"Là như vậy sao?" Cô bạn ngồi bàn trước nghe được thì như lọt vào trong sương mù, không quá hiểu rõ.
Nhưng mà Khương Đường ở bên cạnh lại bừng tỉnh đại ngộ.
Cũng đúng...
Nếu chỉ mỗi bản thân vui vẻ mà không quan tâm đến cảm xúc của người khác, thì đây là kiểu thích nông cạn cỡ nào chứ.
Mà loại thích nông cạn như vậy, cũng hoàn toàn không đáng để cô phải quý trọng.
Vì thế khi lần nữa có bạn nam vì muốn cô chú ý mà trộm bình nước, cướp dây cột tóc của cô, Khương Đường không còn làm bộ như không thấy mà lập tức đi đến trước mặt đối phương.
"Trả lại cho mình."
Cậu nhóc hơi sửng sốt.
"Mình..."
"Nếu bạn còn tùy tiện động vào đồ vật của mình nữa, thì bạn chính là bạn nam mình ghét nhất trong lớp, về sau mình tuyệt đối sẽ không nói chuyện với bạn nữa."
Cậu nhóc nọ không ngờ tới Khương Đường sẽ thật sự tức giận, hiển nhiên chuyện này đã vượt qua dự tính của nó.
"Mình không phải..." Không phải là muốn khiến bạn tức giận.
Khương Đường không chờ nó lắp ba lắp bắp nói xong câu đã đưa tay cầm lấy dây cột của mình trong tay nó.
Cậu nhóc đứng tại chỗ nhìn bóng dáng Khương Đường đã đi xa, gãi gãi đầu, có chút mất mác.
Hình như... nó đã làm sai rồi.
Đáng tiếc không phải nam sinh nào cũng có được giác ngộ như nó, các bạn nam cố ý tìm Khương Đường gây sự vẫn có rất nhiều.
Ước chừng là vì Khương Đường quả thật rất xinh đẹp xuất sắc.
Các học sinh đều mang đồng phục như nhau nên càng dễ để nhận thấy bạn nhỏ nào đẹp hơn, dáng vẻ của Khương Đường rất phong độ tri thức, cũng không giống Cố Diệu Diệu xinh đẹp đến mức có chút sắc bén, khí chất của cô dễ gần gũi hơn nhiều.
Cũng đồng nghĩa với việc dễ bắt nạt.
Sự bắt nạt của đám nam sinh ngày càng quá đáng hơn, đến đầu mùa đông, thậm chí còn xảy ra xung đột xô đẩy lúc học thể dục.
Khương Đường không bị thương, nhưng mà áo khoác đồng phục mùa đông bị lưới sắt cắt một đường dài, trông đặc biệt khó nhìn.
Khương Đường khá sầu não.
Tuy đồng phục là nhà trường cung cấp miễn phí cho cô, nhưng cái này không bao gồm việc sau khi nó bị rách có thể đổi một bộ mới.
Nếu muốn mua một bộ mới, giá cả ít nhất phải bốn con số, chuyện này với mẹ Khương keo kiệt bủn xỉn không chịu đổi cho cô một cái cặp mới chỉ mấy đồng tiền mà nói, tuyệt đối là không thể.
Nhưng Khương Đường không ngờ được chính là, cái vết rách cô đã khâu tốt kia vẫn bị mẹ Khương phát hiện, hơn nữa sau khi bà ta biết được đầu đuôi sự việc còn gióng trống khua chiêng đến trường học đòi tiền bồi thường của phụ huynh nam sinh kia.
Hôm ấy tuyết rơi lớn, tiếng khóc lóc la lối của mẹ Khương thu hút sự chú ý của các bạn nhỏ đến vây quanh ngoài văn phòng, tò mò quan sát động tĩnh bên trong.
"Chiếc áo này đến tận vài ngàn tệ, bây giờ biến thành thế này, nhà mấy người phải đền bù một bộ mới cho chúng tôi!"
"Không thành vấn đề, không thành vấn đề, chuyện này xác thật là con trai nhà chúng tôi sai, mẹ Khương Đường đừng nóng vội, có chuyện gì chúng ta ngồi xuống thương lượng."
"Tôi còn chưa nói xong đâu! Ngoại trừ tiền đồng phục, mấy người còn phải bồi thường tiền tổn thất về tinh thần! Quần áo đều bị vẽ thành như vậy, mấy người có biết đây được gọi là bạo lực học đường không?"
"Nhưng Khương Đường nhà chị cũng đánh trả, còn đánh sưng mặt con tôi..."
"Cô có ý gì? Cô đang muốn nói Khương Đường nhà chúng tôi cũng có sai?"
