Đoạt Bàn Tay Vàng Của Lão Công

Chương 6



Editor: AmiLee

Nếu không phải Tư Thần Diệu khó tính, tâm cơ âm hiểm trước sau như một, Mộ Dung Lam quả thực muốn hoài nghi anh có phải hay không bị người ta đánh tráo.

Rõ ràng đối với các loại dính vào ong bướm, Tư Thần Diệu trước nay đều cảm thấy phiền hà.

Hơn nữa trước sau nhìn như khách khí, kỳ thật lãnh đạm, mặc dù quan hệ thân cận với người khác, cũng không có tiếp xúc chân tay, càng đừng nói đối với một người mới vừa gặp mặt đã ôm ôm ấp ấp, còn vừa véo mặt vừa cào ngứa. Quả thực làm người ta mở rộng tầm mắt!

Mộ Dung Lam hoài nghi có phải Hạ Lan Giác đã làm bùa phép nhất kiến chung tình gì với anh hay không? Đuổi đi Chử Minh Tú tư duy đơn giản, nhịn không được đơn độc hỏi Tư Thần Diệu:

"Sao anh lại thế? Tên Hạ Lan Giác kia có chỗ nào hấp dẫn anh sao?"

Lấy thân phận của Tư Thần Diệu, đối với sự cảnh giác người khác, thậm chí còn có chút đa nghi. Tuy rằng còn chưa đến trình độ bất cứ kẻ nào cũng không tin, nhưng đối với Hạ Lan Giác đột nhiên lòi ra như vậy, Tư Thần Diệu trước nay đều là lưu tâm đề phòng, sẽ không dễ dàng tín nhiệm nửa phần.

Nhưng mà Hạ Lan Giác rõ ràng toàn thân có nhiều điểm đáng ngờ như vậy, Tư Thần Diệu lại không có ý truy cứu, ngược lại giống như bà ngoại sói một lòng muốn đem người ta lừa đến địa bàn của mình.

Nhóm lính đánh thuê Thập Thất này đều là những người Tư Thần Diệu cực kỳ tín nhiệm, toàn bộ nhóm lính đánh thuê cũng coi anh như là một căn cứ bí mật vô cùng quan trọng.

Trước kia Tư Thần Diệu căn bản không để bất luận kẻ nào tiến vào.

Mộ Dung Lam có thể coi như Tư Thần Diệu là muốn gần gũi để giám sát Hạ Lan Giác, rồi sớm ngày tìm ra sơ hở của y, nhưng Tư Thần Diệu đưa ra ý bảo Hạ Lan Giác đi theo cùng bọn họ, làm Mộ Dung Lam không biết nói gì.

Tư Thần Diệu thế nhưng là thật sự một hai phải đem Hạ Lan Giác này cột chặt vào bên cạnh.

Mộ Dung Lam từ trước đến nay tín nhiệm phán đoán của Tư Thần Diệu, cũng không cảm thấy anh sẽ đột nhiên đối với người ta nhất kiến chung tình, thậm chí bởi vậy mà mất đi lý trí.

Bởi vậy cho dù Tư Thần Diệu từ khi nhìn thấy Hạ Lan Giác xong biểu hiện ra không đúng, phảng phất đột nhiên biến thành não tàn, Mộ Dung Lam cũng trước sau suy đoán có lẽ là anh có mục đích khác.

Nhưng mà cái cớ tìm được hiện tại, tựa hồ có điểm tìm không nổi nữa, Mộ Dung Lam không thể không dứt khoát dò hỏi Tư Thần Diệu rốt cuộc là muốn như thế nào.

Nếu Tư Thần Diệu bình thường mà nói chuyện yêu đương thì Mộ Dung Lam kỳ thật thích nghe ngóng. Không chỉ có hắn, khả năng toàn đế quốc đều thích nghe ngóng. Nhưng nếu Tư Thần Diệu tìm Hạ Lan Giác thì sẽ có quá nhiều vấn đề.

Đặc biệt là lai lịch y không rõ ràng, tuyệt đối là một tai họa ngầm rất lớn.

Mộ Dung Lam lo lắng sốt ruột, Tư Thần Diệu nghe hắn nói xong lại hơi hơi nhướng mày nói:

"Cậu cảm thấy trên người y không có chỗ hấp dẫn ư?"

