Đoàn Sủng Vai Ác Ba Tuổi Rưỡi

Chương 154: Rụng răng



Edit & Beta by team Nguyệt Nguyệt.

***

Chuyện của nhà họ Chử rất nhanh đã được lắng xuống, sau khi chuyển đến nhà của bà nội, Chử Nghiên mời cả nhà U U đến chơi.

Sau khi đến nơi, U U nhìn căn nhà xinh đẹp trước mắt mình mà cảm thán: "Oa... Chị Nghiên Nghiên, nhà của bà nội chị thật đẹp."

Mặc dù diện tích biệt thự của nhà bé cũng không nhỏ và còn được thiết kế bởi chính kiến trúc sư đẳng cấp thế giới, nhưng U U nhìn thấy bãi cỏ rộng lớn bên ngoài và thêm đó còn có thiết kế theo phong cách xưa thì bé có cảm giác thật hoài cổ.

U U cũng không hiểu rõ thế nào là "hoài cổ" cho lắm, bé chỉ hình dung đến một thứ:

"Giống lâu đài của công chúa!"

Từ nhỏ, Chử Nghiên đã sống cùng bà nội trong khoảng thời gian ít nhất là ba đến bốn năm nên nhìn chỗ này, cô bé không có chút cảm giác gì mới lạ cả.

"Thật không?" Cô bé nghĩ một chút: "Chị cũng rất thích nhà của em! Ở nhà em có thể uống nước từ vòi! Thú vị quá chừng!"

Biệt thự nhà họ Cố được xây chưa đến bốn, năm năm nên hiển nhiên đồ dùng trong nhà đều là đồ hiện đại, đứa trẻ nào nhìn thấy mà không thích chứ.

Hai cô gái nhỏ tay cầm tay, vừa đi vừa khen ngợi qua lại. Thật ra U U chẳng hâm mộ gì ngoài bãi cỏ rộng rãi như nhà của bà nội Chử Nghiên, nếu nhà bé cũng có thì Miên Miên chắc chắn sẽ rất vui.

Sau khi từ nhà bà nội Chử về, Úc Lan thuận miệng nói: "Không ngờ nhà họ Chử cũng là một nhà giàu."

Ngày hôm nay thấy được căn biệt thự của họ, nói lớn cũng không lớn, nhưng ở thành phố Tĩnh Hải tấc đất tấc vàng này mà có thể có được căn nhà kiểu cổ và một bãi cỏ lớn ngay giữa trung tâm thành phố, mở cửa ra là nhìn được đường phố phồn hoa đầy xe đi lại.

Ngôi nhà này chắc chắn đã lâu đời, không phải có tiền là mua được.

Nghe xong lời này, Cố Khải Châu vừa lái xe vừa giải thích:

"Không phải nhà họ Chử giàu có gì mà là nhờ nhà họ Tạ của bà nội Chử Nghiên. Thời dân quốc, gia đình họ mở cửa hàng bách hóa, mặc dù không lọt vào danh sách những người giàu của Forbes, nhưng nhà họ Tạ cũng được coi là old money*."

*Là một lượng lớn tài sản, của cải thừa kế của những gia đình thượng lưu từ lâu đời.

Úc Lan nghe xong gật gật đầu: "Khó trách sao bà ấy lại có khí chất đến thế, thì ra từ nhỏ đã là một đại tiểu thư rồi."

U U ngồi ghế sau nghi ngờ: "Old money, sao ba nói bà nội Chử là tiền già? Không phải bảo là họ Tạ sao? Hơn nữa ba gọi bà ấy như vậy là không lễ phép đâu."

Cố Khải Châu: "Về nhà học thêm nhiều từ đơn tiếng Anh đi, vài ngày nữa chúng ta sẽ xuất ngoại đi xem cuộc thi violin của chị con đấy, vốn từ vựng của con thật hạn hẹp."

"Hừ." U U nhăn cái mũi nhỏ: "Hôm nay đi học, giáo viên tiếng Anh khen con nói rất tốt đấy!"

Cố Diệu Diệu ngồi bên trái để không bị U U quấy rầy, cô phản ứng rất nhanh, thoáng cái đã có thể nắm bắt được thâm ý trong lời của Cố Khải Châu: "Bà nội Chử lợi hại như vậy, sao lại quen ông nội vậy ạ?"

"..."

Câu hỏi này đánh ngay trọng tâm, thật đáng sợ!

"Hơn nữa hình như còn có mối quan hệ rất tốt, có thể quen biết với đại tiểu thư thì thật lợi hại, trong thành phố này, ông nội cũng có địa vị lợi hại sao?"

