Đoạt Đầu Người Trong Game Escape

Chương 60



Như thế, ông chú Bụng Bia còn chưa nhìn thấy mặt đối phương, thì đã sợ hãi hét toáng cả lên: "Á á"

Úy Lam mới tới trước cửa phòng người chơi liền không chút do dự đạp cửa xông vào, ánh đèn bên ngoài hắt vào trong phòng, bóng dáng không có chỗ che giấu kia liền bị bại lộ.

Người đàn ông nói ra ba chữ bằng giọng trầm thấp: "Giang Sơ Hạ."

Nữ sinh mặc đồng phục bên trong cánh cửa mặt không cảm xúc đối diện với Úy Lam, cô đã nhanh chóng đi đến trước mặt ông chú Bụng Bia, con dao trong tay đẩy nhanh tốc độ đâm về phía ông ta, xu thế muốn giết chết ông chú Bụng Bia trên giường.

Úy Lam phi dao găm đánh bay con dao trong tay của nữ sinh, sức lực lớn đến nỗi hất văng luôn con dao của cô ta ra ngoài.

Giang Sơ Hạ kinh ngạc nhìn Úy Lam, hiểu rằng đêm nay mình sẽ không chiếm được món hời nào, bèn muốn rời đi, nhưng phải đối đầu với người đàn ông ở cửa, thế là không chút do dự bắt đầu tấn công.

Chiêu thức của Giang Sơ Hạ rất khá, là một người biết võ, đối phó với người bình thường thì dư dả, nhưng nếu đánh với Úy Lam, thì chỉ có nước bị hạ đo ván, bị nghiền áp bởi sức mạnh thôi.

Mặc kệ có hoa hòe hoa sói ra sao, con người cũng không thể nào tay không bẻ đôi cục đá được, chính là đạo lý này.

Người đàn ông di chuyển đến phía sau Giang Sơ Hạ, dễ dàng đánh ngất cô ta, sau đó lạnh lùng nhìn ông chú Bụng Bia trên giường: "Trông kĩ ả, không được để ả chết, ngày mai tôi tìm ả hỏi chuyện." Nói xong liền xoay người bỏ đi.

Lúc đầu cửa đang đóng lại thì còn đỡ, nhưng từ ban nãy cửa bị mở ra, thì nghe thấy tiếng khóc thút thít và tiếng kêu rên văng vẳng truyền tới, hình như nói gì mà đói quá?

Cho nên bây giờ ông chú Bụng Bia đâu dám ở một mình, lập tức xuống giường gọi: "Đợi chút, tôi đi chung với cậu!"

Kết quả chờ ông ta đuổi theo tới cửa, người đàn ông đã sớm chẳng thấy bóng dáng đâu nữa, hai đầu hành lang tuy có ánh sáng, nhưng vẫn rất rợn người, làm ông ta chẳng dám tiến lên thêm bước nào nữa.

* * *

Khương Hề đi loanh quanh ở tầng một của thuyền cả nửa buổi trời, muốn tìm nơi phát ra tiếng kêu, nghĩ bụng biết đâu trên thuyền có một con ma đói ấy nhỉ? Nhưng nửa ngày trời vẫn chưa thấy người đâu, lòng chợt nảy lên suy nghĩ, bèn đi đến nơi ở của thuyền trưởng.

Thuyền viên không giống với người chơi, đều ở tầng một hết.

"Đói quá, đói quá.."

Thanh âm tương tự càng ngày càng gần, Khương Hề đi đến phòng nhân viên, lần lượt đá văng cửa từng phòng, nhưng đến cuối cùng vẫn không thấy bóng dáng ai.

"..."

Khương Hề mặt không cảm xúc bước ra cửa, trong lòng thầm chửi Shit!

Mà khi cậu đi ngang qua khúc rẽ muốn đi lên lầu hai, bỗng nhiên nhìn thấy thuyền trưởng đang quỳ rạp xuống đất mồm miệng máu me gặm cắn một nhân viên.

Thứ kia không thể gọi là thuyền trưởng nữa, cả người hắn gần như đều là máu, hai mắt đỏ sậm, mới đầu Khương Hề tưởng rằng máu trên người hắn là của cái xác dưới đất, nhưng khi đối phương quay người lại thì mới phát hiện, dường như thịt trên người hắn cũng đã bị thứ gì đó gặm cắn hết một nửa.