Mộ Dung Lam nhíu mày nhìn anh:

"Tôi cảm thấy y rất đặc biệt, nhất định nhìn qua không đơn giản như vậy. Có lẽ thần bí sẽ làm y rất có mị lực, nhưng cái này sẽ hấp dẫn được anh sao?"

Bí ẩn trên người Hạ Lan Giác không ít, cho dù lời cậu nói đều là thật sự thì cũng không thể xác định y là bạn hay thù. Nếu mà lời Hạ Lan Giác nói chính là nói dối thì đây là cố ý thiết một cái bẫy cho Tư Thần Diệu.

Mộ Dung Lam vừa rồi bị Tư Thần Diệu lừa gạt, thiếu chút nữa đã tin Hạ Lan Giác thật sự là chủng tộc nguyên thủy, may mà hắn rất nhanh đã suy nghĩ lại.

Chủng tộc nguyên thủy trước khi vũ trụ xảy ra vụ nổ Bigbang đã cực kỳ thưa thớt, dấu chân con người đã trải rộng các tinh vực, cũng tới chỗ bên ngoài trăm triệu năm ánh sáng rồi ngẫu nhiên có thể phát hiện ra sinh mệnh có trí tuệ khác.

Khu F tuy rằng xa xôi không người, nhưng cũng cách khu chủ tinh không phải rất xa, trước khi xảy ra nổ mạnh đã có người cư trú, mấy trăm năm qua, sao có thể đột nhiên lòi ra một tên chủng tộc nguyên thủy được chứ?

Những giải thích đó của Tư Thần Diệu sẽ không không thể hiểu được, nhưng anh lại chủ động giúp Hạ Lan Giác giải thích là chủng tộc nguyên thủy, Mộ Dung Lam chỉ cảm thấy càng lo lắng.

Cũng không biết Hạ Lan Giác làm như thế nào mà có thể đem Tư Thần Diệu như sát tinh biến thành hư hư thực thực não tàn, cũng quá lợi hại đi.

Tư Thần Diệu cũng không biết nội tâm Mộ Dung Lam đang thao thiên mã hành không, hỏi lại hắn:

"Cậu cảm thấy cái gì sẽ hấp dẫn được ta?"

Mộ Dung Lam giật mình, nói:

"Ách, các loại phương pháp rèn luyện nguyên lực hoặc phương pháp giảm bớt năng lượng bạo động?"

Tư Thần Diệu nghe vậy ngữ khí lười biếng nói:

"Vậy cậu còn rối rắm cái gì? Lúc trước không phải cậu nói ta lần này có khả năng tìm được Nguyên Tinh sao? Nguyên Tinh thì không phát hiện, bất quá đồ vật muốn tìm đã tìm được rồi. Đúng là y."

Mộ Dung Lam sửng sốt một hồi lâu, mới hiểu được ý của Tư Thần Diệu.

"Hạ Lan Giác chính là người có thể giảm bớt năng lượng bạo động của anh.. sao?"

Tư Thần Diệu tùy ý gật gật đầu. Bị Mộ Dung Lam hỏi tới hỏi lui như vậy, mặt của Hạ Lan Giác ở trong đầu mình lúc ẩn lúc hiện, hắn lại có điểm muốn đi cắn một ngụm.

Ừm, lúc trước suy nghĩ rất nhiều lần cũng chưa có hạ miệng, nhiều nhất cũng chỉ là cào ngứa.

"Anh xác định? Có thể giúp giảm bớt năng lượng bạo động như thế nào lại là một người sống sờ sờ? Chẳng lẽ y có thuốc không chỉ có thể nháy mắt đem người chữa khỏi, còn có thuốc đặc chế có thể trị năng lượng bạo động?"

Mộ Dung Lam cao hứng chớp mắt một cái, rốt cuộc nói như vậy Tư Thần Diệu tới chỗ này mục đích tựa hồ là đạt được, nhưng rất nhanh hắn lại lo lắng, âm mưu luận không ngừng.

"Nhưng cho dù là như thế, sao lúc trước xa như vậy mà anh có thể cảm giác được, đây thật sự không phải cố ý lập bẫy nhằm vào anh chứ?"