Cố Diệu Diệu không nói ra nhưng cô cứ có cảm giác Cố Khải Châu đang giấu diếm mọi người điều gì.

Cố Khải Châu chưa từng nhắc đến anh chị em của mình nên suy ra ông ấy là con một, nhưng nếu là con một thì sao lại chưa bao giờ thấy di vật của bố mình chứ, cả ảnh chụp cũng không có?

"Cái này..."

Cố Khải Châu không hay nói dối, với trẻ nhỏ thì càng không, vì thế ông đánh lái sang chuyện bà nội Chử.

"Ba cũng không biết." Cố Khải Châu nhanh chóng nói: "Đây cũng là lần đầu tiên ba gặp bà ấy, chuyện hồi nhỏ ba cũng chẳng có ấn tượng gì, ba cũng chưa từng nghe bà ấy nói bà quen biết ông con thế nào."

Bà nội Chử đúng thật là chưa từng kể với Cố Khải Châu.

Nhưng mà chuyện này còn cần phải kể sao? Mọi người đều ở trong cùng một vòng tròn thượng lưu, cúi đầu không thấy ngẩng lên liền thấy, còn có thể biết nhau kiểu gì nữa?

Úc Lan cũng chẳng quan tâm đến chủ đề này mấy, dù sao bà cũng rất tự tin rằng Cố Khải Châu sẽ chẳng dám giấu bà chuyện lớn như vậy, ngược lại bà còn đổi chủ đề qua chuyện thi đấu của Cố Diệu Diệu:

"Em đã xin nghỉ phép cho U U và Thẩm Tịch Xuyên rồi, lịch trình của em cũng để trống, bên anh sao rồi?"

Cố Khải Châu mong chờ đổi đề tài:

"Không thành vấn đề không thành vấn đề, từ đây đến ngày khai máy còn lâu, à đúng rồi, đạo diễn Chu có mong muốn được quay Cố Diệu Diệu thi đấu, đồng nghĩa với việc tăng thêm một tập nữa, nhưng anh đã từ chối rồi."

Nói đến đạo diễn Chu, Úc Lan có chút đồng tình: "Hiện tại chắc đạo diễn Chu là một trong hai người điều hành nhỉ?"

Sau khi nhà của Chử Phong xảy ra chuyện, bốn gia đình tham gia chương trình《Nhật ký trưởng thành》giảm xuống còn ba, đương nhiên việc gây ảnh hưởng xấu cho chương trình là điều không thể tránh khỏi, nên đạo diễn Chu gấp gáp tìm một tin mới có thể đè bẹp scandal đó.

Nghe nói sau khi Cố Diệu Diệu đoạt giải quán quân cuộc thi violin thanh thiếu niên toàn quốc nên năm này sẽ ra nước ngoài thi đấu, đạo diễn Chu sao có thể bỏ qua một tin tốt như vậy chứ?

Nhưng bây giờ đã bị Cố Khải Châu từ chối rồi.

Hai lần đồng ý tham gia chương trình tạp kỹ đều có lý do, quay chương trình《Nhật ký trưởng thành》mỗi cuối tuần cũng đã ký hợp đồng, không thể vừa làm rõ những tin đồn xấu về nhà mình xong thì liền dứt áo ra đi được.

Nhưng ngoài cuối tuần là thời gian riêng của gia đình, Cố Khải Châu và Úc Lan không như vợ chồng Chử Phong, biến con cái thành công cụ kiếm tiền, quay hình là việc mệt nhọc, một tuần một lần là quá đủ rồi.

Thật ra Cố Diệu Diệu cũng cảm thấy mệt mỏi khi quay hình, đều là vì cô phải giả vờ thành một đứa trẻ trong suốt buổi quay, không thể tự do mắng chửi người khác là một chuyện khổ sở cỡ nào chứ.

"U U?"

Vừa về đến nhà, Cố Diệu Diệu thấy U U vội vội vàng vàng chạy thẳng về phòng.

Đi theo quan sát mới biết U U đang mở ống heo tiết kiệm của mình, lấy hết tiền ra đếm.

"Một hai ba bốn năm..."

"Em đếm tiền làm gì?"

Cố Diệu Diệu tò mò ngồi xuống theo, cái mông nhỏ của U U đặt trên thảm, nghiêm túc đếm tiền.

Mới có sáu tuổi nhưng U U đã là đứa trẻ sở hữu một kho bạc nhỏ khiến ai cũng kinh ngạc.

