh một tiếng, bình tĩnh nói: "Nhưng từ khi người kia trở thành đệ quan môn cửa của viện trưởng đại nhân chúng ta, thì sự tình không còn đơn thuần như vậy.”
"Người ngươi nói là... Dương Thừa Cơ?! ”
Chấp pháp viên trẻ tuổi ngẩn ra, kinh ngạc hỏi: "Đội trưởng, rốt cục hắn có lai lịch gì, vậy mà có thể làm cho viện trưởng phá lệ thu hắn làm đệ tử quan môn.”
Hắn mới nhậm chức không lâu, hiển nhiên vẫn chưa biết gì về chuyện kì lạ trong đó.
Ánh mắt người đàn ông mắt ưng quét nhìn phía bốn phía, thấy cũng không có người khác, mới hạ giọng nói: "Thân phận của hắn thật ra là con cháu còn sót lại của bọn tạo phản phản bội Vương triều Đại Viêm lúc trước, tuy rằng hơn hai mươi năm trước, hắn vẫn còn là một đứa trẻ, cũng không có gì liên quan gì với chuyện phản bội.” "Nhưng với tính cách của Viêm Vương, chắc chắn sẽ nhỏ cỏ tận gốc, huống hồ căn cứ vào một ít tình báo, nghe đồn cho tới nay Dương Thừa Cơ vẫn luôn âm thầm cấu kết với quan thần trong triều, muốn phát động âm mưu tạo phản lần nữa."
“Ngươi nói xem, Viêm Vương sẽ tha cho hắn sao?” Nói đến đây, ánh mắt người đàn ông mắt ưng hơi trầm xuống, nhìn chằm chằm chấp pháp viên trẻ tuổi trước mặt.
"Cái gì? Vậy mà Dương Thừa Cơ còn có cái thân phận này!”
Nghe vậy, sắc mặt chấp pháp viên trẻ tuổi khẽ biến, dường như có chút kinh ngạc.
Đối với việc này, hắn có chút nghi hoặc, tò mò nói: "Vậy vì sao viện trưởng đại nhân còn muốn bảo vệ hắn? Nói như vậy, chẳng phải là đắc tội Viêm Vương sao.”
Người đàn ông mắt ưng thầm than một tiếng, nói: "Khi viện trưởng đại nhân còn trẻ, đã nhận ơn của Dương gia, hiện giờ huyết mạch họ Dương chỉ còn lại một mình Dương Thừa Cơ, vì bảo vệ huyết mạch duy nhất của Dương gia, viện trưởng đã thu hắn làm đệ tử quan môn, chỉ cần hắn không ra khỏi học viện Thiên Diễn, sẽ có thể bình an vô sự.” "Thì ra là như thế." Chấp pháp viên trẻ giật mình gật đầu.
Khó trách trong khoảng thời gian này viện trưởng ra lệnh cho bọn họ siết chặt đề phòng, chỉ cần có bất kỳ tên khả nghi nào xuất hiện trong học viện, nhất là khu vực trung tâm, thì phải cẩn thận kiểm tra. Điều tra nguyên nhân, thì ra toàn bộ do phiền phức mà Dương Thừa Cơ dẫn đến.
Sau đó, hai gã chấp pháp viên trở lại bên trong lá chắn, vết nứt kia, cũng hoàn toàn khép lại lần nữa.
Sau khi hai người rời đi, lúc này Công Phu Tiểu Dăng mới chui ra từ trong khe đá, sau đó bay đến khu ký túc xá tân sinh dưới chân núi.
Trong phòng ngủ, Lâm Lăng thu Công Phu Tiểu Dăng vừa bay về trở vào không gian ba lô thú cưng.
Hắn vô cùng hài lòng với lượng tin tức vừa bắt được về con mồi. Xem như hắn đã hoàn toàn biết được, rốt cục bối cảnh thân phận của Dương Thừa Cơ là cái gì. Nhưng mà, tuy rằng thân phận của tên này có chút mẫn cảm, nhưng cũng không đến mức không lộ ra chút tin tức nào. Chẳng lẽ, nhiệm vụ lần này, lại là một lần bài kiểm tra của tổ chức Minh Các dành cho mình?
Trong lòng Lâm Lăng hơi đăm chiêu, hắn cảm thấy chuyện này rất có khả năng. Xem ra Minh Các này, thật đúng là biết làm trò nha.
Dù sao thì, hiện tại hắn cũng không phải là thành viên chính thức của tổ chức Minh Các, cho đến nay cũng chỉ mới gặp được một mình cấp trên trực tiếp là Tử Dạ.
Có lẽ, chỉ có đợi đến khi bài kiểm tra này chấm dứt, mới có thể chân chính trở thành sát thủ chính thức của Minh Các.
"Đã như vậy, cũng không thể để cho các ngươi xem thường được."
Khóe miệng Lâm Lăng khẽ nhếch lên, đầy tự tin tự mình lẩm bẩm.
Mà lúc này, cuối cùng hắn cũng hiểu được, lúc trước dùng cơm ở Phủ Tỉnh Hiên, khi hắn cố ý nhắc tới tên Dương Thừa Cơ, thì phản ứng của Tần Vũ lại có chút khác thường. Tần Vũ là người của phủ tướng quân, phải diệt trừ tàn dư của quân phản quốc, là người có trách nhiệm trong người. Cho nên, hắn ám sát Dương Thừa Cơ, có thể nói là đã giúp bằng hữu một phen.
