Đoạt Đầu Người Trong Game Escape

Chương 64



Từ thuở Khương Hề mới chào đời đã từng ra lệnh xây dựng Chư Thần điện, cho nên khi đó mới nghèo nàn thiếu thốn nguồn năng lượng.

Chư Thần điện tọa lạc ở bên ngoài cách biên giới vũ trụ khoảng một năm ánh sáng, vừa mới hoàn công, hơn nữa tính đến nay thì đã có hai người vượt qua khảo nghiệm thành Thần, chủ hệ thống nhấp nháy một hồi lâu để báo cáo tình hình.

Khương Hề nghe xong hai mắt sáng bừng, lập tức rời khỏi nơi này, đi đến nơi cách đây một năm ánh sáng.

Chư Thần điện, nhìn tên đoán nghĩa, được hình thành từ nguồn năng lượng ngưng tụ, dùng lời lẽ của con người để diễn đạt, thì đó là nơi ngập tràn linh khí

Tính đến nay thì nơi này đã xây dựng 99 điện, thiết kế thành hình tròn xoay quanh 9 vòng, nằm ở trung tâm nhất chỉ có một cung điện, trông nguy nga đồ sộ hơn hẳn những cung điện khác, là hệ thống để lại cho Khương Hề.

Hơn nữa cho dù là các cung điện khác, càng tới gần vòng trong thì nguồn năng lượng càng sung túc, nguy nga tráng lệ, người vừa mới thành Thần, chỉ có thể lựa chọn một cung điện ở vòng ngoài cùng để cư trú, được phát cho một hệ thống sinh hoạt để sai bảo, trên cơ bản thì hệ thống sinh hoạt ở Chư Thần điện có thể thỏa mãn hết tất cả nhu cầu của Thần.

Sau này hệ thống sẽ căn cứ vào năng lực của Thần và sự thể hiện trong Game để phân chia mạnh yếu, kẻ mạnh có thể dọn vào vòng trong để ở, hệ thống sinh hoạt từ một cái biến thành nhiều cái.

"Cuộc sống thần tiên " đâu phải chỉ nói chơi cho vui.

Cho dù không ham hưởng thụ, chỉ đơn thuần là muốn trở nên mạnh hơn, tin rằng giữa các Thần cũng sẽ có sự cạnh tranh, vì nguồn năng lượng ở vòng trong sẽ tốt hơn cho việc nuôi dưỡng thân thể và linh hồn, nằm yên một chỗ trong điện thôi mà năng lực bản thân cũng được nâng cao, thậm chí từng giây từng phút toàn thân đều cảm thấy thoải mái hơn cả ngâm suối nước nóng.

Khương Hề không ngờ rằng hệ thống sẽ giữ lại cho mình một cung điện ở đây, trong lòng thầm bấm một like, ban đầu cậu nghĩ là nếu mình cần một nơi cư trú tạm thời, có lẽ sẽ xây đại một cái ở biên giới vũ trụ.

Nhưng nhìn Chư Thần điện trước mặt, bỗng nhiên phát hiện, đù móa cái cung điện trung tâm kia trông màu mè, à không, hoành tráng vãi.

Khoảng cách giữa mỗi cung điện vẫn khá lớn, hệ thống suy xét đến việc sau này sẽ càng ngày càng nhiều Thần Linh, chắc chắn sẽ phải xây thêm mấy chỗ để giải trí.

Dưới chân lấy mây trắng lót đường, Khương Hề hít lấy một hơi linh khí, đi vào trong cung điện của cậu, ngồi lên chủ vị ở đại sảnh: "Hai người mới thành Thần đâu? Dẫn bọn họ đến gặp tao, tao muốn xem thử nhóm hạt giống tốt đầu tiên trông ra làm sao."

Thời gian trong thế giới Game khác với nơi này, mặc kệ là ở thế giới Game đã trôi qua bao nhiêu ngày, trở lại Chư Thần điện, cũng sẽ không vượt quá năm giây, cho nên hầu hết thời gian các Thần Linh đều sẽ ở trong cung điện, trừ khi không phải tiến vào trong Game mà là ra ngoài làm việc khác.

Hệ thống lập tức nhận lệnh căn dặn xuống dưới, rất nhanh cổng dịch chuyển ở trước cửa cung điện của Khương Hề đã sáng lên hai cái, hai vị Thần mới debut đều là nam, hai người nhìn nhau một cái liền sửng sốt.

