Chu Tích tỉnh dậy vào khoảng một giờ chiều, cảm thấy mình đang bị ai đó ôm lấy, ngước mắt lên mới nhận ra mình đang ở trong vòng tay của Ngô Viễn, hắn sợ đến mức ngả người ra sau. Đột nhiên, cánh tay đang ôm eo anh buông ra, cơ thể Chu Tích trượt xuống, Ngô Viễn bị anh đánh thức
"Làm sao vậy?" Giọng anh khàn khàn.
"Xin lỗi... Tôi đã đánh thức cậu dậy. Tôi, tôi còn có giờ dạy nên tôi đi trước."
Chu Kỷ mặt đỏ bừng, nói năng lộn xộn hoảng loạn rồi chạy ra ngoài. Ngô Viễn nhìn Chu Tích hoảng loạn mặc quần áo đi giày, ý thức dần thanh tỉnh, không ngờ chính mình lại mệt mỏi đến mức ôm Chu Tích vào lòng mà ngủ mất. Ngô Viễn dùng tay chà xát mặt, không ngờ cơ thể lại nổi lên phản ứng, anh đứng dậy vào nhà vệ sinh để giải quyết.
Chu Tích dựa vào tường, hoảng sợ thở hổn hển, nhớ lại khi vừa tỉnh dậy bộ phận nào đó của Ngô Viễn dán chân mình kinh ngạc, Ngô Viễn có phản ứng sao?
Sau đó, mỗi ngày Chu Tích đều cố ý tránh mặt Ngô Viễn, khi trở về ký túc xá cậu giả vờ bận rộn với bản thảo, khi đi ngủ liền dán sát mép giường, Ngô Viễn sợ Chu Tích ngã nên đành phải dựa sát vào tường. Khoảng trống ở giữa có thể chứa thêm một người. Chu Tích oán mình hận sắt không thành thép, cậu đã nói nhất định phải dũng cảm, nhưng khi bọn họ sống cùng nhau cậu lại không dám nói ra? Ngày hôm nay, Ngô Viễn rốt cuộc nhịn không được, lấy đi bút của Chu Tích đang viết văn:
"Thầy Tiểu Chu, ngày mai chúng ta đi xem đàn nhạn bay về phương nam nhé?"
....
"Thầy Ngô, tôi đã mua hai vé xem phim chúng ta cùng đi xem được không?" Cô giáo Lưu cũng đến hỗ trợ dạy học đưa vé ra. Ngô Viễn đẹp trai như vậy, tính tình tốt, cô đã yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, muốn phát triển mối quan hệ của họ.
"Thực xin lỗi, cô Lưu, tôi còn có việc, thật sự không thể đi."
Ngô Viễn xua tay. Vợ lão Hạ thấy cô lưu thất vọng nổi lên tâm tính làm mối, kéo Ngô Viễn sang một bên
"Này, Tiểu Vũ, chuyện gì có thể quan trọng hơn chuyện lớn trong đời? Tôi nghĩ cô nương này điều kiện thân phận rất tốt. Nếu như cô ấy có ý, hai người cùng đi xem đi."
Nói xong liền đẩy cô Lưu và Ngô Viễn ra ngoài. Xe đạp của Ngô Viễn đậu ở cửa, hắn hiện tại không thể từ chối.
"Thầy Ngô thật chu đáo, thậm chí còn đặt một chiếc đệm ở ghế sau." Cô Lưu nói.
"Trước đây tôi hay chở theo thầy Chu, sợ hắn ngồi không thoải mái nên mới để cái đệm này."
Cô Lưu vừa mới ngồi nghiêng một bên, Ngô Viễn liền nói: "Đường đi rất xấu cô ngồi ngồi vậy không an toàn."
Cô Lưu có chút xấu hổ, đành phải ngồi lại, mình còn mặc váy Ngô Viễn thật sự không hiểu gì về lãng mạn. Cô Lưu dọc đường đi tìm chủ đề để nói chuyện, nhưng Ngô Viễn chỉ nghĩ đến việc cùng Chu Tích đi đàn nhạn nên lần nào cũng chỉ trả lời qua loa vài câu. Cô Lưu biết mình đang chuốc nhục nên đành thô ikhông nói nữa, mong khi xem phim sẽ được gần gũi hơn.
...
"Lớp học kết thúc tại đây, các bạn trở về làm bài tập cẩn thận, ngày mai tôi sẽ kiểm tra." Chu Tích đi đến văn phòng, không thấy Ngô Viễn đâu liền hỏi vợ lão Hà
"Dì có thấy Ngô Viễn đâu không?"
" Cậu ấy cùng tiểu Lưu đi xem phim rồi."