Cố Khải Châu và Úc Lan chẳng bao giờ lấy tiền mừng tuổi của bé, sau khi bé lên tiểu học, đôi lúc hai vợ chồng còn cho bé tiền tiêu vặt để bé mua vài thứ cần thiết.

Nhưng U U là kiểu trong túi có 10 đồng thì vẫn cứ để vậy nguyên tháng cũng được, trong trường chẳng thiếu thứ gì, bé căn bản chẳng có chỗ nào để tiêu vào.

Cứ như vậy mà quanh năm tích cóp, trong ống heo tiết kiệm có từng bó từng bó tờ tiền đỏ, ước chừng cũng hơn trăm tờ.

"Chị ơi." Bé ngẩng đầu, nghiêm túc hỏi: "Muốn mua một căn nhà có bãi cỏ lớn như nhà chị Nghiên Nghiên thì chừng này đủ không ạ?"

Cố Diệu Diệu: "..."

Đứa trẻ nhỏ này chẳng có khái niệm gì với cơm áo gạo tiền, trong ống tiết kiệm này nhìn thì có vẻ có không ít những tờ tiền nhỏ.

Nhưng nghĩ rằng chừng đó tiền là đủ thì thật quá ngây thơ rồi.

Chắc là không muốn phá vỡ sự ngây thơ của bé, Cố Diệu Diệu chỉ xuống dưới chân mình.

U U mắt sáng rực: "Có thể mua được căn nhà lớn như nhà của chúng ta luôn sao chị?"

Vậy bé tích góp thêm hai năm nữa là đủ rồi!

Cố Diệu Diệu lắc đầu: "Không, ý chị là diện tích mà chân chị giẫm lên đó, em thấy không?"

U U:?

"Chút tiền đó của em đủ mua diện tích đất mà chị đang đặt chân lên đó."

U U: "..."

Hiện thực luôn thật tàn khốc.

U U tuổi mới còn nhỏ đã phải chứng kiến cảnh giá nhà cao kinh hoàng của thành phố này rồi.

Đứa trẻ nhỏ sau khi đã vỡ mộng liền chạy ra sân nhà, chạy thật nhanh đến ôm Miên Miên đang mơ mơ màng màng.

"Miên Miên à, cậu chờ mình chút, chờ sau khi mình lớn, chắc chắn mình sẽ cố gắng kiếm thật nhiều tiền để mua cho cậu một căn nhà thật lớn! Sân vườn thật rộng! Sau này, cậu có thể vô tư mà chạy nhảy, không sợ bị la mắng vì lỡ dẫm hỏng mấy bông hoa hồng mà mẹ yêu quý!"

U U ôm đầu Miên Miên, ngẩng cao đầu tưởng tượng đến cuộc sống hạnh phúc tràn ngập ánh mặt trời.

Miên Miên mơ màng sắp ngủ:?

***

Sáng sớm ngày thứ năm, nhà họ Cố đã chuẩn bị xong hành lý, chuẩn bị bay đến bang Texas Austin của Mỹ để xem buổi thi đấu đàn violin quốc tế năm nay.

Cuộc thi này được tổ chức hai năm một lần, được xem như là nơi quy tụ những nghệ sĩ violin hàng đầu trên toàn thế giới.

Kiếp trước bởi vì Cố Diệu Diệu bắt đầu chơi đàn khá trễ nên cho dù có thiên phú hơn người cũng không thể tham gia cuộc thi này.

Kiếp này vì mới chín tuổi nên có thể tham gia thi đấu, nhưng thật ra lại là sự mạo hiểm, bởi vì những thí sinh khác đều tầm mười bốn, mười lăm tuổi, lớn hơn cô rất nhiều.

Thật ra Cố Diệu Diệu cũng không hoàn toàn tin vào chính bản thân mình.

Dù cho nội tâm thành thục thế nào thì kỹ năng chơi đàn cũng cần phải bồi dưỡng trí nhớ cơ bắp*, không phải sống lại một lần là có thể trở thành thiên tài tuyệt đỉnh.

*Là khi não bộ đã học được cách thực hiện một động tác thành thục đến mức cơ thể có thể thực hiện động tác đó mà không cần tập trung suy nghĩ.

Nhưng...

"Ngày mai em muốn mặc váy đỏ nè, chắc chắn chị sẽ dành được giải quán quân nên em phải trang điểm thật xinh đẹp, không thể làm mất mặt chị được!"

Cố Diệu Diệu nhìn U U với tâm trạng phức tạp.

Bé còn hưng phấn hơn thí sinh như cô nữa, U U sớm đã luyện tập cùng chị đi lên nhận giải quán quân nhiều lần.