"Ai đây sao ăn mặc kì quái quá vậy?" Câu này đồng thời xuất hiện trong lòng hai người, bởi vì hai người này kẻ thì mặc đồ vest giày da hiện đại, người thì ngọc quan áo dài cổ đại.

Chờ đi vào trong điện, sau khi nhìn thấy Khương Hề, người mặc áo vest giày da lên tiếng: "Xin chào Chủ Thần đại nhân, tôi tên Tuân Qua." Sau khi nói xong liền im lặng đánh giá cậu, không ngờ Chủ Thần trong truyền thuyết lại trông trẻ đến vậy?

Ngay khi vừa thành Thần, hệ thống đã nói cho bọn họ tất cả chân tướng của trò chơi, từ xưa đến nay, người tử vong trong Game sẽ không chết thật, mục đích trò chơi xuất hiện là để bảo vệ vũ trụ.

Người thành Thần sẽ có được sinh mệnh dài vô tận, công việc thường ngày đó là tuần tra trò chơi, giết chết kẻ xâm nhập, hoặc là đi đến vũ trụ khác tìm kiếm nguồn năng lượng.

Tuần tra trong Game của vũ trụ mình cho dù có gặp chuyện bất trắc, cũng chỉ bị ném về trong Game để cày lại từ đâu mà thôi, sẽ không chết thật, nhưng nếu xui xẻo bị kẻ xâm nhập giết chết, hoặc là bị giết chết trong lúc đi tìm kiếm nguồn năng lượng, thì hoàn toàn ngỏm thiệt luôn.

Đương nhiên, việc tìm kiếm nguồn năng lượng được nói đến ở đây khác với kẻ xâm nhập mà Khương Hề đã gặp, các Thần ra ngoài kiếm miếng ăn là chuyện mà tất cả các vũ trụ đều công nhận, hôm nay đến vũ trụ này, ngày mai đến vũ trụ kia, sơ ý bị giết hoặc bị bắt thì giữa các Chủ Thần còn có thể thương lượng với nhau, anh bồi thường cho tôi nguồn năng lượng thì tôi thả người, nếu không thì Thần Linh này sẽ mất mạng.

Nhưng xâm nhập nghĩa là một số lượng rất nhiều Thần Linh cùng nhắm đến một vũ trụ, hoặc âm thầm hoặc trắng trợn cướp đoạt nguồn năng lượng, bản chất khác với kiếm ăn.

Hệ thống nói hết tất cả mặt lợi và hại cho vị Thần mới ra đời, hơn nữa cho bọn họ một cơ hội cuối cùng, lựa chọn trở về thế giới nhân loại làm một người bình thường sống nốt quãng đời còn lại, hay là ở lại, thành Thần.

Giữa người chơi sớm đã có lời đồn đại rằng sau khi vượt qua Game thì có thể rời đi, chuyện này đương nhiên là thật, nhưng ngoài việc có thể rời đi, thì còn có con đường thành Thần mà không ai hay biết, đợi sau này càng ngày càng nhiều Thần Linh, các người chơi mới có thể biết được.

Không ngoài dự đoán, hai người đã trải qua rất nhiều trận sinh tử, đều lựa chọn thành Thần, hơn nữa còn biết được rằng những người bạn hoặc thân hoặc quen sơ của mình vẫn bình an vô sự? Cuối cùng trong lòng đã buông bỏ thành kiến với trò chơi.

Chàng trai mặc đồ cổ trang đứng bên cạnh nhìn Tuân Qua ăn nói kiểu vậy với Chủ Thần, trong lòng hơi lo sợ hắn sẽ bị đánh một phát chết tươi luôn, dù sao thì vị trí thế giới không giống nhau, văn hóa cũng có sự khác biệt rất lớn.

Chàng trai cổ trang chắp tay nói: "Tại hạ là Vân Mặc – đại đệ tử của Vân Miểu tông, xin ra mắt Chủ Thần đại nhân."

Vân Mặc đến từ thế giới tu tiên, xưa giờ mục đích y theo đuổi đại đạo đương nhiên là vì muốn thành tiên, nhưng bỗng có một ngày bị kéo vào trong thế giới trò chơi, mãi đến khi thông quan thì mới hiểu được rằng các vị tiên ở thế giới ban đầu của y đều không được xưng là ' Thần '.

