Đoạt Đầu Người Trong Game Escape

Chương 77



Úy Lam còn đang nắm tay Khương Hề, về phần Dư Thụy Tuyết ấy à? Hai người bọn họ cũng chả đếm xỉa gì đến cô ả kia.

Tốc độ của mấy xác chết phía sau dần dần tăng nhanh, hơn nữa đám xác chết cũng đang dẫm đạp lên nhau để xông về phía trước, rất có thể là đã chết lâu lắm rồi, cơ bắp thoạt nhìn thì trông vẫn bình thường, nhưng bị dẫm lên một phát là bung toạc nhão nhoét ra như thịt bằm, trây trét trên vách tường của hành lang, không cần xem, chỉ nghe mùi thôi là muốn mửa luôn.

Nhưng càng khiến người ta khiếp sợ hơn đó là phía cuối hành lang bỗng dưng có cánh cửa bằng đá từ từ hạ xuống, trông cái kiểu vừa dày vừa nặng trịch này, rõ ràng là muốn nhốt hết bọn họ ở trong hành lang.

"Chạy mau!" Quách Dương gào lớn lên.

Không hiểu tại sao Khương Hề chả thấy hoảng loạn tẹo nào, nhưng cũng tăng tốc nhanh hơn, cuối cùng cửa đá hạ xuống độ cao ngang đùi, Úy Lam ôm cậu nhảy lên, lăn một vòng trên mặt đất ném người qua bên kia của cánh cửa đá, mà anh thì ở lại ý đồ muốn cản cánh cửa đá giảm tốc độ hạ xuống.

Đúng là có thể ngăn được một chút, tuy rằng hiệu quả không tốt lắm, nhưng vậy là đủ rồi, ở thời khắc then chốt mọi người đã lăn lê bò lết lọt qua được cửa, Úy Lam cũng mau chóng nghiêng người chui qua.

Một con quái vật đuổi theo sát nút, nửa người bò qua cửa đá, bị nghiền thành hai nửa, vậy mà nửa người trên lại không chết, tiếp tục chống tay bò về phía mọi người.

Mấy đứa chưa từng thấy qua tình huống này đều hét toáng cả lên, đặc biệt là Phó Đồng Đồng, sợ quá bật khóc luôn rồi.

Úy Lam tiện tay cầm lấy thứ gì đó bên cạnh, đánh mạnh vào nửa cái xác chết kia, cái xác kia bị đập văng vô tường, bung loét ra y như mấy cái thi thể trước đó, đã chết hoàn toàn, sau đó mọi người mới nhìn thấy hình như đây là một bộ xương người, không biết là đồ thật hay đạo cụ nữa.

Quách Dương cũng sắp mếu tới nơi: "Tao là người theo chủ nghĩa duy vật đó! Nhưng mà.. nhưng mà.."

Khương Hề vỗ bờ vai của hắn: "Đôi khi sửa lại tín ngưỡng cũng chả sao đâu."

Quách Dương kinh ngạc nhìn Khương Hề: "Sao mày có thể tiếp thu tất cả những gì diễn ra một cách nhanh chóng vậy?"

Khương Hề ngẫm nghĩ: "Chắc tại tao đẹp."

"Cục cớt!" Quách Dương: "Gan lớn hay bé mà phải xem mặt hả?"

Khương Hề hếch cằm chỉ Úy Lam: "Đương nhiên, nhìn chú ấy cũng bạo dạn giống tao kìa."

Vừa rồi cũng ít nhiều nhờ có Úy Lam, bằng không theo cái tốc độ hạ xuống của cửa đá, Phó Đồng Đồng và Chu Kiến Nguyên đang bận chăm sóc cô chưa chắc có thể chạy lọt qua được.

"Cảm ơn chú." Chu Kiến Nguyên nói.

Phó Đồng Đồng bị hoảng sợ, nhưng nghe thấy Chu Kiến Nguyên nói vậy cũng nói theo: "Cảm ơn chú."

"Không cần khách sáo, đợi qua hết cửa ải khó khăn trước mắt đã rồi hẵng bàn," Úy Lam nói: "Trò thám hiểm nhà ma lần này rất kỳ lạ, sẽ chết người."

Mọi người mới trải qua thời khắc nguy hiểm vừa rồi, cực kỳ tin tưởng vào những lời này của Úy Lam, nhìn sơ qua xung quanh: "Nơi này hình như không có cửa, chúng ta tiếp tục đi về phía trước à?"