"Không, không, không, sai thì chắc chắn là con trai tôi sai rồi... Tiền bồi thường tổn thất về tinh thần cũng đúng, vậy con số này..."
"Có chừng này? Có khác gì đuổi cổ ăn mày đâu?"
Hai người trong văn phòng tranh chấp không ngừng, một bên nhỏ nhẹ tế nhị xin lỗi, bên kia thì vô lý cắn mãi không buông.
Có mấy giáo viên đằng sau châu đầu ghé tai: "Đây không phải là đang lừa tiền sao?"
"Đúng là vậy đó, có lý đều biến thành đuối lý."
"Thế này là đang muốn đòi số tiền lớn đây."
U U im lặng ghé vào khe cửa, nhìn nhìn liền thấy được bạn cùng bàn đang dùng tay áo xoa mạnh đôi mắt.
Mẹ của cô vẫn đang la lối khóc lóc với mẹ cậu bé nói năng lịch sự, tham lam tựa như một con dã thú há mồm to hút máu, muốn ăn sạch người ta.
Mà Khương Đường đang đứng một mình vẫn mang bộ quần áo xiêu xiêu vẹo vẹo kia.
Không ai quan tâm đến việc cô ấy bị chỉ trỏ.
Kiếp trước vào thời điểm cô gặp bạo lực học đường thật sự, mẹ của cô cũng không đứng ra đòi công bằng, lúc này đây, cũng chỉ là vì cảm thấy có thể kiếm được lợi, muốn nhân cơ hội lừa chút tiền.
Cô cúi đầu, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn vết bẩn trên mặt đất trước mặt.
Cô cảm thấy mình như vết bẩn trên mặt nền bóng loáng này, không cách nào lau sạch được, còn bị người ta dẫm lên.
U U nhìn không hiểu trong đôi mắt xinh đẹp nhưng đầy bi thương kia của cô ẩn chứa điều gì, nhưng không biết vì sao, bé thấy Khương Đường khóc cũng nhịn không được mà đau buồn rơi lệ theo.
Về đến nhà U U lập tức chui đầu vào lồng ngực của Cố Khải Châu.
"Ba ơi..."
Cố Khải Châu đang xem kịch bản với Đinh Nghiêu ở trong phòng khách có chút kinh ngạc.
"U U sao vậy? Bị bắt nạt?"
U U lắc đầu, vùi đầu vào quần áo của Cố Khải Châu, rầu rĩ nói: "Là Đường Đường bị bắt nạt, con rất buồn khổ."
Nhắc đến Khương Đường, Cố Khải Châu có chút ấn tượng mơ hồ, không phải về cô mà là về gia đình cô.
Nghe U U thút tha thút thít kể lại việc đã xảy ra, Cố Khải Châu cũng hiểu đại khái tình cảnh của Khương Đường.
Trên có cha mẹ trọng nam khinh nữ, dưới có em trai kiêu căng tùy hứng, điều kiện gia đình lại bình thường, tương lai cô không có tiền đồ ngược lại là một chuyện tốt, chứ chỉ cần có một chút thành công, nhất định cả nhà này sẽ trở thành một con trùng hút máu bắt cô phải cung cấp phí nuôi dưỡng cha mẹ và em trai.
Mấy năm nay Cố Khải Châu gặp qua loại trường hợp này không ít.
U U rưng rưng nước mắt nhìn Cố Khải Châu: "Ba mẹ Đường Đường đều không quan tâm cậu ấy! Còn hung dữ với cậu ấy! Ba ơi, ba có thể để Đường Đường đến nhà chúng ta như lúc ba nhận nuôi anh hai không ạ?"
Cố Khải Châu còn chưa trả lời, U U đã khẩn thiết nói: "Con, con có rất nhiều tiền mừng tuổi, có thể dùng tiền mừng tuổi của con mua cho Đường Đường cặp sách mới, quần áo mới! Đường Đường cũng rất lợi hại, thành tích cậu ấy tốt như vậy, còn không cần phải nộp học phí..."
"U U..."
"Nếu ba còn cảm thấy tốn kém, sau này con có thể ăn ít một chén cơm, cho Đường Đường thêm một chén, đến đồ ăn vặt cũng cho cậu ấy một nửa, như vậy có phải là không cần tốn nhiều tiền không ạ?"
Ánh mắt U U đáng thương ẩn chứa sự mong chờ, khiến người ta rất khó để tàn nhẫn từ chối thỉnh cầu lương thiện trong sáng như thế của bé.
Nhưng mà Cố Khải Châu vẫn quyết tâm nói: "Không được đâu, U U, đây không phải là vấn đề tiền bạc."