Vợ Hạ lão tự cho rằng mình đã góp phần thúc đẩy tạo nên một việc vui nên mỉm cười vui vẻ. Chu Tích sửng sốt, không thể tin được, không phải đã đồng ý cùng nhau đi xem nhạn, sao đột nhiên lại đổi ý? Giống như bị dội một gáo nước lạnh vào đầu, Chu Tích quay lại phòng học trống ngồi xuống, có lẽ mình không quan trọng đến thế, sau khi điều chỉnh tâm trạng, Chu Tích quyết định một mình đi ngắm đàn nhạn
....
"Cô Lưu, đến rạp chiếu phim, tôi đi trước." Ngô Viễn đợi cô Lưu xuống xe liền quay người lại, hắn lúc này đang nghĩ tới Chu Tích, bỏ lại cô Lưu một mình dậm chân giận dữ. Ngô Viễn đạp xe rất nhanh, khi đỗ xe ở trường thì gặp vợ của Lão Hạ.
"Dì, dì có gặp thầy Tiểu Chu không?"
"Tiểu Chu, hắn vừa ra ngoài, vừa nãy còn hỏi ta cậu đi đâu."
Vợ lão Hạ suy nghĩ một chút, sau đó tựa hồ nhớ ra điều gì đó, mắng Ngô Viễn đã chạy ra phía sau trường học "Ngươi và Tiểu Lưu không phải đang ở rạp chiếu phim sao? Sao ngươi lại về?"
Nhìn thấy Ngô Viễn đã bỏ chạy cảm thấy kỳ lạ, lắc đầu không coi trọng, tiếp tục quét. Tốc độ đi nhanh hai bước một lúc khiến Ngô Viễn thở hổn hển, anh đi nhanh lên đến địa điểm mà anh và Chu Tích đã hẹn. "Không có ở đây sao?" Sau đó anh nhấc đám sậy vàng úa lộn xộn chắn ngang mặt ao lên.
"Chu Tích? Chu——!"
Tên còn chưa nói hết, Ngô Viễn đã nhìn thấy giày của Chu Tích ở bên bờ hồ,, đột nhiên cảm thấy lòng bàn chân lạnh buốt không thể kiềm chế được, anh rùng mình, trong đầu nảy ra những ý nghĩ xấu.
"Ngô Viễn? Tại sao cậu lại ở đây?"
Chu Tích đột nhiên xuất hiện bên cạnh anh, trong tay còn ôm một con nhạn. Cậu còn chưa kịp phản ứng thì Ngô Viễn đã ôm lấy anh, con chim nhạn sợ hãi, khó khăn từ giữa hai người bay ra.
"Tôi còn tưởng rằng... cậu dọa tôi chết khiếp."
Ngô Viễn vùi đầu vào Chu Tích cổ. Sau khi biết Ngô Viễn hiểu lầm, liền giơ tay vỗ vỗ lưng hắn:
"Làm sao có thể? Sao ta có thể làm ra chuyện ngu ngốc như vậy."
" Xôn xao..."Đàn chim nhạn bên bờ hồ lần lượt bay lên tựa hồ như đang chứng kiến cảnh bọn họ ôm nhau.
"Đàn nhạn bay đi hết rồi." Chu Tích giơ tay chỉ lên trời. Ngô Viễn chậm rãi buông Chu Tích ra, ánh mắt không hề rời khỏi Chu Tích.
"Đừng lo lắng, tôi vừa nhìn thấy một con xui xẻo vướng vào đám cỏ dại, nên mới đi qua xem một chút."
Chu Tích kéo ống quần lên, phía dưới ống quần đã sớm ướt đẫm, hắn đang vuốt lông cho "cún con" Ngô Viễn.
"Cậu có biết tôi sợ đến mức nào không? Nếu cậu rơi xuống hồ lại chỉ có một mình, cậu làm sao có thể kêu cứu?"
" Không phải là không có việc gì sao?"
Chu Tích lắc cánh tay của Ngô Viễn nhẹ nhàng làm nũng, lai giả vờ tức giận.
"Tôi còn chưa hỏi vì sao cậu lại lỡ hẹn?"
Ngô Viễn nói rõ ràng cho Chu Tích biết chuyện gì đã xảy ra. "Giày của cậu ướt rồi, nếu đi nhất định sẽ cảm lạnh. Giây tiếp theo, Chu Tích cảm thấy mình được nhấc bổng lên không trung và được Ngô Viễn cõng trên lưng.
"Cậu có ngốc không? Ngô Viễn, làm thế nào những sự kiện quan trọng trong cuộc sống có thể quan trọng hơn với tôi?"
Chu Tích hỏi Ngô Viễn sau khi hiểu toàn bộ câu chuyện.