Nơi này tương tự như căn phòng trống trải lúc mới bước vào nhà ma, nhưng không có cửa ra.

Khương Hề vuốt cằm: "Căn cứ vào kinh nghiệm của tao, nơi này chắc chắn có cơ quan."

Lý Thành xoa tay: "Mày tưởng là đang xem phim đấy à? Lại còn cơ quan nữa chứ?"

Khương Hề: "Nhìn cảnh tượng chúng ta vừa mới trải qua kia đi, còn đỉnh chóp hơn cả mấy phim truyền hình bình thường luôn ấy, nơi này ngay cả thứ đấy cũng xuất hiện, có cơ quan thì lạ lùng gì đâu?"

Lý Thành ngẫm lại: "Mày nói cũng đúng, vậy chúng ta mau tìm đi."

Chỗ này không lớn, Chu Kiến Nguyên vừa trấn an Phó Đồng Đồng vừa hỗ trợ tìm cơ quan, Khương Hề liếc nhìn Dư Thụy Tuyết một cái rồi hỏi: "Hình như chị Thụy Tuyết không sợ lắm thì phải?"

Dư Thụy Tuyết khẽ nói: "Từ nhỏ chị đã yêu thích game kinh dị, bản thân gặp phải mấy chuyện ly kỳ thì có hơi sợ, nhưng vẫn chịu đựng được."

Khương Hề gật đầu, nói nhỏ: "Chú Úy Lam đang theo đuổi chị Thụy Tuyết à?" Mọi người xưng hô bối phận hai người không ngang hàng, nhưng cũng đâu thể gọi người ta là thím được? Trông chả hợp rơ gì hết.

Sắc mặt Dư Thụy Tuyết hơi thẹn thùng một chút: "Lúc trước anh ấy từng nói như vậy."

"Tôi chưa từng nói," Không biết từ khi nào Úy Lam đã lặng lẽ bước tới: "Xin lỗi, tôi chưa hề nói, có khi nào cô nghe tin đồn nhảm ở đâu không?"

Đại khái là Dư Thụy Tuyết chỉ cấy vào đối phương ký ức đang theo đuổi, có mấy lời đúng thật là chưa từng nói ra, chẳng lẽ chuyện tình cảm bây giờ không phải theo kiểu mì ăn liền hay sao? Thổ lộ là bước cuối cùng, thành công thì trực tiếp đồng ý làm bạn gái luôn.

Ả đành phải nói: "Nghe đồng nghiệp nói vậy, hơn nữa hôm nay anh mời em đến công viên trò chơi.. thôi vậy, xem như em chưa nói gì." Biểu cảm như thể Úy Lam là trai đểu chính hiệu.

Người đàn ông: "Hôm nay do Uông Sách nhờ tôi hẹn cô ra, cậu ta muốn tỏ tình với cô, nhưng đúng lúc mẹ cậu ta nhập viện nên không thể tới được, tôi đành phải dẫn cô theo tụi Lý Thành đến công viên giải trí, ngại quá làm cô hiểu lầm rồi."

Dư Thụy Tuyết không thể tin tưởng nổi: "Cái gì?"

Với trình độ bạn bè quen thuộc giữa họ, đương nhiên có chung một số ký ức, Uông Sách mà đối phương đang nhắc tới đúng là thích Dư Thụy Tuyết thật, nhưng chắc chắn không có gan tỏ tình, anh đang nói điêu.

Dư Thụy Tuyết đúng là tự bê đá đập chân mình, ả vì show sức quyến rũ của bản thân, thế là thiết lập hình tượng của mình rằng có rất nhiều người theo đuổi, nhưng lại làm chảnh làm kiêu không đồng ý với ai hết, Uông Sách nhát gan, khá là hướng nội, không thể nào dám tỏ tình được.

Lúc này Úy Lam đang suy tính trong lòng, quan hệ của anh và Uông Sách khá tốt, buổi sáng nghe thấy tin tức mẹ của đối phương đang bệnh tình nguy kịch phải nhập viện, đợi sau khi rời khỏi đây, chỉ cần xi nhan với Uông Sách một tiếng, bảo cậu ta đừng nói hớ là được.