Cái gọi là Đại La Kim Tiên, theo lời của hệ thống thì đấy là giả thiết của thế giới đó, sông có khúc người có lúc, cho dù thành tiên cũng sẽ có ngày già đi và tử vong, nhưng sau khi thông quan thành Thần thì không, trừ khi bị người khác hoặc trò chơi giết chết.

Lúc này Vân Mặc mới vỡ lẽ mọi chuyện, hóa ra trò chơi mà y căm hận, lại chính là cơ duyên mà y thiết tha mơ ước bấy lâu.

Hệ thống ở bên cạnh Khương Hề giải thích một chút về tình huống của Vân Mặc, sau khi cậu nghe xong thì hiểu ra, chả trách y lại khách sáo như vậy, hóa ra là được học lễ nghĩa từ nhỏ đến lớn.

"Không cần đa lễ, nếu có thời gian cậu hãy đi theo hệ thống sinh hoạt của mình để học hỏi về tri thức hiện đại, hoặc là hỏi Tuân Qua đứng bên cạnh cậu bình hường hắn cư xử thế nào," Khương Hề nói đến đây thì hơi sững lại: "Đương nhiên, nếu không muốn học cũng được, dù sao trò chơi đã đủ gây áp lực lắm rồi."

Vân Mặc tiếp tục chắp tay: "Chủ Thần đại nhân căn dặn, tại hạ đương nhiên bằng lòng học tập." Thanh âm nhẹ nhàng chậm rãi, khá khen cho một chàng công tử thanh khiết thánh thiện.

Khương Hề: "..."

Lúc này phong cách ba người trong điện rất kì quái, Tuân Qua áo vest giày da, để lộ ra sự phóng khoáng, Vân Mặc mặt như tranh vẽ, mà Khương Hề.. cậu ngồi trên chủ vị, cảm thấy mình như kiểu nhà giàu mới nổi ấy..

Khương Hề bất đắc dĩ nói: "Được rồi, các cậu đã biết công việc hằng ngày phải làm của mình chưa? Ngày thường đi tuần tra thế giới Game với hệ thống là được, muốn sắm vai NPC hay là trở thành người chơi trong thế giới Game đều tùy các cậu, thường xuyên vào Game sẽ giúp rèn luyện bản thân."

Nói đến đây cậu hơi ngập ngừng: "Sẵn tiện nhắc nhở một câu, sau khi thành Thần và chết ở thế giới của chúng ta tuy rằng chỉ bị ném trở về Game, vẫn còn cơ hội cày lại từ đâu, nhưng.. tôi sẽ nâng cao năng lực cá nhân trong việc xử lý Game của các cậu, cho nên hãy cẩn thận một chút, đừng chết nhá."

Vân Mặc vẫn chắp tay: "Tại hạ đã rõ."

Tuân Qua: "Ừ."

Khương Hề phất tay: "Vậy đi làm việc đi, xua đuổi kẻ xâm nhập."

* * *

Bận trước bận sau hơn nửa tiếng, Khương Hề cảm thấy chắc là bây giờ Úy Lam đã chế tạo xong không gian rồi, cho nên đợi sau khi Vân Mặc và Tuân Qua rời đi, lập tức căn dặn hệ thống: "Tìm một thế giới Game đang bị xâm nhập nhiều nhất, đưa tao qua đó."

Cậu tự mình ra tay, cộng thêm một Chủ Thần Đại Vũ Trụ, đương nhiên phải đi đến nơi nghiêm trọng nhất.

Khi mắt nhắm một cái rồi mở ra lần nữa, Khương Hề xuất hiện trong một tòa đình viện mang hơi hướm cổ xưa, nhìn lướt qua một vòng, xung quanh có khoảng mười bảy mười tám người chơi, ăn mặc đủ kiểu, nào là mặc váy JK, váy lolita, sườn xám, đạo bào, thậm chí còn có người mặc áo ba lỗ với quần dài ống rộng, bất cứ lúc nào cũng có thể xắn ống quần lên như đang đi cấy..

Nằm ngoài dự đoán, Tuân Qua và Vân Mặc vậy mà cũng có mặt trong số đó? Bọn họ cũng nhìn thấy Khương Hề, nhưng người chơi ở đây đông đảo, trong đó còn núp lùm không chỉ một kẻ xâm nhập, thế là không bứt dây động rừng nhận nhau.

Khương Hề tìm thấy một người quen khác, mặc áo vest thắt cà vạt, mặt người dạ thú.