Cái xác chỉ còn lại một nửa, thuyền viên kia không nhắm mắt, trên mặt thể hiện sự đau đớn vặn vẹo, hình như bị quái vật ăn tươi ngay lúc vẫn còn sống.

Thuyền trưởng đã biến thành quái vật nhìn chằm chằm vào Khương Hề, vật chết nào có hấp dẫn bằng vật sống, hắn không nói hai lời liền nhào tới.

Khương Hề nghiêng người tránh thoát, nhấc chân đá vào phần đầu của quái vật, không biết là do cậu dùng sức quá đà, hay là do sau khi chết thì đầu của thuyền trưởng trở nên yếu xìu, thế mà bị Khương Hề đá một phát nổ tung luôn, máu văng tung tóe khắp nơi.

"Á a a a a!" Đây là tiếng kêu lớn nhất từ trước tới nay của Khương Hề! Tia máu như có thù oán với cậu vậy, cứ nhè lên người Khương Hề mà phun lên, trên cổ dính một mảng lớn, nếu không phải trong khoảnh khắc kia có nhắm chặt mắt và miệng lại, chắc ngay cả chính bản thân cậu cũng muốn phá nát cái thế giới Game này luôn ấy.

Người đàn ông ở tầng hai nghe thấy, chạy đến với tốc độ cực nhanh, nhưng Khương Hề đã không ở đó nữa, nơi này chỉ còn lại một cái xác không đầu và một người bị ăn hết một nửa.

Lý trí nói cho Úy Lam, dẫu sao thì cái vũ trụ này cũng là của Khương Hề, đối phương không thể nào xảy ra chuyện được, nhưng tiếng hét ban nãy quá mức thảm thiết, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra mới khiến cho Chủ Thần vũ trụ mất bình tĩnh đến vậy?

Ngay lúc người đàn ông đang sốt ruột tìm kiếm, đương sự sớm đã trực tiếp leo từ boong tàu tầng một lên tầng hai, con đường bình thường cũng chẳng thèm đi đã chạy nhanh về phòng, mở vòi nước phòng tắm ra, hoàn toàn mặc kệ nhiệt độ nước đang lạnh lẽo cỡ nào thì đã xối hết lên trên đầu mình.

"Phù phù phù!" Khương Hề vừa nhả hết hơi ra ngoài, phòng ngừa có máu chui vào mũi, vừa chửi bới trong lòng: Sau khi trở về phải trừ hết tiền thưởng của hệ thống phụ trách khu vực này mới được! Đù mịa cái thẩm mỹ gì vậy, giết người chẳng lẽ không nên dùng tư thái đẹp đẽ nhã nhặn hay sao?

Thần thức của Úy Lam bị hạn chế, chỉ có thể bao trùm một vùng nhỏ, cho nên khi anh tìm được Khương Hề, thì đã tra xét hết toàn bộ xung quanh một lượt.

Người đàn ông mở cửa phòng tắm ra, trong giọng nói mang theo sự quan tâm không dễ phát hiện: "Sao lại thế này? Vì sao bỗng dưng về phòng tắm rửa?"

Hiện tại máu loãng trên người Khương Hề đã bị chà rửa sạch sẽ hết hoàn toàn, tự nhiên Úy Lam không nhìn thấy.

Khương Hề lúc này khắp đầu khắp mặt đều là bọt xà bông, trần như nhộng đứng dưới vòi sen quay lưng về phía người đàn ông, may mà Úy Lam có không gian chứa toàn bộ thế giới, tối hôm qua đã lấy hết tất cả dụng cụ tắm ra bày biện.

Khương Hề dùng hết nào là sữa rửa mặt dầu gội sữa tắm các kiểu, trong lòng chợt nảy lên ý nghĩ: Rõ ràng đã khóa cửa, lão cờ hó sao lại có chìa khóa?

Nhưng cũng không định chất vấn vì chút chuyện bé xíu này, chỉ nói một cách qua loa: "Đổ đầy nước vào bồn, rải ít muối tắm, em muốn dùng!" Giọng điệu rất gấp gáp.