Úy Lam thật sự không ưa Dư Thụy Tuyết cho lắm, thậm chí cô ả này còn khiến anh thấy hơi chán ghét, cũng chả hiểu tại sao nữa? Nhưng mà cậu bạn học kia của cháu mình.. Người đàn ông liếc nhìn Khương Hề một cái, khiến người ta hơi để ý, lúc nãy ở hành lang dám ngang nhiên táy máy chân tay với mình, nếu không trả đũa lại thì sao mà được..

"Bởi vì cô cứ hiểu lầm mãi, tôi đành phải nói rõ hết mọi chuyện," Úy Lam nói: "Có điều đây chả phải chuyện to tát gì, vẫn câu nói kia, rời khỏi nhà ma trước đã rồi hẵng bàn." Người đàn ông nói xong bèn xoay người tiếp tục đi tìm cơ quan, hiển nhiên không muốn tiếp tục đề tài này nữa, nói càng nhiều càng sai.

Dư Thụy Tuyết: "..."

Đệt!

Phó Đồng Đồng thấy Dư Thụy Tuyết bình tĩnh không hoảng loạn chút nào, cảm thấy mình khóc lóc như vậy thì hơi bẽ mặt, bèn nín lại lau khô nước mắt, bảo Chu Kiến Nguyên mình không sao hết, quan trọng là rời khỏi nơi này, phải tìm đường ra trước đã.

Sau khi tầm mắt của Chu Kiến Nguyên rời khỏi người cô, hai tay cô ôm ngực chà xát cánh tay, rõ ràng là mùa hè, điều hòa ở đây không được tốt cho lắm, vừa rồi còn nóng muốn chết, vậy mà giờ tự nhiên thấy lạnh cóng?

Phó Đồng Đồng cẩn thận quan sát chung quanh, cô tìm kiếm rất nghiêm túc, đúng thật là có phát hiện ra chỗ kỳ lạ.

Trên vách tường có một bức tranh, thoạt trông khá bình thường, người khác cũng chưa chạm vào, Phó Đồng Đồng lại duỗi tay xốc lên thử, kết quả thấy mặt sau có vệt nước kìa? Hơn nữa còn rất nhiều, nhưng tại sao bức tranh không bị làm ướt?

Lúc Phó Đồng Đồng còn đang nghi ngờ, một ít vệt nước từ từ chảy men theo vách tường xuống dưới, mới đầu cô cũng không cảm thấy gì, nhưng nhìn một hồi tự dưng cảm thấy quanh mình lạnh lẽo, không nhịn nổi phải run cầm cập, đang định quay đầu lại hỏi những người khác có cảm thấy lạnh không? Lại phát hiện bản thân không có cách nào nhúc nhích được!

Trước đó không lâu mới trải qua chuyện tương tự, cô hoàn toàn chưa kịp lấy lại bình tĩnh, bây giờ lại xảy ra chuyện này nữa, trong lòng Phó Đồng Đồng nháy mắt đã cảm thấy sợ hãi tột độ.

[ Cứu mạng! Cứu tôi với --] Trong nội tâm Phó Đồng Đồng không ngừng hô hoán lên, nhưng không ai nghe thấy, vệt nước trước mặt dần dần trở nên đỏ thẫm, men theo ống quần bò lên dọc lên theo cẳng chân cô, lạnh lẽo vô cùng, mãi cho đến trái tim, bỗng nhiên đâm vào.

Hai mắt Phó Đồng Đồng trợn lớn, lý trí bị cảm giác đau đớn bao trùm, rất muốn hét lên thật to, nhưng vẫn không có cách nào thốt ra tiếng, chỉ có thể khẽ run rẩy.

Rất nhanh, đồng tử của cô đã bắt đầu rã rời, tứ chi trở nên cứng ngắc..

Quách Dương đứng cách đấy không xa hô lên: "Tìm khắp ngóc ngách rồi, tụi bây có phát hiện gì không?"

Lý Thành lắc đầu: "Không, tụi mình bị nhốt ở đây, cửa đá còn chả đẩy ra được, dù có đẩy ra được thì cũng gặp phải mấy thứ khủng khiếp hơn, làm sao bây giờ?"

Mọi người nghe vậy đều tụ tập lại, chỉ có Phó Đồng Đồng, cô đang đứng riêng lẻ một mình đối diện với vách tường, không động đậy tí nào, cách mọi người khá xa.

