Đoàn Tàu Luân Hồi - Khởi Động Lại [Không Giới Hạn]

Chương 48: Phần 2



Nhóm người này mặc quần áo sử dụng cho việc leo núi, cũng đã chuẩn bị đầy đủ thiết bị.

Hai bên vừa mới đối diện gặp mặt, đều sửng sốt trong giây lát, ngay sau đó từng người âm thầm đề phòng.

Ngũ Hạ Cửu đếm bọn họ tổng cộng có năm người.

Cầm đầu chính là một người đàn ông trung niên có thân hình cao lớn, dường như làm việc ở bên ngoài nhiều năm, làn da ngăm đen và thô ráp, khuôn mặt bình thường. Nhưng khóe mắt ở đuôi lông mày xếch lên làm bộ dáng nhìn có chút hung dữ.

Phía sau người đàn ông trung niên, vị trí hơi lệch sang bên trái một chút, ở đó đứng một chàng trai trẻ tuổi với vẻ bề ngoài hoàn toàn tương phản với ông ta.

Chàng trai trẻ có chiều cao 1m9, khuôn mặt không thể nghi ngờ là đẹp trai, góc cạnh rõ ràng, làm người nhìn không thể nào dời mắt.

Nhưng mắt trái của cậu ta giống như không thể nhìn người xem vật, mang một cái bịt mắt màu đen, chỉ để lộ ra con mắt phải xinh đẹp.

Tất cả những chuyện này không làm tổn hại đến ngoại hình cậu ta chút nào, mà ngược lại còn tăng thêm vài phần nguy hiểm và tính cách hung hăng bướng bỉnh.

Tính cảnh giác của chàng trai trẻ quả thực rất nhạy bén, mí mắt giật một cái, chuẩn xác mà nhìn về vị trí của Ngũ Hạ Cửu.

Bỗng dưng, hai người đối mặt nhìn nhau, chàng trai trẻ gợi lên khoé miệng mà cười nhàn nhạt với Ngũ Hạ Cửu.

Ngũ Hạ Cửu chậm rãi dời đi ánh mắt, lại nhìn ba người phía sau cậu ta —— tất cả đều là những người đàn ông mạnh mẽ.

Nói tóm lại, khí chất một nhóm năm người này nhìn không giống với những người leo núi bình thường.

Hơn nữa, không ai có thể tự do leo trên những ngọn núi bên cạnh hẻm núi lớn, hoặc chính là……

V tiên sinh không thể không thì thầm mà nói nhỏ:

“Xem ra bọn họ là NPC mà chúng ta muốn đồng hành.”

Giọng nói của V tiên sinh gần như bé không thể nghe thấy, nhưng Ngũ Hạ Cửu lại liếc nhìn sang.

Dường như nhận thấy được sự đề phòng của Ngũ Hạ Cửu và nhóm người, người đàn ông trung niên cầm đầu lộ ra nụ cười hiền lành nói:

“Không nghĩ tới chúng ta có duyên gặp lại ở chỗ này, mọi người cũng là phượt thủ mạo hiểm leo bên cạnh hẻm núi lớn ngày hôm qua sao?”

Nhưng mà không đợi bọn họ trả lời, người đàn ông trung niên lại lập tức phủ định nói tiếp:

“Bất quá nhìn không giống lắm, có vài người rõ ràng vẫn là học sinh, ra ngoài thám hiểm như vậy cha mẹ có thể yên tâm sao?”

Ánh mắt người đàn ông trung niên liếc nhìn hai người Đào Bân và Tiểu Phương.

Triệu giáo sư nghe vậy đứng lên, ra mặt trả lời:

“Chúng tôi là một nhóm ra tới làm nghiên cứu, tôi họ Triệu, là giáo sư của một trường đại học, bọn họ đều là học sinh của tôi.”

“Không biết các cậu đây là……”

Trong tay người đàn ông trung niên cầm một cây gậy leo núi, lúc trước hẳn là dùng để cắt cỏ, trên thân cây gậy dính rải rác không ít cọng cỏ.

Ông ta đem cây gậy leo núi đặt trên mặt đất đầy bùn lầy lội, đôi tay đáp ở trên sau đó cười nói:

“Nhóm nghiên cứu…… Triệu giáo sư, không biết các ngươi ngày hôm qua nghiên cứu cái gì ở hẻm núi lớn?”

“Không dối gạt mọi người, kỳ thật chúng tôi đến nơi này cũng là muốn khảo sát một số vấn đề.”

Đến nỗi khảo sát về chuyện gì, người đàn ông trung niên tạm thời không nói, chỉ là đem vấn đề vứt cho Triệu giáo sư, chờ đợi câu trả lời của ông trước.

Triệu giáo sư không khỏi cùng V tiên sinh liếc nhìn nhau.