Nghĩ đến đây, trong lòng Lâm Lăng cũng không có băn khoăn gì nữa.
Sau đó, Lâm Lăng loại bỏ tạp niệm, rất nhanh đã tiến vào trong một loại trạng thái trống rỗng, tiến hành minh tưởng tu luyện.
Một đêm yên tĩnh, rất thích hợp để thiền định.
Hơn nữa, có lẽ là do trong học viện Thiên Diễn có lượng linh khí trời đất tương đối nồng đậm.
Lâm Lăng vui mừng phát hiện, sau khi minh tưởng, hắn đã có thể cảm nhận được các loại linh khí thuộc tính nguyên tố, rất thuần khiết, hấp thu cũng cực kỳ nhanh chóng.
Bởi vì trước mắt Lâm Lăng chỉ lựa chọn tu luyện phong hệ và lôi hệ, cho nên linh khí thuộc tính nguyên tố khác, đều bị hắn bài xích toàn bộ.
Dù sao học nhiều mà không tinh cũng vậy, hiện tại hắn cần tăng hai hệ này lên trước, sau này thực lực tăng lên, có kinh nghiệm rồi bổ sung các hệ khác sau. Loại sách lược này, có chút giống tư duy lấy giàu nuôi nghèo.
Cứ như vậy, nguyên tố linh khí thuộc hai hệ phong và lôi nhanh chóng tràn vào tứ chi bách hài, dưới sự hấp thu của Lâm Lăng, làm ẩm lục phủ ngũ tạng.
Cuối cùng, trải qua sự luyện hoá của tinh thần lực tinh luyện, tất cả đều tụ tập ở trong Thiên Linh Huyệt Hải trên đầu.
Cứ tuần hoàn theo phương thức khô khan như thế, Lâm Lăng lại hoàn toàn đắm chìm trong tu luyện lần nữa.
Từ khi xuyên qua thế giới này, làm phế vật mù nhiều năm như vậy, hắn đã chịu đủ rồi.
Đồng thời cũng sâu sắc cảm nhận được, không có sức mạnh sẽ làm cho người ta khinh thị, phải trải qua những ngày tháng mà ai ai cũng có thể khinh thường.
Cho nên, vì triệt để thoát khỏi cuộc sống trước kia, nghị lực của Lâm Lăng Nghị là cực mạnh, vô cùng hưởng thụ loại tu luyện này, nó mang đến cảm giác thực lực đang mạnh mẽ tăng lên thật tuyệt vời. Tình trạng của hắn bây giờ, giống như một tên ăn mày nghèo khó, đột nhiên phát hiện ra một con đường kiếm tiền, điên cuồng nhào vào trong vòng xoáy xa hoa đồi truỵ. Bóng đêm, dần dần phai mờ.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Cộc cộc...!!!
Tiếng gõ cửa ngoài phòng khiến Lâm Lăng tỉnh táo lại từ trong minh tưởng.
"Lăng ca, dậy chưa?"
Giọng nói có chút thô kệch kia, là Lôi Mông.
Lâm Lăng hít sâu một hơi, điều chỉnh linh khí vận chuyển trong cơ thể, lúc này mới đáp lại một tiếng: "Có chuyện gì sao?”
"Vũ ca nói, hôm nay là ngày đầu tiên tập hợp tân sinh viên, phải nhanh chóng qua báo danh, chọn lớp của mình." Rất nhanh, bên ngoài phòng lại truyền đến giọng nói của Lôi Mông.
"Nếu ngươi còn ngủ nướng nữa thì bọn ta không đợi ngươi nữa đâu." Lời nói của Tần Vũ dường như có chút gáp gáp.
Trong bài sát hạch tuyển sinh ngày hôm qua, thật ra hắn đã sớm nhắm vào mấy mỹ nữ mới nhập học, hiện giờ bọn họ đã trở thành bạn học, chính là một thời cơ tốt. Nghe được lời này, Lâm Lăng đơn giản rửa mặt, nhanh chóng đi mở cửa phòng.
Chỉ thấy hai người Lôi Mông và Tần Vũ lúc này đều mặc trang phục tân sinh màu trắng.
Nhưng huy chương trước ngực bọn họ lại có chút khác nhau.
Huy chương học viện Thiên Diễn trên quần áo Lôi Mông, có thêm một thanh kiếm, tượng trưng cho lớp Chiến sĩ.
Huy chương sinh viên của Tần Vũ là một cầu vồng, đại biểu cho lớp Pháp thuật.
Phương thức tu luyện của hai người đều có sự khác biệt, cho nên lớp học cũng phân biệt.
Mà người của lớp Pháp sư, bình thường đều là nữ sinh chiếm đa số.
Lâm Lăng nhìn vẻ mặt tao nhã của Tần Vũ, cảm giác tên này rất có thể chính là nhìn thấu chuyện này, mới lựa chọn tu luyện pháp thuật.
Dù sao thiên phú thiên cấp, bất kể chọn tu luyện như thế nào cũng có hiệu quả. Theo sở thích của Tần Vũ, chắc chắn phân tích một chút, sẽ chọn chạy tới lớp pháp thuật của các người đẹp.