"Đồng Đồng em làm sao vậy?" Chu Kiến Nguyên gọi cô một tiếng.

Khương Hề lập tức cảm thấy có điều kỳ lạ, đi tới vỗ lên vai cô một cái từ phía sau: "Phó Đồng Đồng."

Chỉ thấy cô gái trước mặt ngã ngửa ra sau, mà vách tường đối diện cô không biết đã chảy ra vệt nước từ khi nào, là hình một con người.

"Đồng Đồng!" Chu Kiến Nguyên nhanh chóng chạy tới, tuy hắn và Phó Đồng Đồng không thân thiết cho lắm, nhưng dẫn người ta ra ngoài chơi để rồi xảy ra chuyện thì sao mà được?

Mà khuôn mặt của Phó Đồng Đồng đã trở nên tím tái, nét mặt vô cùng vặn vẹo, dường như đã phải chịu đựng một sự đau đớn cực độ, đây là.. chết rồi? Hơn nữa còn là kiểu chết không nhắm mắt.

"Đồng Đồng.." Mấy tên nhóc ranh như bọn họ bị sợ tái mét mặt mày, đặc biệt là Chu Kiến Nguyên, mờ mịt lúng túng, thậm chí sắp khóc.

Khương Hề nhìn chằm chằm vào vệt nước hình người trên vách tường, lúc mọi người còn chưa lấy lại bình tĩnh, Úy Lam nhấc chân đạp mạnh vô tường, bức tường trông thì kiên cố vững chãi lắm, vậy mà sụp lở một mảng lớn.

Trên tường trừ hỗn hợp loang lổ bùn đất, còn rơi ra một bộ xương người.

"Đây là?" Quách Dương líu lưỡi không biết phải nói sao: "Tại sao lại như vậy? Tại sao lại như vậy.."

"Cô ấy đã chết, nhưng chúng ta còn phải sống tiếp, buông cô ấy ra, rời khỏi nơi này trước đã." Úy Lam nhìn Chu Kiến Nguyên rồi nói.

Đằng sau vách tường là một đường hầm, bọn họ có thể rời đi.

Hiển nhiên là Chu Kiến Nguyên không thể tiếp thu sự thật này được, hô hấp của hắn trở nên dồn dập: "Chết rồi ư? Chỉ chơi một trò chơi thôi sao lại chết người được? Hơn nữa bảo cháu để lại thi thể của em ấy ở đây hay sao?"

"Nếu còn tiếp tục ở đây, chúng ta cũng sẽ chết, mang theo thi thể của cô ấy cũng là gánh nặng." Úy Lam nói.

Nghe hơi phũ phàng nhưng lại là lời nói thật, Khương Hề cũng khuyên giải vài câu: "Đi trước đã, sau khi ra ngoài thông báo với người nhà bắt lấy hung thủ sau màn, chắc chắn có thể trở lại tìm xác của cô ấy, chuyện quan trọng lúc này là phải đảm bảo chúng ta không thể chết được."

Dầu gì quan hệ của Chu Kiến Nguyên với Phó Đồng Đồng cũng không phải thân thiết lắm, nhưng làm họ hàng, trong lòng cũng buồn bã vô cùng, Khương Hề nói có đạo lý, hắn đành phải đứng dậy gật đầu: "Ừ.."

Mấy người lại không ai bảo ai lần lượt chui qua cái hang trên vách tường tiếp tục đi tiếp, chuyện tới nước này, trong lòng Khương Hề càng ngày càng cảm thấy lạ lùng, người bình thường gặp ma có thể bình tĩnh đến vậy sao? Nhìn thấy người chết phải hoang mang lo sợ mới hợp lẽ thường chứ? Cho dù cậu bạn cùng phòng này lúc nãy biểu hiện có vẻ sợ hãi lắm, không thể nào mà nhanh vậy đã lấy lại bình tĩnh như thế được.

Hơn nữa từ tận sâu trong đáy lòng Khương Hề không có tí gì là sợ sệt cả, hoàn toàn không hề hoảng hốt gì luôn, còn Dư Thụy Tuyết và Úy Lam là khác thường nhất..

Dù cái bản mặt kia của Úy Lam có mlem mlem đến cỡ nào chăng nữa, Khương Hề cảm thấy mình cần phải đề phòng.