Tình huống của Thẩm Tịch Xuyên không giống Khương Đường, nuôi trẻ con cũng không giống nuôi thú cưng, không phải chỉ cần có tiền là có thể nuôi.
"Vậy thì là gì!" U U lay Cố Khải Châu, một hai phải nhận được một đáp án: "Ba mẹ Đường Đường không phải là ba mẹ tốt. Đường Đường lớn lên rất đẹp! Học tập thì giỏi! Cậu ấy nên có ba mẹ tốt hơn!"
Cố Khải Châu dở khóc dở cười, xinh đẹp và học giỏi thì có liên quan gì đến việc có ba mẹ tốt hay không?
Đinh Nghiêu ở một bên nghe xong cũng bật cười vì suy nghĩ trẻ con ngây thơ này của U U.
Kiếp trước lúc hai ba tuổi anh đã không thể khống chế vận mệnh của bản thân, vậy thì một đứa trẻ chỉ có bảy tuổi muốn thoát khỏi gia đình của mình như thế nào?
Nhưng mà lúc anh đến đây vào cuối tuần, sau khi tận mắt gặp được bạn nhỏ tên Khương Đường này thì suy nghĩ thoáng thay đổi.
"Bọn em đang làm gì vậy?"
Vào buổi chiều đến nhà họ Cố học tập với Cố Khải Châu như mọi ngày, Đinh Nghiêu bắt gặp một đống hoa hồng và giấy gói phủ kín bàn ăn.
Khương Đường thành thạo gói từng cành hoa hồng bỏ vào rổ đan bên cạnh.
Anh quan sát cẩn thận thì thấy hoa hồng rất tươi mới, giấy gói cũng được chọn rất xinh, hấp dẫn hơn những cành hoa bán vào ngày lễ chỉ để lừa tiền ngoài kia rất nhiều.
"Bọn em đang làm ăn buôn bán!" U U đung đưa bàn chân, nghiêm trang nói: "Đống này đều là hoa muốn đem đi bán!"
Lúc này Đinh Nghiêu mới nhớ ra đã sắp tới lễ Giáng Sinh.
"Người bán hoa vào lễ Giáng Sinh có rất nhiều, trẻ con lại bán nhiều hoa như vậy, em không sợ bị lỗ tiền?"
Khương Đường giương mắt nhìn anh, mặc dù người trước mặt là một nam thần nhỏ được không ít cô nhóc dán trên vở, cô cũng không có phản ứng mãnh liệt gì.
"Không sợ." Cô cúi đầu tiếp tục gói hoa: "Bởi vì hoa của em rất rẻ."
Tiếp đó U U miêu tả sinh động như thật cho Đinh Nghiêu biết mình ngồi xe đi vùng ngoại ô tìm nông dân chuyên trồng hoa, rồi dùng trí thông minh với khổ nhục kế lừa được mức giá thấp nhất như thế nào để đem về một rổ hoa hồng.
Đinh Nghiêu nghe xong cảm thấy rất bất ngờ.
Anh chống cằm, cảm thấy cô gái nhỏ này cũng rất tài giỏi.
"Vậy em định tiêu tiền lời kiếm được như thế nào? Nếu bán hết đống này đi hẳn là có ít nhất một ngàn tệ đi?"
Khương Đường liếc mắt nhìn cặp sách cũ ở trên ghế, không trả lời.
Đinh Nghiêu cũng chú ý tới cặp sách cũ không ăn nhập với bộ đồng phục cao cấp kia.
Khó mà tưởng tượng được, trong trường học chỉ toàn kẻ có tiền kia của U U, cô gái nhỏ này mỗi ngày đều mang chiếc cặp như vậy đi đi lại lại đến trường, nếu tinh thần nhạy cảm một chút, sẽ nhận áp lực lớn thế nào.
Anh trầm mặc đi lên lầu, sau khi gõ và mở cửa vào phòng làm việc của Cố Khải Châu, vừa ngồi xuống anh bỗng lên tiếng bảo: "Thầy Cố, bộ điện ảnh chúng ta mở máy vào kỳ nghỉ đông này có phải còn một nhân vật bé gái chưa chọn được người không?"
"Đúng thế, sao vậy?"
"Thầy cảm thấy... Khương Đường thế nào?"
...
Sau lễ Giáng Sinh U U mới biết được chuyện Khương Đường đồng ý đến đoàn phim của Cố Khải Châu thử vai.
Lúc vừa biết được, bé vẫn chưa phản ứng lại.