Tư Thần Diệu lại nói:

"Ai hảo tâm như vậy? Thiết kế ta rồi lại còn giúp ta tìm được phương pháp có thể giải quyết năng lượng bạo động sao?"

Hắn biết Hạ Lan Giác có lai lịch không đơn giản, nhưng trước mắt nhìn thấy Hạ Lan Giác cố ý tới hại hắn có khả năng không tính là lớn.

Một là phát sinh không gian chấn động cường độ cao lúc trước cũng không phải bàn tay con người có thể với tới, hấp dẫn hắn đi tìm là chuyện ngoài ý muốn.

Hai là cái căn cứ ngầm này giấu ở tinh cầu X-36 rất không đơn giản, nếu chỉ vì muốn dụ hắn cắn câu mà bại lộ ra thì đối với người phía sau màn kia mà nói tuyệt đối là mất nhiều hơn được.

Bởi vậy cho dù Hạ Lan Giác tồn tại xác thật là có người thiết kế thì nhìn xem trước mắt, đối phương theo chân bọn họ là bạn không phải địch khả năng cũng lớn hơn.

Ba là nội tâm chân chính cảm thụ không lừa được người. Lúc trước tiếp xúc, hơi thở của Hạ Lan Giác làm Tư Thần Diệu cảm thấy thoải mái thậm chí thân thiết, đau đớn trên người giảm bớt rất nhiều, đây đều là sự thật việc thật.

Cho dù hành vi biểu hiện đều có thể ngụy trang, nhưng cái loại cảm giác này phảng phất có thể cùng chính mình ràng buộc hòa hợp thành một thể, tuyệt không phải hành vi mà con người có thể dễ dàng xây dựng lên.

Tư Thần Diệu cũng không phải là không thèm để ý đến những điểm đáng ngờ đó trên người Hạ Lan Giác, nhưng đối với hắn mà nói, trước mắt đem đối phương chộp vào trong lòng bàn tay mới là mấu chốt nhất.

Đến nỗi những cái điểm đáng ngờ đó, nếu không thực sự có nguy hại đối với hắn thì về sau hoàn toàn sẽ có cơ hội chậm rãi tìm kiếm.

Tuy rằng Mộ Dung Lam hoài nghi hắn đột nhiên não tàn, nhưng trên thực tế Tư Thần Diệu vẫn luôn rất tỉnh táo. Hành vi thân cận với Hạ Lan Giác cũng là hắn đã làm suy tính rồi mới có.

Đương nhiên, Hạ Lan Giác với hắn mà nói xác thật cũng rất có lực hấp dẫn là được.

Mộ Dung Lam nghe xong Tư Thần Diệu nói thì ngẩn ra, cảm thấy cũng đúng.

Tư Thần Diệu vì giải quyết vấn đề thân thể của mình mà suy nghĩ rất nhiều biện pháp, tốn bao nhiêu công sức, chỉ sợ toàn bộ đế quốc không có người nào khác có thể làm được đến trình độ này.

Sao đối thủ của bọn họ đi chỗ nào mà tìm được biện pháp dễ dàng như vậy?

Hơn nữa cho dù thật sự là tìm được mà không thiết kế tỉ mỉ trực tiếp dùng dễ dàng như vậy? Dẫn người hoài nghi đưa biện pháp đến chỗ bọn họ làm nằm vùng, kia cũng quá ngốc đi.

Mộ Dung Lam lại suy nghĩ một chút, có thể đối phương vừa đúng lúc lợi dụng loại tâm lý này với bọn họ hay không? Cố ý trăm ngàn chỗ hở làm cho bọn họ ngược lại sẽ không hoài nghi?

Nhưng rất nhanh hắn đã cảm thấy, so trình độ tâm cơ với âm hiểm mà nói, Tư Thần Diệu khẳng định sẽ không bị hố, ngay lập tức đã hoàn toàn yên tâm.

Xác nhận Tư Thần Diệu không có đột nhiên bị não tàn mà vẫn là bộ dạng say mê biến cường thì thái độ Mộ Dung Lam đối với Hạ Lan Giác tức khắc chuyển biến không ít, từ độ cao đối tượng hoài nghi lập tức biến thành bảo bối có thể trị liệu cho thân thể của Tư Thần Diệu.