Thẩm Tịch Xuyên bất đắc dĩ nói: "U U, em nói vậy làm chị em áp lực hơn đó."

U U sửng sốt, vội vàng che miệng mình lại, vừa hoảng sợ vừa xem thử biểu cảm của chị mình một chút rồi nói: "Chị đừng áp lực nha, không lấy giải nhất cũng được, chị không ghét bỏ em khi em không lấy được giải nhất thì em cũng vậy, thiệt đó!"

Nghe xong lời này, Cố Diệu Diệu quả thật có chút căng thẳng nhưng cũng phải phì cười, cô nhéo cái má mềm mềm của U U.

"Vậy chị cảm ơn em đã không ghét chị."

U U vỗ vỗ ngực, vô cùng nghĩa khí nói: "Không cần khách khí! Đây là việc em nên làm!"

Bầu không khí nặng nề lại một lần nữa sống động trở lại, sau khi nghỉ ngơi ở khách sạn, Cố Khải Châu dẫn cả nhà đến phòng hòa nhạc Austin để xem vòng loại và bán kết diễn ra hôm nay.

Phòng hòa nhạc rộng rãi ngập tràn một màu vàng, trang trí tao nhã, khán giả ai cũng ăn mặc trang trọng. Hôm nay U U diện một cái váy một xanh đậu rất xinh đẹp, làm nổi bật lên làn da trắng như tuyết của bé, nhìn như một cục bông, làm ai cũng muốn đến nựng một cái.

Sau khi ngồi xuống, U U nhìn khắp xung quanh, đây là lần đầu tiên bé đến một phòng hòa nhạc rộng lớn như vậy, chưa bao giờ được nhìn thấy hàng ghế VIP nên bé chỉ tay vào hỏi: "Ba ơi, ban công phía trên dùng để làm gì vậy ạ?"

Cố Khải Châu liếc mắt một cái: "Để tiếp khách quý đó con, là chỗ ngồi VIP."

"Ngồi xem từ trên cao sẽ như thế nào vậy ạ?"

"Chắc cũng giống nhau thôi nhưng nghe hay hơn, âm thanh chắc ở hàng tốt nhất."

Thẩm Tịch Xuyên nhẹ nhàng nói: "Chú Cố chắc lúc trước hay đến phòng VIP thưởng nhạc lắm nhỉ? Sao chú biết rõ vậy ạ?"

Cố Khải Châu: "Ha ha... Đây không phải là vì Diệu Diệu sao, chú dở đàn nên muốn tìm hiểu chút để bù vào thôi..."

"Ra là vậy ạ."

Hiểu rồi, Thẩm Tịch Xuyên cuối cùng đưa ra kết luận.

Quả nhiên Cố Khải Châu là một thiếu gia nhà giàu đã che giấu nhiều năm!

Trước đó cậu có chút khó hiểu.

Tuy truyền thông đưa tin rằng sau khi Cố Khải Châu tốt nghiệp học viện hý kịch đều một mình tự lăn lộn trong giới giải trí, cố gắng kêu gọi đầu tư từ khắp nơi, từng bước từng bước leo đến vị trí như bây giờ. Nhưng mà một người có gia cảnh bình thường, tự mình lăn lộn trong xã hội sao có thể vẫn ngây thơ được như Cố Khải Châu?

Mặc dù tính cách của mấy người thiên tài trong lĩnh vực nghệ thuật đều kỳ quái nhưng ngây thơ như này đúng là hiếm quá rồi.

Trong một số ít trường hợp có ba mẹ xuất sắc thì mới có thể có được, còn không thì đa số đều có gia cảnh tốt, tiền bạc đầy đủ.

Từ nhỏ đã không phải lo cơm áo tiền gạo, mọi người xung quanh đều cư xử hòa nhã thì không thể nào biến thành một người xấu được.

Nếu không thì sao lại có nhiều phú nhị đại ngốc nghếch được.

"Bắt đầu rồi, bắt đầu rồi..."

Âm thanh của U U cắt ngang mạch suy nghĩ của Thẩm Tịch Xuyên.

Vòng sơ loại và bán kết đối với Cố Diệu Diệu chỉ là chuyện nhỏ thôi, dù sao trong kiếp trước cô cũng giành huy chương vàng tại đấu trường quốc tế rồi mà. Mặc dù chưa khôi phục về trạng thái đỉnh cao nhưng lọt vào vòng chung kết thì không thành vấn đề.

Buổi chiều trận bán kết đã kết thúc, mọi người không chút bất ngờ khi nghe tên của Diệu Diệu được xướng lên.