Tiểu Phương dường như không thể chịu đựng được, tới gần Ngũ Hạ Cửu nhẹ giọng nói nhỏ:

“Bọn họ nhìn không giống như là người tốt.”

Ngũ Hạ Cửu không có ý kiến gì.

Một lúc sau, Triệu giáo sư nói:

“Chúng tôi tới nơi này là vì tìm kiếm bộ tộc thần bí, tộc người Quán, muốn nghiên cứu phong tục huyền quan táng và văn hoá mai táng được truyền từ thời cổ đại cho đến bây giờ của bọn họ.”

Người đàn ông trung niên nghe vậy, ánh mắt chợt lóe, khóe miệng tươi cười dần dần căng ra.

Ba người ở đằng sau ông ta cũng không khỏi liếc nhìn lẫn nhau, biểu tình có chút kỳ quái, ngay sau đó quay đầu nhìn chằm chằm nhóm người Triệu giáo thụ cùng V tiên sinh.

Chỉ riêng chàng trai có thân hình cao nhất, mang bịt mắt màu đen khuôn mặt không thay đổi, tư thái nhàn tản mà đứng thẳng.

Trong vô thức, bầu không khí giữa mọi người dường như đang chậm rãi có chút khẩn trương.

Nhưng không được bao lâu, người đàn ông trung niên bỗng nhiên nở nụ cười, kinh ngạc nói:

“Việc này đúng là thật trùng hợp, chúng tôi cũng là đến đây vì tìm kiếm bộ tộc người Quán, tìm tòi nghiên cứu khảo sát những lịch sử cực kỳ bí ẩn trong bộ tộc.”

“Nếu có duyên như vậy, không bằng chúng ta kết bạn cùng đi?”

“Các ngươi cũng biết, ở khu vực hẻm núi lớn vùng này không quá an toàn, đặc biệt là vào buổi tối……”

Lời nói của người đàn ông trung niên làm cho Triệu giáo sư thật sự không thể từ chối.

Huống chi, cho dù ông thật sự từ chối thì nhóm người này cũng là muốn đi tìm bộ tộc người Quán, đến cuối cùng vẫn là đi một đường cùng với bọn họ.

Cho nên, Triệu giáo sư chỉ phải gật đầu đồng ý.

Vì thế, nhóm người lại tăng thêm năm người.

Một lúc sau hai bên tự giới thiệu với nhau.

Người đàn ông trung niên tên là Lỗ Thành, ở phía sau ba người kia phân biệt gọi là Lão Hầu, Tiểu Dư cùng Tam Ma.

Mà chàng trai có diện mạo đẹp trai, đeo bịt mắt màu đen gọi là A Hữu.

Sau khi nghỉ ngơi một lúc, bọn họ lại lần nữa xuất phát.

Theo như lời nói của Triệu giáo sư, bộ tộc người Quán ban đầu cư trú ở chỗ sâu nhất của hẻm núi lớn, bọn họ nếu muốn tìm được, cần thiết trước tiên lật tung hết ngọn núi này để tìm được một con đường đi qua sông.

Nhưng trong lúc tìm kiếm, bọn họ cũng dễ dàng bị lạc đường ở trên núi.

Rốt cuộc đây là một dãy núi được kết nối với nhau, địa hình hiểm trở, đường núi phức tạp khó khăn, hơi bất cẩn liền sẽ bị lạc không biết ở phương hướng nào, cuối cùng chôn thân trong núi.

Trong tay Triệu giáo sư có một tấm bản đồ, ông ấy sẽ thường xuyên cúi đầu nhìn, hơn nữa còn nhỏ giọng nghiên cứu cùng với Đào Bân.

Ngũ Hạ Cửu chú ý tới, có đôi khi chàng trai trẻ Đào Bân này còn sẽ cho Triệu giáo sư một vài ý kiến, và sau đó bọn họ cùng nhau đi theo con đường đã định ra.

Còn về một nhóm năm người của Lỗ Thành vẫn luôn không có phát biểu ý kiến gì.

Đoàn người cứ vừa đi vừa nghỉ ngơi một lúc như vậy, trời đã bắt đầu dần tối.

Những ngọn núi và khu rừng có vẻ âm u ảm đạm, bỗng nhiên gió chợt thổi, những cành lá rậm rạp bị gió thổi xôn xao, có lẽ một lúc nữa trời sẽ có mưa.

Mưa gió sắp đến, nhưng bọn họ đến bây giờ còn chưa đi ra cánh rừng này, bây giờ đã là buổi tối, tất nhiên không thể tiếp tục lên đường.

Cho nên, Triệu giáo sư đề nghị tìm một nơi ở phụ cận có thể dựng trại ăn ngủ ngoài trời.

Tất cả mọi người đều không có ý kiến với lời đề nghị này.