Rất mau, một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi mặc đường trang xuất hiện nói: "Ngại quá, làm mọi người đợi lâu, tôi là quản gia nhà họ Hoắc," ông ta quay người lại để giới thiệu một chàng trai mặc áo bào xanh tuấn tú trẻ trung: "Vị này chính là cậu cả nhà họ Hoắc chúng tôi, lần này là do cậu cả mời các vị đến làm phép, ai có thể đuổi được tà ám đi, người đó sẽ được nhận thù lao."

Khương Hề nhìn cảnh vật xung quanh và cách ăn mặc của hai NPC trước mặt, tuyến thời gian hình như đang là thời dân quốc?

Một cô gái đứng bên cạnh mặc váy lolita màu trắng, tay cầm quạt xếp che nửa mặt hỏi: "Nếu muốn đuổi tà ám, việc biết rõ tiền căn hậu quả rất quan trọng, quản gia có thể kể rõ đầu đuôi mọi chuyện cho chúng tôi được không?"

Vị quản gia này còn chưa kịp nói, cậu cả họ Hoắc đứng sau lưng ông ta đã hừ lạnh một tiếng: "Nhà họ Hoắc chúng tôi cần một vị đạo trưởng, mấy người.." Hắn liếc quanh một lượt, mày nhíu chặt: "Mấy người có năng lực gì? Giờ thể hiện thử xem? Nếu là người tu đạo, Hoắc gia sẽ tôn sùng làm khách quý, đầu đuôi sự việc tôi cũng sẽ tự mình kể rõ ràng cho các vị."

Khó trách cậu cả Hoắc lại nghi ngờ, trong đám người chơi này ngay cả một ông lão nông dân cũng có, sao mà không hoài nghi được chứ? Hơn nữa việc xấu trong nhà không thể để lộ ra ngoài, việc nhà họ Hoắc có ma quỷ quấy phá xảy ra án mạng nói cho đạo trưởng thì còn được, nhiều người biết quá dễ loan tin đồn thất thiệt.

Cô gái mặc váy lolita kia gấp quạt xếp lại, mỉm cười với quản gia, bỗng nhiên lấy quạt xếp vỗ mấy cái trên người ông ta, sau đó quản gia liền cứng đờ cả người lên tiếng kêu oái oái: "Ấy ấy ấy? Sao tôi không động đậy được nữa?"

Sau đó cô gái lại vỗ thêm mấy cái lên người ông ta, quản gia mới trở lại như bình thường, ông nội của cô trước kia có mở phòng khám trung y, từ nhỏ đã rất quen thuộc về huyệt đạo.

Làm xong mọi chuyện, quản gia ngạc nhiên nhìn cô: "Cô gái giỏi lắm."

Trái lại cậu cả Hoắc không phản ứng gì, nhưng xem như là cô gái lolita đã vượt qua khảo nghiệm.

Kế tiếp người biểu diễn thứ hai chính là một gã đàn ông đeo kính, gã sử dụng thẻ đạo cụ, búng ngón tay một cái, liền xuất hiện một quyển sách, búng tay thêm cái nữa, sách biến mất không thấy.

Các người chơi ai nấy tự thể hiện sở trường của mình, cho dù đa số đều là mấy trò vặt, cậu cả Hoắc vẫn không có bất cứ phản ứng gì, mãi cho đến lượt Vân Mặc, trong lòng bàn tay y ngưng tụ một quả cầu lửa.

Tuân Qua đứng bên cạnh: "..."

Cậu cả Hoắc ngạc nhiên nhìn một hồi, đồ vật mà những người khác biến ra đều có thể dùng hai chữ ảo thuật để khái quát lại, nhưng trong tay có lửa thì không đơn giản.

"Cậu.." Cậu cả Hoắc dường như muốn nói gì đó, nhưng do dự nửa ngày vẫn không lên tiếng.

Vân Mặc cho rằng biểu diễn của mình chưa đủ, dù sao hỏa cầu thuật chỉ là một phép thuật nhỏ, nhưng yêu cầu của những người chơi khác cũng có cao lắm đâu?

Y đành phải làm mạnh tay hơn nữa, nhoáng một cái quả cầu lửa đã thiêu rụi sạch sẽ một hòn đá kiểng, hóa thành tro bụi ngay tắp lự.

Tuân Qua: "..."

Khương Hề và Úy Lam: "..."

Mọi người xung quanh: "..."