"Ừ." Đương nhiên, bởi vì cậu là người quan trọng nhất trong cuộc đời tôi, Ngô Viễn nghĩ thầm. Sau khi nghe được câu trả lời chỉ có một chữ của Ngô Viễn, Chu Tích tỏ ra bình tĩnh, nhưng trong lòng hắn đã dâng cao.
"Thầy Tiểu Chu, cậu như vậy không thấy mỏi cổ sao?"
Nghe nghe thấy những lời này của Ngô Viễn, Chu Cơ đáp lại một tiếng, sau đó nghé sát vào cổ Ngô Viễn, hơi thở ấm áp phả vào đó, Ngô Viễn bị động tác đáng yêu của Chu Tích làm cho cười khúc khích. Lúc này, Chu Tích cảm thấy mình không thể kìm nén được cảm xúc đang khắc chế nữa, vốn dĩ cậu luôn thiếu quyết đoán, nhưng bây giờ cậu muốn bày tỏ tình yêu đã chôn vùi từ lâu của mình, ý tưởng này càng ngày càng mạnh mẽ.
"Sao ngươi lại gọi tôi là thầy tiểu Chu?"
"A?" Ngô Viễn không nghĩ tới Chu Tích sẽ hỏi như vậy, nhất thời kinh ngạc, gọi là thầy tiểu Chu là vì tính cách đơn thuần tinh tế, xứng đôi với từ tiểu này, một phần cũng vì gọi như vậy cảm giác rất thân thiết.
"Sao cậu lại gọi tôi là thầy Tiểu Chu? Tại sao cậu lại tốt với tôi như vậy? Không tìm được tôi thì lo lắng như vậy?"
Tâm tư bị Chu Tích chọc thủng, Ngô Viễn nhận mệnh thở dài
" Tôi thích cậu, thầy Tiểu Chu."
Ngô Viễn hồi lâu không nghe thấy tiếng trả lời có chút bối rối, nhưng giây tiếp theo, một giọt nước mắt lạnh lẽo rơi xuống trên cổ hắn, sau đó bật ra, chạm vào khắp mọi nơi. Hai người đã tới ký túc xá, lại khó nói chuyện, Ngô Viễn đành phải bước nhanh về ký túc xá, khóa cửa lại, đặt Chu Tích lên bàn, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt còn đang chảy xuống mặt Chu Tích.
"Tôi sợ..." Chu Tích rơi nước mắt
"Tôi sợ không nhận được câu trả lời như ý muốn. Tôi sợ anh sẽ hắt hủi tôi."
Tay của Ngô Viễn chạm vào má Chu Tích, buộc anh phải ngẩng đầu nhìn anh, dịu dàng nói: "Đừng sợ, tôi ở đây."
Ngô Viễn đặt ngón tay cái lên môi Chu Tích và hôn xuống, Chu Tích kéo tay hắn xuống, môi hai người tiếp xúc trực tiếp, thân mật một lúc, Chu Tích vươn đàu lưỡi muốn chủ động, nhưng bị Ngô Viễn chế trụ, đoạt lấy không khí từ Chu Tích. Đến khi Chu Tích khó thở, Ngô Viễn mới buông ra vỗ nhẹ vào vai Chu Tích
"Hôm nay cậu ở hồ bị lạnh, phải đi tắm nước nóng trước."
"Được rồi."
Chu Tích còn chưa tỉnh táo lại sau nụ hôn, tùy ý để cho Ngô Viễn bế hắn rời khỏi bàn, nhưng khi hắn mở cửa, cậu đột nhiên xoay người đụng phải vòng tay của Ngô Viễn
"Cùng tắm nhau rửa à?"
Lời nói khiến Ngô Viễn sửng sốt đến mức không kịp phản ứng
"Phốc, trong đầu cậu nghĩ gì vậy."
"Không, tôi chỉ... rất vui."
Chu Tích cúi đầu vặn vẹo ngón tay, mặt đỏ bừng, sau đó lập tức cầm khăn tắm, mở cửa chạy vào phòng tắm. Ngô Viễn mỉm cười lắc đầu, giống như một đứa trẻ, thậm chí không mang theo quần áo để thay. Cuối cùng vẫn là Ngô Viễn đem quần áo cho Chu Tích rồi bế anh về kýtúc xá, Ngô Viễn đẩy Chu Tích lên giường, ngay lúc hai người ý loạn tình mê, Chu Tích đã lấy lại được chút ý thức và đẩy Ngô Viễn ra. tay.
"Tường không cách âm."
"Vậy hôn thêm một lúc nữa."
" Nào có chuyện vừa ở bên nhau đã hôn."
"Rõ ràng là thầy tiểu Chu chủ động trước." Ngô Viễn cười nói.
Chu Tích biết mình sai: "Nói, có phải cậu dự định việc này đã lâu chưa?"