Người đàn ông tự nhiên làm theo, sau đó Khương Hề rửa sạch bọt xà bông trên người mình, rồi lại ngâm trong bồn tắm hơn nửa tiếng, mới từ tốn nói ra những gì vừa nãy đã gặp phải.

Chỉ là theo thời gian trôi qua, kẻ nói ba chữ ' đói quá đi ' hình như càng ngày càng đến gần bọn họ, gần đến nỗi cảm giác như đang đứng ngay ngoài cửa vậy.

Úy Lam không cởi quần áo cùng ngâm trong bồn tắm với cậu, đó là bởi vì đang canh giữ cho Khương Hề, nhưng chờ đến khi cậu bò ra khỏi phòng tắm, cũng không thấy đứa nào tới đây tìm chết.

"Không đúng," Khương Hề hầm hừ mở miệng: "Quỷ quái trong màn chơi này tuy hơi gớm ghiếc một chút, nhưng cũng không hùng hổ dọa người gì lắm? Sao không tới đối phó chúng ta?"

Úy Lam: "Có lẽ đang ở chỗ người chơi khác."

Người đàn ông nói đúng rồi, đêm nay mặc kệ người chơi có ở trong phòng hay không, tất cả đều gặp chuyện ' nhân viên ca đêm ' xông vào phòng, trong miệng không ngừng kêu: "Đói quá đi.."

Nếu trong số người chơi có người ngủ say, nhất định chỉ có một con đường chết.

Khương Hề ra khỏi bồn tắm đã mặc quần áo ngay ngắn, mới thảo luận với người đàn ông về những chuyện xảy ra tối nay, cậu không ngờ là Úy Lam lại đánh tay đôi với Giang Sơ Hạ? Là cậu nhìn nhầm rồi ư?

* * *

Đa số người chơi đều ở trên thuyền, nhưng vẫn còn một người lưu lạc bên ngoài, lựa chọn rừng rậm, tối qua Phong Hàn vẫn còn ổn, bởi vì hắn vừa đến thế giới Game thì trời đã tối, thế là không đi quá sâu vào bên trong, chọn một cây to rợp trời, trèo lên trên để nghỉ ngơi.

Ngày thứ hai thì ở trong rừng ăn hơi nhiều, Phong Hàn ở đây như cá gặp nước, hoàn toàn không có khả năng bị đói, cũng không biết đã đi được bao lâu, trước mắt bỗng nhiên xuất hiện một cái ao hồ, thế là hắn đóng đô ở bên cạnh nguồn nước luôn.

Nhưng đêm đó, đã xảy ra một chuyện ly kỳ khiến người ta không thể tưởng tượng được, hắn tận mắt nhìn thấy có ' nàng tiên cá ' bò ra từ trong nước.

Nói đúng hơn là nàng quỷ cá chứ nhỉ? Nửa trên là người, nửa người dưới là đuôi cá, nhưng lại chẳng xinh đẹp như trong truyện cổ tích, cái đầu ở nửa người trên thì trọc lóc, mặt mũi trừ cái miệng to bự chảng ra, mấy chỗ khác đều bé tí hin, với người bình thường mà nói, cái kiểu này có mắt cũng như mù ấy.

Đuôi cá cũng xấu đau xấu đớn, trên đó mọc không ít vảy ngược, thường chảy ra chất nhầy màu xanh lá vương vãi đầy đất, giống như có độc vậy, nhìn thôi đã thấy chả có gì tốt lành rồi.

Phong Hàn ngồi xổm trên cây, yên lặng không nhúc nhích, lặng lẽ quan sát.

Ban đêm thật sự chênh lệch rất lớn so với ban ngày, buổi sáng Phong Hàn vẫn bắt được mấy con động vật nhỏ như là gà rừng hay thỏ gì đấy, nhưng buổi tối, vậy mà hắn lại nhìn thấy hai ba con hổ dữ xuất hiện, tấn công con quái vật cá.

Một trận chiến máu me giữa mấy con mãnh thú được mở màn.

Nếu lúc này Phong Hàn không ở trên cây, hậu quả khỏi nghĩ cũng biết.