"...Ối? Vì sao vậy?" Cô bé đứng cách lan can của sân băng, ngơ ngác nghiêng đầu: "Phim trường chơi không vui chút nào, đóng phim chỉ cần quay chụp một lát nhưng phải đợi rất lâu rất lâu rất lâu, vô cùng nhàm chán!"
Khương Đường cũng phải suy nghĩ rất lâu mới đồng ý.
Một là cô thử vai cũng không chắc chắn sẽ được chọn, hai là cô thật sự khát vọng có thể kiếm được ít tiền cho riêng mình.
U U có lẽ không biết được, không có tiền thì cái gì cũng cần phải ngửa tay xin tiền người khác là một việc đau khổ thế nào, đặc biệt là khi nội tâm cô cũng không phải một đứa trẻ thật sự.
"Không sao cả, mình muốn thử sức."
Cố Khải Châu cũng đã nói rõ ràng với cô, đến lúc đó nếu được chọn, ông sẽ làm một hợp đồng có thù lao giả cho cha mẹ cô ký, bên ngoài thì chỉ đưa mấy ngàn tệ, số lớn còn lại ông đều ngầm đưa cho cô.
Khương Đường vô cùng cảm kích Cố Khải Châu có thể nghĩ chu đáo mọi mặt như vậy.
"Thôi được..." Tuy U U không biết rõ nguyên nhân, nhưng bé sẽ ủng hộ lựa chọn của bạn mình: "Vậy lúc cậu đóng phim, tớ sẽ đi cùng bồi cậu, cậu sẽ không thấy nhàm chán!"
Nhưng vừa nói xong, U U nhớ đến gì: "Hình như là không được rồi, kỳ nghỉ đông tớ phải tham gia thi đấu trượt băng nghệ thuật, có lẽ suốt kỳ nghỉ đều phải ở sân băng và phòng tập nhảy..."
Khương Đường cầm tay bé, cười nói: "Không sao hết."
"Chúng ta cùng cố gắng!"
Cách một cái lan can, Khương Đường mặc đồ giản dị cầm tay U U đang mang giày trượt băng.
Lòng bàn tay hai người ấm áp nóng bỏng.
Sau khi kỳ thi cuối kỳ I của lớp 2 kết thúc, U U bảy tuổi nghênh đón kỳ nghỉ đông quan trọng nhất.
Trong kỳ nghỉ đông này, bé phải tham gia cuộc thi trượt băng nghệ thuật cấp trung - tiểu học do quận Tĩnh Hải tổ chức.
Bảy tuổi* đã tham gia thi đấu, dù là ở tổ tiểu học thì U U cũng được xem là rất nhỏ tuổi.
(*Sinh nhật U U vào mùa đông nên giai đoạn này bé đã lên bảy tuổi.)
Nhưng huấn luyện viên Doãn Hạc Ý rất cố chấp với việc năm nay cho U U tham gia cuộc thi, cho dù U U còn cách tiêu chuẩn thi đấu một khoảng thì cô vẫn hạ quyết tâm báo danh cho bé như cũ.
Vì thế vào ngày nghỉ đầu tiên, U U đã bắt đầu khua chuông gõ mõ tập luyện.
Cuộc huấn luyện kéo dài liên tục đến giữa kỳ nghỉ, khi bên Khương Đường báo tin thông qua thử vai thì U U bên này rốt cuộc cũng có hai ngày nghỉ.
Úc Lan đóng phim bên ngoài, Cố Khải Châu cũng ở trong đoàn phim chuẩn bị cho phim mới, nên U U không nghỉ ngơi ở nhà mà chọn đến đoàn phim tìm Khương Đường chơi.
Nhưng trước khi đi thì bé gọi điện cho Ung Trạch đang ở nơi xa.
"Anh Ung Trạch! Anh đã bận việc xong chưa? Cuối tháng có thể trở về không ạ?"
Cả ngày đều ở bên ngoài giao lưu với người lớn trầm ổn điềm tĩnh, đột nhiên nghe được âm thanh như vậy sau khi nhận điện thoại, Ung Trạch nhất thời hơi kinh ngạc, nhưng rồi nhanh chóng cong khóe môi, bất giác cười lên: "Có thể."
"Vậy thì tốt rồi!" U U ở đầu dây bên kia rất vui vẻ: "Lần đầu tiên em tham gia thi đấu, anh nhất định phải tới cổ vũ cho em!"
Ung Trạch hỏi: "Muốn cổ vũ thế nào?"
"Hừm... Giống như fans cổ vũ cho anh Đinh Nghiêu! Em cũng muốn được như vậy!"
Ung Trạch hoàn toàn không biết gì về văn hóa theo đuổi thần tượng:...?