Đoàn Sát Thủ Tiến Hóa Thần Cấp

Chương 962: C962



Lần này đến Cửu Huyền Tông tận mắt chứng kiến thực lực của vị thánh tự này, và cả những con bài được lật ngửa kia khiến cho bọn họ cảm nhận được một loại áp lực mơ hồ.

Bởi vì năng lực tiềm ẩn của thế hệ trẻ thế nào tương đương với nền tảng của toàn bộ tông phái trong tương lai.

Sự xuất hiện của Lâm Lăng, hơn nữa còn là thân phận thánh tử, sau này một khi chín muồi thì trạng thái năng lực luôn cân bằng của ba tông phái ở Đông Huyền Châu sợ rằng sẽ có thay đổi.

Trong lòng thầm nghĩ lại, Lỗ Minh Hiên và Khổng Phụ giống như có gì ăn ý liếc nhìn nhau.

Từ trong ánh mắt mờ mịt của đối phương, cả hai đều tự nhìn thấu suy nghĩ ở trong lòng.

Giữa không trung, thân hình Lâm Lăng hạ xuống.

“Chưởng giáo đại nhân, đệ tử không biết châm đó có độc, xin lượng thứ.”

Lâm Lăng chắp tay ôm quyền, trên mặt nổi lên một tia áy náy cùng đắn đo.


Tuy nói hắn cũng có ý niệm giết Lữ Tá, nhưng dù nói thế nào thì người này cũng là đồ đệ của Hậu Thiên Thành.

Công phu về mặt hình thức vẫn lên làm đủ một chút, không nên biểu hiện kiêu ngạo quá mức.

“Không sao, việc này không trách ngươi.”

Hậu Thiên Thành lắc lắc đầu, sắc mặt bình tĩnh nói. “Muốn trách chỉ có thể trách lòng háo thắng của nó quá mạnh mẽ, lựa chọn cấu kết làm chuyện xấu với Kim Nguyên Quý!”

Đối với cái đồ đệ là Lữ Tá này, ông vốn gửi gắm kỳ vọng cực lớn. Nhưng hôm nay, tất cả sự chờ đợi chung quy cũng chỉ là một tiếng thở dài.

Lâm Lăng im lặng.

Có thể thấy được cái người chưởng giáo này thật là một người có lí lẽ rõ ràng. Sau này mình cũng không cần lo lắng khi ở lại Cửu Huyền Tông.

“Hậu chưởng giáo, tuy hôm nay tông môn các người có xảy ra một chút tình huống, nhưng vẫn lên chúc mừng Cửu Huyền Tông, ăn mừng có thánh tử.”


Lỗ Minh Hiên của Thiên Kiếm Tông cười ha hả đi tới.

“Không sai, chỉ vì một câu di huấn tổ truyền liền có thể thu nhận được một kỳ tài võ đạo ưu tú như vậy. Quả thực không hề đơn giản.”

Tiếp theo đó, Khổng Phụ của Linh Môn Tông, cũng dùng vẻ mặt nịnh nọt khách khí nói. “Tổ sư gia của Cửu Huyền Tông của các ngươi quả nhiên là liệu sự như thần.”

Nhìn ra được, những lời này của hai vị tông chủ cuối cùng cũng thừa nhận thân phận của Lâm Lăng.

Có điều lời nói tiếp theo của hai người bọn họ lại khiến Hậu Thiên Thành khôi phục lại vẻ mặt bình tĩnh, trong nháy mắt âm trầm.

“Qua nửa năm nữa là đến Chủng Tộc Thiên Tư Bảng của đại lục Thương Khung rồi, tộc người Đông Huyền Châu chúng ta từ trước giờ chỉ được hai suất tham gia, đồng thời tất cả đều thuộc về Cửu Huyền Tông.”

“Nhưng ở trong cuộc thi Thiên Tư Bảng trước, lần nào cũng biểu hiện tầm thường không thể khiến cho tộc người chúng ta đạt được vinh quang gì.”

Chỉ thấy gương mặt hồng nhuận của Lỗ Minh Hiên cười như không cười nói. “Hôm nay đến với quý tông kỳ thực có mục đích chủ yếu đó là định thương nghị việc này với Hậu chưởng giáo.”

“Vị trí của Chủng Tộc Thiên Tử Bảng lần này có thể nhường lại cho hai tiểu bối của tông phái chúng tôi không?”

Ở bên cạnh, Trương cương của Thiên Kiếm Tông và Đằng Nguyên của Linh Môn Tông đều hết sức phối hợp bước lên một bước.

Không thể nghi ngờ, hai người tiểu bối mà Lỗ Minh Hiên nói chính là hai bọn họ.