"Cho nên về sau phải tìm biện pháp để y nguyện ý đi cùng chúng ta phải không? Vậy những nô lệ được cứu kia thì sao?"

Mộ Dung Lam chủ động hỏi.

Tư Thần Diệu nhăn nhăn mày:

"Những nô lệ đó có điểm phiền toái, nhưng lại biết hơi nhiều.. Tìm địa phương an toàn thả đi. Nhớ rõ tìm một lý do đem bọn họ ngăn cách lại, xử lý tốt dấu vết."

Cái gọi là địa phương an toàn chính là khu vực bọn này ngầm bí mật khống chế, bên trong có người của bọn họ nghiêm khắc khống chế, đảm bảo an toàn nghiêm ngặt, an bài cho mười mấy người thật ra cũng không khó.

Tư Thần Diệu cảm thấy Hạ Lan Giác đương nhiên là đi với hắn, nhưng những người đó lại một lòng muốn đi theo Hạ Lan Giác, hơn nữa giống như cho rằng bọn họ tới trước càng chiếm lý hơn, đối với Tư Thần Diệu vô cùng bất mãn.

Tư Thần Diệu đối bọn họ kỳ thật cũng rất bất mãn, hắn không muốn để cho Hạ Lan Giác tiếp tục đi theo chân bọn họ ngốc cùng với nhau. Tới trước thì thế nào, với hắn mà nói Hạ Lan Giác nên là của hắn, có câu nói vật quy nguyên chủ.

Lại không phải những người này cứu mạng Hạ Lan Giác cho dù là không muốn thì chuyện của Hạ Lan Giác cũng là của hắn, bọn họ không có quyền tới khoa chân múa tay.

Tư Thần Diệu cũng không cảm thấy logic của chính mình là cường đạo, hắn lại nói với Mộ Dung Lam:

"Ở trên phi thuyền an bài cho y một phòng, ở gần ta, cách xa các ngươi một chút."

Mộ Dung Lam: "..."

Từ từ, người này thật sự không có bị não tàn thật chứ? Hắn lại không xác định được!

Hạ Lan Giác biết chính mình khẳng định sẽ bị hoài nghi, rốt cuộc y cũng biết được tin tức từ những người của căn cứ đó, đã có thể gần như kết luận ra nơi này thật sự không phải Tiên giới.

Mà y lai lịch bất minh lại không chịu nói ra, bị người hoài nghi là đương nhiên.

Hạ Lan Giác phát hiện nơi này không chỉ không phải Tiên giới mà còn là một thế giới cấp bậc so với đại lục Cửu Linh còn thấp hơn một bậc. Nếu không phải bọn Mộ Dung Lam nói kiến thức quá ngắn.

Hạ Lan Giác ở trước vụ nổ mạnh xem ra chỉ là công kích không đến cấp bậc Đại Thừa, nhưng bọn Mộ Dung Lam lại xem nơi này đã bị công kích uy lực gần như đứng đầu.

Hạ Lan Giác ngay từ đầu có điểm mờ mịt.

Tu tiên tu tiên, tu thành sẽ phải đi Tiên giới, đây là thường thức của những người cầu đạo như bọn họ cho tới nay.

Kết quả y tu thành tiên thế nhưng lại đi tới một cái hạ giới, thật sự là làm người không thể không cảm thấy vô cùng kỳ quái.

Nhưng không bao lâu, Hạ Lan Giác lại chậm rãi nghĩ thông suốt.

Y tu tiên vốn tu đến có chút tùy ý, nếu không phải gia gia thu dưỡng y một lòng hướng đạo.

Nhưng gia gia lại có thiên phú không tốt dừng bước ở Trúc Cơ, đem hy vọng phi thăng thành tiên đều ký thác ở trên người y thì căn bản y cũng sẽ không đi con đường này.

Mà nếu không phải cơ duyên xảo hợp nhặt được bảo vật, lại chưa từng gặp bình cảnh, lôi kiếp dễ độ, y có khả năng cả đời đều không qua nổi ngưỡng cửa Trúc Cơ hoặc là sớm đã từ bỏ, thậm chí thân tử đạo tiêu.