Nhưng hắn còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, thì cảm nhận được mình bị một đôi mắt lạnh lẽo theo dõi, Phong Hàn lặng lẽ quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một con rắn có thân hình bự như cái thùng phuy đang bám trên một cái cây khác dõi theo hắn, dường như ngay sau đó sẽ vồ tới nuốt chửng hắn vào bụng vậy.

Phong Hàn không dám nhúc nhích tí nào, cho dù hắn đã trải qua mấy màn chơi, cũng không thể nào đánh nhau với con mãng xà lớn cỡ này được, tốc độ của đối phương chắc chắn nhanh đến nỗi có thể hạ gục mình trong nháy mắt.

Hắn cố gắng điều chỉnh lại trái tim đang đập một cách hoảng loạn, ngón tay âm thầm lấy đạo cụ trong túi ra..

Mặc kệ ra sao, Phong Hàn không thể để mãng xà tấn công trước, bằng không thì ngay cả đạo cụ cũng không có cơ hội lấy ra đâu ấy.

Cho nên ngay sau đó, Phong Hàn liền không chút do dự ném một quả đạn pháo về phía mãng xà, khi chạm vào người con rắn, đùng một cái nổ mạnh, mãng xà bị nổ banh xác máu bắn tung tóe.

Đây là thứ tốt mà hắn có được từ một cậu trai ở màn chơi trước, trên người vẫn còn hai quả.

Cùng lúc đó Phong Hàn dứt khoát nhảy xuống khỏi cây, cũng mặc kệ ở phía dưới quái vật cá và mãnh thú đang chém giết nhau ra sao, cất bước bỏ chạy.

* * *

Ngày thứ hai, mọi người trên thuyền lại tụ họp ở nhà ăn lần nữa, cho dù không trao đổi manh mối với nhau, thì cũng phải xem thử tối qua có ai tử vong hay không.

Kết quả mọi người anh nhin tôi tôi nhìn chị, còn sống hết?

Thậm chí nhiều người mang vẻ mặt bình tĩnh, trừ việc khó chịu do bị đói ra, những chuyện khác vẫn ổn, Diêu Tiểu Tiểu bưng trà nóng chào hỏi với Giang Sơ Hạ cũng đang ngồi xuống, dù sao đối phương hôm qua cũng có giúp đỡ mình.

Đương nhiên những người mang vẻ mặt bình tĩnh chắc chắn là không bao gồm Tóc Vàng và ông chú Bụng Bia trong đó, người trước cũng đang rót nước, dường như muốn giải cơn khác một chút, người sau thì mặt mũi bầm dập.

Khương Hề nhướng mày nhìn ông ta: "Mặt ông làm sao vậy?"

Ông chú Bụng Bia chỉ vào Giang Sơ Hạ phẫn nộ nói: "Con ranh này tối hôm qua muốn giết tao, người anh em bên cạnh mày đã cứu tao, mày biết chuyện này không? Nhưng người anh em đi rồi thì cô ta lại tỉnh dậy, vậy mà dám nói tao giở trò lưu manh chuốc mê nó? Còn đánh tao một trận."

Giang Sơ Hạ cũng trợn mắt lườm nguýt ông ta: "Ông nói bậy bạ một câu nữa thử xem! Rõ ràng tối hôm qua tôi đã về phòng ngủ, kết quả mở mắt ra lại phát hiện đang ở phòng ông? Rốt cuộc ông đã làm gì tôi? Có tin tôi thật sự giết ông luôn không!"

Nếu là lúc bình thường, có lẽ người khác sẽ tin Giang Sơ Hạ, dù sao cô ta cũng là một nữ sinh trung học xinh tươi mơn mởn, mà Ông chú Bụng Bia lại hơi béo phệ, nhưng lúc này người sau có nhân chứng.

"Cái quần què! Đêm qua người anh em này đã chứng kiến tất cả mọi chuyện, cũng là anh ta đánh ngất mày rồi để ở phòng tao, mày còn cãi hả?" Ông chú Bụng Bia tức gần chết, xưa nay chỉ có ông ta đi vu oan hãm hại người khác, đây là lần đầu tiên có người vu oan giá họa ông ta!