"Chị thắng rồi!" U U kích động mà vỗ đỏ cả hai bàn tay.

"Mới vào vòng chung kết thôi, chưa được tính là thắng." Úc Lan chọc cái đầu nhỏ của U U: "Nhưng mà nhìn điểm của chị con xem, vào top 5 không phải vấn đề, con thấy anh chị con giỏi không? Đến kỳ nghỉ đông, con cũng ngoan ngoãn đi học trượt băng được không?"

U U nắm tay Úc Lan, hòa vào dòng người đang rời khỏi phòng hòa nhạc, nhỏ giọng nói thầm: "Anh chị con đều rất giỏi, vậy mà mẹ vẫn muốn con cũng xuất sắc luôn sao, mẹ thật tham lam."

Úc Lan:?

Bà đang định quở trách đứa con gái nhỏ chẳng có chút tiền đồ này, chưa kịp mở miệng thì U U đã mau chóng buông tay bà, chạy về phía Cố Khải Châu.

Vòng thi đấu kết thúc, tất cả mọi người đều chen chúc nhau đi về, hơn thế tất cả đàn ông đều một mặc bộ tây trang một màu, vóc dáng bé nhỏ, nhìn ra được bóng lưng ba mình quả thật không phải chuyện dễ dàng gì.

Tuy nhiên U U rất tự tin vào mắt nhìn của mình, con gái mà, sao lại không thể nhận ra cha ruột của mình được?

Trong đám người một thân đều diện tây trang kia, U U liếc mắt một cái đã thấy bóng dáng ba mình, không chút do dự mà chạy đến ôm lấy chân ông.

"Ba ơi...!"

Thân hình bị U U ôm lấy dừng chân lại.

Người quay đầu lại không phải là gương mặt U U quen thuộc, mặc dù nhìn sau gáy không khác nhau mấy, nhưng đây là một ông lão hơn sáu mươi tuổi.

Nhìn kĩ, mái tóc đen của ông đã có vài sợi bạc phếch, trên mặt có vài nếp nhăn, nhưng tinh thần minh mẫn, nhìn qua trông trẻ hơn tuổi rất nhiều.

Nhưng quan trọng là khi nhìn thoáng qua trong chớp mắt, không thấy được vết nhăn trên mặt thì...

Mặt mũi nhìn giống Cố Khải Châu như đúc!

Phản ứng đầu tiên sau khi U U ôm đùi ông ấy: "Ba, sao mới không gặp ba có chút mà nhìn ba già thế ạ?"

Đối phương: "..."

Người đàn ông có vẻ là thư ký đứng bên cạnh cũng vô cùng ngạc nhiên: "Không phải đâu... Cô bé?"

U U nhìn ba mình già đi thì sợ tới mức mất hồn vía, không chú ý đến lời của thư ký.

Đôi mắt bé gái to như quả nho căng mọng lập tức chứa đầy nước mắt, bé không tin nổi mà lùi lại hai bước, định nói gì đó nhưng đã bị người đi đường không chú ý đụng phải...

Rầm!

U U đập thẳng mặt mình xuống, "hôn" cái sàn làm bằng cẩm thạch một cái, phát ra một tiếng trong veo.

Đối phương vội vội vàng vàng chạy đến đỡ bé đứng dậy, ông chau mày, lo lắng hỏi: "Đụng đau chỗ nào rồi?"

Thư ký bên cạnh thì nói: "Mau gọi cứu thương."

U U choáng váng từ từ đứng dậy, xua xua tay: "Không cần không cần, con không sao, không cần phải gọi xe cứu thương đâu ạ..."

Vừa nói xong, bé cảm giác giọng mình có chút lạ.

Trong miệng có gì đó nó cũng lạ lắm.

Đối phương thấy cái miệng nhỏ nhắn của U U khẽ nhúc nhích, giống như đang muốn nhổ cái gì đó, lông mày ông càng nhíu chặt hơn:

"Buồn nôn hả?" Không phải là chấn thương sọ não rồi chứ.

Sau đó ông thấy U U nghiêm túc một lúc, rồi bé đưa tay lên che miệng, hình như bé mới phun gì đó ra.

Hai người tập trung nhìn.

"A, con rụng răng rồi."

U U chớp chớp mắt.

Đối phương thở phào nhẹ nhõm.

Thì ra chỉ là rụng răng.

U U nghĩ nghĩ, khó trách vì sao bé nói chuyện cảm thấy có chút gì đó vấp vấp, thì ra là rụng răng...

Rụng răng...

Chờ, chờ một chút!?

Có phải bé bị gãy răng cửa rồi không??