Thế nhưng hiện giờ hơn trăm năm phải nói thành tiên, tuy rằng không đi thành Tiên giới, nhưng cũng đã hoàn thành nguyện vọng của gia gia, xem như y đã nhận được hậu ái của ông trời, nghĩ đến đây y cũng không còn bất bình gì nữa.

Hơn nữa thế giới này tuy rằng không phải Tiên giới, nhưng độ dày linh lực thật ra cũng không tồi, nếu quy tắc thế giới cũng không bài xích y thì ở lại cũng không có gì không tốt. Lấy lực công kích gầy yếu này của y muốn xé rách hư không một lần nữa cũng không có khả năng.

Hạ Lan Giác tiếp nhận sự thật chính mình tới không phải Tiên giới xong thì bất tri bất giác lại nghĩ đến, nơi này nếu cấp bậc không bằng đại lục Cửu Linh.

Vậy lấy tu vi hiện giờ của y, chẳng phải là hoàn toàn không cần lo lắng vấn đề an toàn, thậm chí là có thể nhẹ nhàng ngạo thị mọi người sao?

Dù sao y vốn không có ham muốn mạnh hơn, lúc trước tu luyện toàn dựa vào di nguyện của gia gia với nhặt được bảo bối.

So với ở Tiên giới là Tán Tiên có tu vi thấp nhất, tới nơi này hiển nhiên là lựa chọn càng thoải mái hơn!

Hạ Lan Giác nghĩ vậy thì hoàn toàn chuyển buồn thành vui, thậm chí còn có điểm hớn hở, muốn cùng ai đó chia sẻ một chút tin vui.

Người thứ nhất y nghĩ tới là Đại Hoàng đã làm bạn với y vài thập niên, nhưng giây tiếp theo đã dập tắt cái ý niệm lấy việc này để tranh công.

Đại Hoàng vẫn luôn hy vọng đi đến Tiên giới hưởng thụ các loại quỳnh tương ngọc lộ, tiên quả thần đan.

Hiện giờ tới cái địa phương so với đại lục Cửu Linh còn không bằng, chỉ sợ mấy thứ này là hưởng thụ không được.

Phỏng chừng sau khi nó biết sẽ không cao hứng chắc luôn.

Hạ Lan Giác vội vàng lược qua Đại Hoàng, người thứ hai nhớ tới, lại là Tư Thần Diệu vừa mới nhận thức.

Gia gia một lòng tu đạo, tuy rằng thu dưỡng y, nhưng ở trên thân tình khá đạm bạc, cũng không tính quá mức thân cận với Hạ Lan Giác, bình thường nhiều nhất cũng chỉ là sờ sờ đầu của y, rất ít khi biểu lộ tình cảm ra ngoài.

Hơi thở của Tư Thần Diệu làm Hạ Lan Giác cảm thấy thân thiết, trong tiềm thức đã đem đối phương coi như thân nhân có ràng buộc.

Tuy rằng trên lý trí biết chỉ là vừa mới gặp mặt, nhưng Hạ Lan Giác không có nhiều tình cảm trải qua, chợt gặp được Tư Thần Diệu có một cảm giác thân thiết khăng khít, trong lòng đã bất tri bất giác cho đối phương một vị trí nhỏ.

Tư Thần Diệu tự nhiên mà vậy đụng vào y làm những cái động tác đó, tuy rằng làm Hạ Lan Giác cảm thấy có chút quẫn bách, nhưng cũng làm cho y có điểm mới lạ, có điểm cao hứng, có điểm khát vọng.

Y đã xem qua người khác ở chung với bằng hữu, bình thường cũng là sẽ ôm rồi vỗ vỗ một cái, đặc biệt thời điểm tuổi còn nhỏ, phụ huynh còn sẽ để con cưỡi ở trên vai cười đùa.

Hạ Lan Giác từ nhỏ đến lớn không trải qua những chuyện đó, gia gia sau khi chết thì không còn thân nhân nào khác, ngoại trừ Đại Hoàng cũng không có bằng hữu.

Y thiên tư trác tuyệt, tu luyện thành công, là đối tượng được rất nhiều người cực kỳ hâm mộ khen ngợi, thoạt nhìn tựa hồ đối với chuyện này cũng không cái gọi là sai, một người mang theo một con mèo cũng trôi qua rất khá.

Nhưng kỳ thật y rất là hâm mộ.
— QUẢNG CÁO —